Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Mọi người đều nói, Dịch thiếu của Dịch gia chính là rồng lạc trong loài người, mọi việc có thành hay không đều do anh quyết định có muốn hay không. Cô đã sớm biết những việc này, mà cô, trước khi cưới, cũng đã theo bản năng mà tiếp nhận. Khi đó cô nghĩ, nếu cô có thể lựa chọn, cô dĩ nhiên là không muốn chọn anh, nhưng cô không thể lựa chọn?

Theo hắn đi. Cô theo một loại bản năng, tự ti đối mặt với anh. Nhưng, nếu cẩn thận nhớ lại thì từ sau khi kết hôn với cô, cô bị vứt bỏ hay cô đơn đều không có. Trừ một lần, cô không gặp một người phụ nữ nào làm cho cô không vui. Dịch Tân luôn cho cô đủ sự tôn trọng, mỗi buổi tối, trừ khi anh ra ngoài, anh luôn sống theo một quy tắc, đúng 11 giờ về đến nhà, cùng cô ngủ. Từ đó, bên ngoài cũng không có tin đồn gì về anh có người phụ nữ khác bên ngoài. Nhưng, anh không phải là một người đàn ông bình thường, trong khái niệm của anh chỉ có đúng giờ, anh là người đàn ông như vậy, là lãnh đạo của cả một gia tộc. Phong Dương từng nửa đùa nửa thật nói với cô, "Tân Hoành là sự nghiệp lâu dài nhất của Dịch Tân, hắn luôn coi mọi việc lien quan đến em là quan trọng nhất, không muốn xuất hiện một chút biến cố nào, mỗi ngày, đều toàn tâm vì Tân Hoành hoàn thành sự nghiệp này."

Mà khi đó cô, vội vàng bao kín chính mình, cô từ từ nhắm hai mắt, cho nên không nhìn thấy hành động nhỏ của anh. Cô ngẩng đầu, nhìn anh cười nhạt, "Chiếu cố Tân Hoành như vậy, rất khó đi?"

Tân Hoành đối với quan tâm của anh lại vô hình dựng lên tường đồng vách sắt, để cho anh một lần lại một lần hung hăng đụng vào. Ngón tay hắn bỗng nhiên dừng lười biếng gõ bàn, thâm sâu nhìn cô, khóe môi nhếch lên vui vẻ, "Ừhm, là rất khó."

"Vì sao lại không buông tay a? Cho em ra ánh mặt trời tự sinh tự diệt?"

"Bởi vì, không thể thả."

Lời nói của Dịch Tân ngắn gọn, ba chữ, không có thề non hẹn biển long trời lở đất, thậm chí không thể nói là hứa hẹn, nhưng, cô biết, cô đã lấy được tim của anh. Cô cười, nước mắt liền rơi xuống. Cô đứng dậy, di tới ngồi trên đùi của anh.Anh rất tự nhiên dơ tay ôm cô vào lòng. Cô nhẹ nhàng rúc vào trong lòng anh, mặt tựa vào long ngực rắn chắc của anh, nghe tim anh dập trầm ổn, "Thật xin lỗi."

"Thật xin lỗi, vì sao?" Thanh âm của anh, có chút cao lên. Cô nhớ dường như cô thiếu anh quá nhiều lời xin lỗi vậy mà lại không có ấn tượng... Cô không nhớ rõ, bây giờ cô mới cảm thấy rất có lỗi. Trong lòng cô đau đến tê rần, ngẩng đầu, nhìn gương mặt tuấn tú của anh. Cô nhìn sâu vào trong mắt anh, nói từng chữ, "Thật xin lỗi, em đã để cho anh đợi lâu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui