Quân Hôn


"Cậu là..." Cùng một chiêu, nhưng hôm nay Cố thị trưởng dùng lại hai lần. Lần trước là để đối phó với người không biết xấu hổ là Thư Lạc Tâm, lần này là để đối phó với con bà ta
Bởi vì, hai người bọn họ đều là người không biết xấu hổ, nhưng lại là người vô cùng để ý đến da mặt
Mà Cố Ấn Mẫn đã sớm xem rõ điều này, không lưu tình mà phản kích bọn họ. Ông muốn nhìn, Đàm Dật Nam này rốt cuộc là có năng lực gì, dám không cần đến con gái bảo bối của Cố Ấn Mẫn ông
Trong mắt Cố Ấn Mẫn, đầu tiên cảm thấy chính là Đàm Dật Nam này không xứng với con gái bảo bối của ông, không nghĩ tới thế như hắn còn xuất ra chiêu hồng hạnh xuất tường này, làm con gái ông ở thành phố xa lạ này tuyệt vọng lâu đến như vậy, Cố Ấn Mẫn ông nếu không cho hắn nhìn rõ một chút, ông khẳng định sẽ không mang họ Cố!
Không thể không thừa nhận, Cố thị trưởng đúng là Cố thị trưởng
Chỉ một câu đơn giản, làm cho nụ cười trên mặt Đàm Dật Nam thoáng chốc cứng lại
Càng làm cho Thư Lạc Tâm nguyên bản ở bên cạnh đắc ý, cũng cảm thấy đột nhiên xấu hổ
Cũng may, dù sao Đàm Dật Nam ở trên thương trường lăn lộn một chút, ứng xử xã giao đương nhiên hắn cũng có phương pháp. Vừa mới sắc mặt còn có chút cương, lúc này lại lần thứ hai gợi lên tươi cười, vẻ mặt ấm áp nói: "Cháu... lần trước cùng Niệm Hề đến thành phố D, lúc ấy Niệm Hề còn đưa cháu đến gặp bác. Cháu tên Đàm Dật Nam!"
"Là vậy sao? Đàm Dật Nam! Xem ra, tôi cũng không có nhớ rõ. Nhưng tôi người nào nên nhớ kỹ, người nào không nên nhớ kỹ tôi cũng rõ ràng" Thấy Đàm Dật Nam nói như vậy, Cố Ấn Mẫn gật gật đầu. Câu nói này làm cho Đàm Dật Nam có chút xấu hổ, vẻ mặt hòa hoãn, ngay cả biểu tình của Thư Lạc Tâm cũng dần có ý cười. Nhưng sau câu nói kia lại làm cho hai người đồng thời đen mặt!
Xem ra, Cố thị trưởng này không phải là người đơn giản, lần thứ hai đến Đàm gia, liền đem mọi người trên dưới dạy dỗ thật tốt một phen
Nhưng nếu như Cố Ấn Mẫn không có năng lực như thế, làm sao có thể ngồi lên vị trí thị trưởng kia
"Ha hả, bác Cố nói rất đúng! Cô Lưu lấy cho cháu chén đĩa đến đây" Nhìn Cố Ấn Mẫn vẫn cười nhẹ như gió xuân, Đàm Dật Nam chỉ còn biết xấu hổ trở lại chỗ ngồi của mình
"Như thế nào, muốn vội vã làm con dể của người ta?" Nhìn Đàm Dật Nam ủ rũ ngồi bên cạnh mình, Hoắc Tư Vũ khẽ cười
Hiện tại mẹ con hắn ở trong mắt Hoắc Tư Vũ quả thực so với hài kịch diễn còn không bằng
"Nói cái gì đó, đừng có đoán mò!" Đàm Dật Nam rõ ràng những lời của Hoắc Tư Vũ nói, nhưng hắn cũng không thừa nhận đây là chuyện thực
"Đoán mò? Đàm Dật Nam, anh đừng tưởng rằng anh bề ngoài cẩn thận, em sẽ không đoán ra! Em nói cho anh biết, người ta bây giờ là nhìn không vừa mắt mẹ con anh, hai người đừng có mà không biết xấu hổ! Cũng đừng dọa người khác!" Nhìn bộ dáng Đàm Dật Nam phủ nhận, Hoắc Tư Vũ cũng không tức giận lắm
Bởi vì người sáng suốt đều nhìn ra mẹ con bọn họ muốn làm cái gì, đến ngay cả Thư Lạc Tâm cũng thoải mái thừa nhận rồi. Nhưng Đàm Dật Nam lại nhát gan như chuột, một câu cũng không dám thừa nhận
Nhìn cái dạng này của hắn, Hoắc Tư Vũ đột nhiên lại khó hiểu, tại sao trước đây mình lại yêu người đàn ông này?
Ngay từ đầu, khi cô còn chưa xác định mối quan hệ với Đàm Dật Nam. Đàn ông theo đuổi cô có thể xếp thành một hàng dài. Nếu không phải là cô nhìn trúng gia sản Đàm gia phía sau của hắn, Hoắc Tư Vũ cô cũng không có ngu trở mặt với Cố Niệm Hề, khiến cho quan hệ của hai người căng thẳng đến vậy
"Tôi dọa người, cùng với cô cũng không sai biệt lắm! Hai người chúng ta ở trên bàn cân cũng là một chín một mười. Ai cũng không cần nói ai!" Hạ giọng nói với Hoắc Tư Vũ, sau đó Đàm Dật Nam liền vùi đầu vào ăn cơm! Ngay cả nói cũng không nói câu nào nữa
Thấy Đàm Dật Nam bị Cố thị trưởng chế nhạo, Thư Lạc Tâm cũng không có đắc ý như lúc đầu nữa. Lúc này bà cũng im lặng mà ăn cơm
"Ba, chén rượu này con mời, cám ơn ba đã nuôi dưỡng Hề Hề tốt như vậy!" Đàm Dật Trạch bưng chén rượu mời Cố Ấn Mẫn
"Chúng ta đều là người một nhà, không nên nói như vậy! Dật Trạch, ba cũng hy vọng trong khoảng thời gian ba rời đi, con có thể chăm sóc tốt cho con gái của ba" Cố Ấn Mẫn hơi gợi lên độ cung, so với lúc trước chế ngạo Đàm Dật Nam và Thư Lạc Tâm có phần khác biệt
"Đây là điều đương nhiên! Hề Hề là lão bà của con, Đàm Dật Trạch con sẽ dùng cả đời để bảo vệ cô ấy, không cho cô ấy bị kẻ nào ức hiếp" Nói xong lời này, Đàm Dật Trạch cảm thấy bên eo mình có một cảm giác tê rân
Cúi đầu thì phát hiện được, thì ra mình bị một người nào đó hung hăng nắm chặt
Một tay Cố Niệm Hề không lưu tình mà nhéo Đàm Dật Trạch, tay kia lại ở trên bàn ăn rất lưu loát mà gắp rau xanh! Nhưng đôi mắt đẹp lại trừng mắt nhìn Đàm Dật Trạch ý nói: Nói cái gì mà bảo vệ! Ức hiếp em không phải là Đàm tham mưu trưởng sao?
Liên tiếp vài ngày không để ý đến cô, còn lừa cô chỉ cần trên giường biểu hiện thật tốt, hắn liền không tức giận! Nhưng kết quả đâu? Mỗi buổi tối đều bắt cô thực hiện vô số động tác, đem cô tra tấn đến nửa sống nửa chết, hôm sau rời giường lại đối với cô lạnh nhạt! Cứ như vậy, mà hắn dám nói là bảo vệ cô?
Nhưng bất đắc dĩ, đối với gương mặt vô tình chỉ trích của Cố Niệm Hề, Đàm Dật Trạch chỉ cười nhẹ. Giống như cô nói đều không phải là hắn, mà đôi tay ở dưới lưng áo của hắn, chỉ coi như là đang mát xa
"Như vậy, ba hy vọng con nhớ kỹ lời hôm nay nói! Về phần ước định của chúng ta, vẫn là cứ theo lẽ thường" Thật ra Cố Ấn Mẫn cũng nhìn ra động tác của vợ chồng Đàm Dật Trạch, nhưng ông không chỉ ra. Bởi vì ông dường như cũng nhìn ra tình cảm nào đó...
"Ân, con đã biết"
Nói xong câu này, Đàm Dật Trạch chạm ly với Cố Ấn Mẫn, hai tiếng vang thanh thúy phát ra
Giây tiếp theo, hai người đàn ông xuất sắc đều uống hết chén rượu của mình, giống như là thành lập một ước định nào đó
Mãi cho đến khi Cố Ấn Mẫn cùng Ân Thư Kỳ lưu luyến ngồi trên máy bay trở về thành phố D, Cố Niệm Hề vẫn không hỏi rốt cuộc Đàm Dật Trạch cùng ba mình đã ước định cái gì
___
Đàm Dật Trạch cùng Cố Niệm Hề cuối cùng cũng trở về căn nhà nhỏ của bọn họ, ngày hôm sau thì Cố Niệm Hề đi làm
So với năm trước, Cố Niệm Hề cảm giác mình ở tập đoàn Bác Á sống khá giả hơn rất nhiều. Mỗi một dự án cô đều làm rất hài lòng
Cố Niệm Hề có điều không biết, tất cả những việc này đều có nguyên nhân
Thời gian trước kia, Hoắc Tư Vũ vì không muốn Cố Niệm Hề tiết lộ thân phận của mình, cho nên đem hết biện pháp muốn cô rời khỏi nơi này, trở về thành phố D
Vì thế, cô vận dụng mối quan hệ của chính mình ở nơi đây, làm cho tập đoàn Bác Á xử lý Cố Niệm Hề. Vì muốn làm cho Cố Niệm Hề thất bại, buộc phải trở về. Không nghĩ tới, Cố Niệm Hề không bị đánh bại, ngược lại lại vượt qua nhanh chóng
Mà hiện tại, cuộc sống của Cố Niệm Hề lại thuận buồm xuôi gió! Không chỉ chồng của cô là Đàm Dật Trạch đối xử với cô rất tốt, mà ngay cả ông nội Đàm cùng Đàm Kiến Thiên cũng vậy. Hiện tại ngay cả Thư Lạc cũng đối với cô ta điên cuồng xum xoe lấy lòng
Mà này đó, làm cho Hoắc Tư Vũ đồng thời lo lắng cùng khổ sở, càng làm cho cô ta sợ hãi, sớm hay muộn nếu như Cố Niệm Hề không thích ở tập đoàn Bác Á, quay trở về Minh Lãng làm việc. Dựa vào sự ưu ái của ông nội Đàm và Đàm Kiến Thiên, nói không chừng hai người đó còn hớn hở đem vị trí tổng tài cho Cố Niệm Hề cũng không chừng!
Xem trình độ yêu thích của ông nội Đàm cùng Đàm Kiến Thiên, nếu như có quyết định như vậy dường như cũng không có cái gì gọi là đường đột
Vì để phòng ngừa Cố Niệm Hề có ý định sang tập đoàn Minh Lãng làm việc, Hoắc Tư Vũ liền nói với người quen bên Bác Á tạm thời không làm khó dễ Cố Niệm Hề
Nhưng Cố Niệm Hề ở trong công ty khoái hoạt, người đàn ông nào đó lại cảm thấy vô cùng không vui
Bởi vì bình thường đến giờ tan tầm, Đàm tham mưu trưởng trở về nhà, sẽ được nhìn thấy cảnh tượng vật nhỏ ở trong phòng bếp bận rộn nấu nướng
Nhưng gần đây, mỗi khi Đàm Dật Trạch bước vào cánh cửa, đều nhìn thấy sự cô đơn hiu quạnh
Không có vật nhỏ ở nhà, nơi đây liền giống như hầm băng trước kia
Cô đơn, làm cho Đàm Dật Trạch có chút buồn bực
"Lạch cạch!" Đàm Dật Trạch nguyên bản chuẩn bị xoay người, đi đón vật nhỏ trở về nhà. Vừa vặn phía sau liền có tiếng động
Đàm Dật Trạch quay lại mới phát hiện, cái người vừa đẩy cửa kia chính là vật nhỏ của hắn
"Lão công, anh đã trở về? Chờ em một lát, em sẽ nấu cơm cho anh!" Nói xong, cô đem thứ trên tay mình đặt xuống dưới ghế sa lon, rồi vội vàng đi tới phòng bếp
"Khoan đã, quay lại cho anh!" Nhìn chắm chằm thứ Cố Niệm Hề đặt trên sa lon, ánh mắt hắn thoáng chốc trở lên âm lãnh
"Làm sao vậy? Hôm nay công việc nhiều em ở lại xử lý một chút. Cho nên về nhà có chút muộn! Anh cứ từ từ, em đi nấu cơm, sau này không bao giờ... về muộn nữa là được" Cố Niệm Hề vốn tưởng rằng Đàm Dật Trạch không thích cô về muộn. Khi cô nói xong câu này, phát hiện hắn dường như không thèm để ý đến vấn đề đó
Bởi vì, mặc dù cô đã chủ động nhận sai, giờ phút này của Đàm Dật Trạch vẫn tối tăm như vậy. Đôi mắt màu đen, sâu thẳm giống như là không thể nhìn ra được giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì
"Lão công..."
"Lão công, đừng nhìn em như vậy được không? Em sẽ sợ!"
"Lão công, anh có phải là muốn đánh em hay không?"
Mặc kệ Cố Niệm Hề có hỏi thế nào, sắc mặt của người đàn ông kia vẫn không thay đổi
Ánh mắt của hắn giống như là băng ngàn năm. Khóa chặt trên người cô, khiến cho cô phải sợ hãi
Vì thế, dưới ánh mắt của hắn, Cố Niệm Hề có chút cách xa, muốn chạy trốn mất dạng
Nhưng hành động của cô còn chưa được thực hiện, thì người bên cạnh dường như bắt được suy nghĩ của cô, lúc cô còn chưa kịp chạy đi, đã nhanh chóng gắt gao ôm lấy eo cô, làm cho cô không thể động đậy
" Lão công, anh là tân thế hệ người chồng tốt, không thể đánh lão bà!" Cố Niệm Hề phát hiện cả người đã bị hắn ôm chặt trong lòng ngực, muốn chạy cũng không thể
"Anh có phải là thế hệ người chồng tốt không, anh không biết. Nhưng anh biết, em nếu như không nói lai lịch của những thứ trên sa lon kia nói rõ, hậu quả chính là rất nghiêm trọng!" Hắn đem cô ôm vào lòng ngực
Một tay của hắn khóa trụ bên eo của Cố Niệm Hề, tay kia lại xoa lên da thịt non mịn của Cố Niệm Hề. Con ngươi như trước gắt gao đem cô vây lại
"Hậu quả gì?" Nhìn khóe miệng có động cung của Đàm Dật Trạch không một độ ấm, Cố Niệm Hề lắp bắp nuốt một chút nước miếng
"Bạo hoa cúc, như thế nào?" Nói xong lời này, đôi tay to lớn kia lại bao gan đưa xuống phía mông của Cố Niệm Hề nắn nắn! Động tác tà ác kia, trái ngược với biểu tình đương nhiên này của hắn, làm cho thần kinh của Cố Niệm Hề lúc này thăng cấp đến cực hạn
Mà nói Đàm Dật Trạch cũng phát hiện, Chu Tử Mặc dạy hắn chiêu này quả nhiên là hữu dụng
Nhưng "Bạo hoa cúc" rốt cuộc là thế nào?
"Đàm tham mưu trưởng... Khẩu vị của ngài, từ thời điểm nào lại trở nên nặng như vậy?" Đàm tham mưu trưởng không biết bạo hoa cúc là cái gì, nhưng cũng làm cho cô gái nào đó sợ tới mức run rẩy
Ngay cả đôi tay đang đặt lên eo của cô, cũng có thể cảm nhận được
"Từ khi nào, em không cần biết. Em chỉ cần biết, nếu không nói rõ ràng, đêm nay hoa cúc của em nhất định bị phá hủy!"
Không thể không thừa nhận, Đàm tham mưu trưởng tuy rằng không biết bạo hoa cúc là gì, nhưng đối với lừa dối người khác tuyệt có thể hạ bút thành văn
Rất nhanh hắn có thể nhận ra, Cố Niệm Hề đã bại trận
Đôi mắt đẹp rõ ràng đã có sương mù bên trong, nhìn về phía đồ vật mình vừa mới đặt xuống ghế sa lon
Kia chỉ là một cái khăn quàng cổ
Không nói đến đẹp hay không, chỉ cần nhìn chất liệu cùng màu sắc trên đó, Đàm Dật Trạch liền có thể kết luận, thứ này giá trị rất xa xỉ. Tối thiểu cũng phải là một tháng tiềng lương của Đàm Dật Trạch!
Tuy rằng đối với Đàm tham mưu trưởng mà nói, nhà của bọn họ có thể so sánh với một ngân hàng nhỏ. Nhưng Đàm tham mưu trưởng cũng biết, vật nhỏ của hắn không phải là một người xa xỉ như vậy. Lại càng sẽ không tiêu tốn nhiều tiền để mua một cái khăn quàng cổ này
Nói cách khác, thứ này chỉ có thể là người khác đưa cho cô!
Nhưng, là người nào đưa cho cô?
"Khụ khụ... Lão công anh buông em ra, anh bóp em đau! Em đây nó còn không được sao?"
Cố Niệm Hề bĩu môi, gương mặt nhỏ nhắn có nhiều nếp nhăn, vô cùng đáng thương
Tuy rằng lời của cô, Đàm Dật Trạch không đáp lời, nhưng tay cũng có có chút buông lỏng. Nhưng mà tay hắn vẫn ở trên eo cô, giống như nếu cô không nói rõ ràng lai lịch của thứ này, cô hôm nay chỉ có thể cùng hắn dính một chỗ như vậy
"Là dì Thư!" Tuy rằng cảm giác ở bên cạnh Đàm Dật Trạch như vậy cũng không phải là không tốt. Gần đây Đàm Dật Trạch luôn xa cách cô. Muốn nói là hắn chán ghét, Cố Niệm Hề cảm thấy không giống. Vì người đàn ông ban ngày lạnh lùng, đến tối lại lửa cháy nhiệt tình, mỗi buổi tối đều đối với cô so với ép cung không khác là mấy. Cho nên, tuyệt đối không phải Đàm Dật Trạch chán ghét cô, mà là hiện tại hắn vẫn còn tức giận! Hiện tại có thề kề cận bên cạnh Đàm tham mưu trưởng, cảm giác dĩ nhiên là không tồi. Nhưng điều tiên quyết là, người đàn ông này nhìn đôi mắt sâu kín nhìn chằm chằm cô, làm cho cô có cảm giác mình giống như sắp bị ăn sạch
Cuối cùng, Cố Niệm Hề vẫn thỏa hiệp
"Dì Thư?"
Nghe được đáp án của Cố Niệm Hề, Đàm Dật Trạch có chút giật mình
Đặc biệt mi tâm của hắn nhanh chóng bị cuốn lại
Vốn tưởng rằng, người tặng cô vật đắt tiền như vậy, phải là người thầm mến cô mới đúng! Ví dụ như là Đàm Dật Nam hoặc Sở Đông Ly
Nhưng Đạm Dật Trạch lại không ngờ chính là Thư Lạc Tâm?
Nhưng mà ngẫm lại, thật ra hắn cũng hiểu được
Từ khi biết Cố Niệm Hề là con gái thị trưởng, thái độ của Thư Lạc Tâm đối với cô thay đổi một trăm tám mươi độ
Vậy trong đó đến tột cùng là có ý gì, người khác có lẽ không biết, nhưng đối với Đàm Dật Trạch hắn đương nhiên hiểu được
"Hôm nay dì Thư đột nhiên mua thứ này, nói là cái gì tiện đường mua cho em! Em không nhận, dì ấy nói cái này không đáng tiền. Em cũng không ngốc đến nỗi không nhìn ra được giá trị của nó, nên không muốn nhận. Nhưng dì ấy nói nếu em không nhận sẽ ném vào thùng rác. Em nghĩ nếu như ném vào thùng rác chẳng phải đáng tiếc sao. Cho nên..."
Cố Niệm Hề cúi đầu nói
"Vậy em nên để bà ta tự mình ném nó vào thùng rác đi!" Nghe xong lời kia, ánh mắt của Đàm Dật Trạch đột nhiên trở nên âm lãnh
Tuy rằng âm lãnh kia chỉ xuất hiện chưa đến một giây nhưng Cố Niệm Hề vẫn có thể nhận ra được
"Nhưng mà lão công, lãng phí là không tốt!" Đây là ba đã nói với cô
"Em cảm thấy, người như dì Thư có thể đem thứ đó ném đến thùng rác sao?"
Đàm Dật Trạch nói câu kia, làm cho Cố Niệm Hề buồn cười
Nếu như Đàm Dật Trạch nói, Thư Lạc Tâm này tuyệt đối không phải là người thoải mái gì
Nói sao thì tiền riêng của bà ta cũng bị Cố Niệm Hề "tịch thu"
"Bà ta đem thứ này tặng cho em, có... nhắc đến chuyện khác hay không?"
Thấy Cố Niệm Hề bị chính mình phản bác, Đàm Dật Trạch liền hỏi lại
"Dì ấy nói cuối tuần này, cử hành một cái triển lãm bán hàng gì đó, lúc đó dì ấy muốn em cùng đi! Em nghĩ, nếu như đã nhận đồ của dì ấy, vậy cùng dì ấy đi cũng không có cái gì không thể, hơn nữa, dì ấy cũng là người Đàm gia, còn là mẹ hai của anh. Em cùng dì ấy đi dạo phố, cũng không có gì là không được đúng không!"
Cố Niệm Hề cúi đầu, nên không để ý người đàn ông nào đó ngồi bên cạnh hai mắt đã sớm híp lại
Hay cho Thư Lạc Tâm này, thế nhưng dám lừa gạt người của Đàm Dật Trạch hắn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui