"Niệm Hề, ý cậu là muốn có đoạn băng ghi hình kia đúng không?" Lúc đầu tâm tình của Tô Du Du không được tập chung cho lắm, nhưng khi nghe Cố Niệm Hề nói câu này, tinh thần liền ngay lập tức tỉnh táo lại. Bản chất bà tám đáng khinh của Tô Du Du dĩ nhiên cũng không bỏ sót mà bộc phát
"Ân! Mình muốn cậu mang đoạn băng ghi hình đó đến đây, hơn nữa càng nhanh càng tốt!" Nếu như không nhanh, chỉ sợ ba ba và Đàm Dật Trạch sẽ vì cô mà bị liên lụy
Đây mới là điều, Cố Niệm Hề để ý nhất
Bằng không, Hoắc Tư Vũ có làm thế nào, cô cũng không thèm mảy may để ý tới
"Hề nha đầu, cậu cuối cùng cũng thông suốt! Chỉ cần cậu muốn trừng trị Hoắc tiểu tam, chị đây nhất định sẽ giúp cậu! Nhưng mà cậu nói ình biết, rốt cuộc là có chuyện gì, có thể khiến cho con thỏ nhỏ là cậu quay lại cắn người?"
Đây là tính cách của Tô Du Du
Mặc dù tâm tình có bao nhiêu không thoải mái, còn đặc biệt khinh thường bản chất bà tám
Vừa thấy được chuyện bát quái cô sẽ không có phiền não gì
"Cái gì con thỏ nhỏ? Ai nói cô ta cố tình làm vỡ lọ nước hoa của Đàm tham mưu trưởng nhà mình!" Cố Niệm Hề không dám đem chuyện bức ảnh kia nói cho Tô Du Du, bởi vì cô không muốn làm cho Tô Du Du lo lắng. Hơn nữa, lấy tính cách của Tô Du Du, một khi cho cô ấy biết chuyện này, cô ấy nhất định sẽ đem Đàm gia đại náo một phen
"Yêu yêu yêu, trả lại Đàm tham mưu trưởng nhà cậu. Thế nhưng chỉ bởi vì lọ nước hoa của hắn mà nổi giận, mình xem hiện tại Hề nha đầu của chúng ta không dễ chọc vào!" Vừa nghe thấy Cố Niệm Hề nói, Tô Du Du bắt đầu trêu ghẹo cô
Tô Du Du trời sinh chính là vô lý như vậy. Một khi có chuyện gì, sẽ đem phiền não của chính mình tất cả theo mây bay đi
"Du Du, cậu nói bậy cái gì đó! Mình nào có?"
Bị Tô Du Du nói như vậy, mặt của Cố Niệm Hề trở lên đỏ bừng. May mắn là hiện tại hai người các cô đang nói chuyện điện thoại, nếu như mà đứng đối diện Tô Du Du, phỏng chừng sẽ bị cô ấy cười nhạo một phen
"Không có sao? tại sao mình lại ngửi được hương vị của một cỗ gian tình?" Từ trong điện thoại, Tô Du Du nghe thấy giọng nói của Cố Niệm Hề không được tự nhiên
"Cậu nếu còn nói như vậy, mình sẽ không để ý đến cậu nữa!"
"Được rồi được rồi, vì sự nghiệp cách mạng, chị đây sẽ không trêu chọc cậu nữa. Cậu cần đoạn băng kia đúng không, chờ mình mình lập tức sẽ mang đến ngay"
Nhắc tới chuyện của Hoắc tiểu tiện, Tô Du Du so với ai khác quan tâm hơn
Bởi vì Tô Du Du như thế nào cũng không quên, lúc trước nếu không phải cô tùy tiện giúp Hoắc Tư Vũ, Cố Niệm Hề cũng sẽ không mất đi người đàn ông kia
Tô Du Du cô là một thanh niên trọng tình trọng nghĩa! Chuyện hổ thẹn với nhân dân, cô tuyệt đối sẽ không làm
"Tốt lắm, mình đợi cậu!"
"Khỏi, người cậu đợi không phải mình, mà là Đàm tham mưu trưởng nhà cậu!" Trước khi cúp điện thoại, Tô Du Du cũng không quên trêu chọc Cố Niệm Hề
"Tô Du Du, cậu nhớ kỹ ình. Lần sau câu mà như vậy mình nhất định sẽ lôi cậu đến sân thể dục sau đó xé rách quần áo cậu!" Đây là thời đại học trước kia, mỗi lần Tô Du Du bị kích thích, Cố Niệm Hề sẽ lấy điều này ra hù dọa cô
Nhưng nói ra lời này, Cố Niệm Hề căn bản không lường trước được có người đứng phía sau mình
Cô cúp điện thoại, xoay người mới phát hiện Đàm tham mưu trưởng mang theo gương mặt tươi cười đứng ở phía sau
Cố Niệm Hề lập tức cảm thấy nhiệt độ trên gương mặt mình tăng lên nhanh chóng. Ngay cả lỗ tai cũng giống như bị nấu chín
"Lão công, sao anh lại đến phòng bếp?
Cố Niệm Hề khẽ cắn môi, cười hỏi
"Anh tới xem em nấu xong chưa" Khóe miệng người đàn ông như trước mang theo ý cười hàm xúc không rõ ràng
Tươi cười như vậy, giống như là xem Cố Niệm Hề không để trong lòng
"Vậy anh đứng ở chỗ này khi nào?" Sẽ không phải là lúc cô nói chuyện đến sân thể dục chứ, nếu như bị người đàn ông này chứng kiến một màn như vậy
Thật là vô cùng xấu hổ
"Từ lúc em nói muốn đem người nào đó đến sân tập thể dục!" Nhìn Cố Niệm Hề gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng, tâm tư tà ác của Đàm Dật Trạch lại nổi lên
"Vật nhỏ, không ngờ khẩu vị của em nặng như vậy!" Hắn nghiền ngẫm đi đến bên cạnh Cố Niệm Hề, ghé sát tai cô nói nhỏ
Trong nhất thời, Đàm Dật Trạch có thể cảm giác được, khuôn mặt ửng hồng này so với lúc trước của cô còn thâm sâu hơn vài phần
Có một chút, thậm chí là lan đến gáy!
"Anh..." Cố Niệm Hề vừa thẹn vừa giận, thật không biết nên phải phản bác như thế nào với người đàn ông chết tiệt này mới tốt
Nhưng người đàn ông nào đó dường như là được một tấc lại muốn một thước, vĩnh viễn sẽ không buông tha cơ hội tốt như vậy:
"Vật nhỏ, em nếu thật sự thích xé quần áo của người khác, không bằng xé của anh trước. Hơn nữa, anh tuyệt đối sẽ không phản kháng lại em!"
"Chán ghét!"
Quả nhiên người đàn ông này cùng Tô Du Du giống nhau, cô cho hắn ba phần nhan sắc, hắn chắc chắn muốn đến phường nhuộm của cô
Hướng người đàn ông kia quát một tiếng, Cố Niệm Hề gương mặt đỏ bừng vội vã chạy về hướng phòng ngủ
Nhìn cô vẻ mặt xấu hổ, bộ dáng phẫn hận rời đi, người đàn ông khóe miệng gợi lên độ cung bất đắc dĩ
Nhưng khi nhìn thấy thứ cô bỏ quên trên bàn, ánh mắt của hắn lại khẽ híp lại
Mặt trên của điện thoại có một bức ảnh, nhìn thấy bức ảnh đó, khóe miệng của hắn gơi lên độ cong hoàn mỹ...
Vật nhỏ, em đã chuẩn bị tốt để phản kích rồi phải không?
Như vậy, cứ việc chuyên tâm làm
Thắng anh sẽ giúp em hoan hô, còn cho em ôm
Thua, như vậy cũng không sao, tất cả giao cho anh, người nào ức hiếp em, anh sẽ cho người đó rơi lệ, sẽ làm cho người đó phải lấy máu bồi thường. Mà bả vai của anh, vĩnh viễn là bến cảng cho em dựa vào...
Xem xong bức ảnh kia, Đàm Dật Trạch đặt điện thoại xuống chỗ cũ, làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra
___
Cố Niệm Hề nhận được đoạn băng ghi hình kia là lúc cô cùng Đàm Dật Trạch ăn cơm chiều xong
Hắn thấy cô cầm di động, liền tự giác cầm quần áo đi vào phòng tắm
Nếu vật nhỏ của hắn muốn tự mình xử lý tốt chuyện này, vậy hắn cũng muốn xem rốt cuộc cô làm như thế nào. Chính sách hắn áp dụng với vật nhỏ chính là nuôi thả. Chỉ cần vật nhỏ có thể đứng ở nơi Đàm Dật Trạch hắn nhìn thấy, cho dù cô gặp chuyện gì, hắn cũng đều giúp cô giải quyết ổn thỏa
Đương nhiên, nếu như có người ức hiếp cô, làm cho cô không thể chống đỡ, hắn đồng dạng cũng sẽ xuất hiện bảo vệ cô
Đợi cho đến khi Đàm Dật Trạch bước vào phòng tắm, Cố Niệm Hề liền mở đoạn ghi hình mà Tô Du Du gửi cho kia
Tốt lắm, đoạn băng ghi hình này chiếu rất rõ Hoắc Tư Vũ, nhưng lại không nhìn thấy Tô Du Du, chẳng qua cô có thể xác định được đây chính là phòng khám của Tô Du Du
Nghĩ vậy, Cố Niệm Hề đem đoạn ghi hình kia bỏ vào máy tính, sau đó ở nơi mấu chốt Cố Niệm Hề dùng vạch đen che chắn. Theo sau, Cố Niệm Hề liền đem đoạn ghi hình này đăng ở dưới bức ảnh kia, còn đề dòng chữ: Thực hư chuyện phụ nữ có thai!
Làm tốt mọi việc, cô nhanh chóng gấp máy tính lại
Chờ Đàm Dật Trạch tắm xong đi ra, liền nhìn thấy Cố Niệm Hề giống như con mèo nhỏ cọ cọ
"Lão công!"
"A... Vật nhỏ, nghĩ muốn làm cái gì với anh? Sẽ không phải là muốn xé rách áo anh chứ?" Hắn có chút tà ác cắn cắn lỗ tai Cố Niệm Hề, khóe miệng của hắn vẫn có nụ cười xấu xa
"Chán ghét, người ta muốn cùng anh nói chuyện nghiêm túc!" Bị Đàm Dật Trạch trêu chọc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Hề lại đỏ ửng lên. Nhẹ nhàng đẩy hắn ra, Cố Niệm Hề chuẩn bị chạy trốn
Nhưng Đàm tham mưu trưởng xuân tâm nhộn nhạo, người nào đó muốn vỗ mông bỏ chạy, là chuyện tuyệt đối không thể nào
Đàm Dật Trạch đem cô gái muốn bỏ trốn kia ôm lại trong lòng ngực
"Em nói, anh đang nghe!" Rất rõ ràng, tiếng nói của Đàm tham mưu trưởng đã trở nên khàn khàn. cánh tay nào đó không an phận, đã tiến vào váy ngủ của cô, lặng lẽ tự mình hướng đến nơi yêu thích nhất tấn công
"Lão công, nghiêm túc, em thật sự có chuyện muốn nói với anh!" Ngẩng đầu, liền nhìn thấy gương mặt của hắn gần trong gang tấc, Cố Niệm Hề không hiểu tại sao tim lại đập nhanh
Đàm Dật Trạch mỗi lần tắm xong, sẽ đều mặc bộ quần áo ngủ màu xám. Hắn như vậy, rất khác với thường ngày mặc quân phục xanh biếc, thiếu một phần uy nghiêm vững vàng
Dưới ánh đèn mờ ảo, ngũ quan của hắn lại càng thêm thâm thúy vài phần
Đôi mắt màu đen, nhìn về phía cô dường như rất nghiêm túc
"Em nói, anh đang nghe! Lắng nghe tiếng lòng của vật nhỏ, lo lắng đến chuyện đại sự của chúng ta, anh tuyệt đối sẽ không chậm trễ!" Có đôi khi, Đàm tham mưu trưởng sẽ làm ra vẻ như vậy. Nói ra toàn những lời nói không đứng đắn, nhưng sắc mặt lại hoàn toàn không thay đổi. Giống như hiện tại
Cố Niệm Hề bất mãn nâng đôi môi đỏ mọng
Bởi vì lão lưu manh nào đó đã túm lấy cổ áo của cô, làm ột mảng lớn da thịt đều lộ trước mặt hắn
Hắn nhìn về phía cô, đúng lúc thấy đôi môi đỏ mọng kia đang khẽ cong. Mà làm cho hắn xuân tâm nhộn nhạo hơn chính là đôi mắt to đen láy của Cố Niệm Hề. Bộ dáng kia so với nai con còn muốn ngây thơ hơn, quả thật dễ dàng lấy đi thần trí của đàn ông
Mà rất không khéo, Đàm tham mưu trưởng của chúng ta hai tay đang đặt lên nơi thích nhất khẽ nhào nặn
Nhìn thân thể mềm nhuyễn trong lòng ngực kia, Đàm Dật Trạch đột nhiên bán ngồi xổm xuống. Giây tiếp theo, Cố Niệm Hề cảm giác được trời đất xoay chuyển. Khi phát hiện ra điều không đúng thì đã không kịp phản khác, bởi vì lão lưu manh nào đó đã khiêng cô ở trên vai
"Lão công, anh muốn làm cái gì?"
"Có phải muốn cùng anh nối liền cảm tình hay không? Không có việc gì, chúng ta hiện tại đến nơi có thể cho em chuyên tâm!" Hắn vui tươi hớn hở cùng Cố Niệm Hề nói xong, liền khiêng Cố Niệm Hề đến phòng ngủ. Đàm Dật Trạch rất khỏe, một bàn tay có thể dễ dàng đặt Cố Niệm Hề vững vàng ở trên vai, còn bàn tay kia có thể xoa xoa mông nhỏ của cô
"Lão công, ở trên giường có một số chuyện sẽ nói không rõ!" Bình thường nếu như bị người đàn ông này bỏ lên giường, hắn sẽ làm những thứ hắn muốn, mà nếu muốn thỏa mãn hắn phải rất nhiều lần mới được. Cứ vài lần như vậy, cô đã mệt không biết cái gì nữa, lúc đó sao có thể cùng hắn nói chuyện
"Không có việc gì! Đến lúc đó, anh nhắc em là được! Tốt lắm vật nhỏ, em không phải là muốn xé rách áo anh sao? Hôm nay anh liền cho em đặc thù vinh hạnh này!" Nói xong, Đàm Dật Trạch đem Cố Niệm Hề đặt trên giường lớn, sau đó cũng thuần thục mà nằm xuống bên cạnh cô
Khóe miệng gợi lên độ cung, minh chứng rõ ràng cho người đàn ông này đang mong cô làm ra hành động "Phi lễ" đối với hắn
"Không cần!" Cố Niệm Hề liếc mắt nhìn hắn, trực tiếp nhảy xuống giường
Lão lưu manh này, mỗi lần đều có thể xuyên tạc ý của cô!
Này, không phải là vấn đề "Sự khác nhau" mà mọi người thường nói chứ?
"Muốn chạy, không đơn giản như vậy!" Nhìn thấy Cố Niệm Hề chuẩn bị nhảy xuống giường, Đàm Dật Trạch tuyệt không hoảng loạn. Hắn chỉ cần duỗi cánh tay dài liền bắt được vật nhỏ muốn chạy trốn kia. Giây tiếp theo, vật nhỏ lại một lần nữa bị hắn đặt ở dưới thân
Cánh tay nóng nảy của ai đó, đã muốn tiến vào làn váy của cô
Mắt thấy trong phòng ngủ sẽ không cứu vãn được. Cố Niệm Hề nhanh chóng dùng tay bé nhỏ ôm trên cổ Đàm Dật Trạch, đem đầu của hắn đối diện mặt cô: "Lão công, trước nghe em nói rồi hãng làm được không?"
Không thể không thừa nhận, tiếng nói của vật nhỏ ôn nhu như vậy, rất dễ dàng làm nổi lên thú tính của đàn ông
Hiện tại thật muốn đem cô nuốt vào bụng
"Không tốt, vừa nói vừa làm. Làm chuyện yêu thương không thể chậm trễ!" Nói xong hắn lại nhéo cô như là đang trừng phạt: "Hơn nữa, nói cho em biết vật nhỏ, đàn ông dưới tình huống thế này, bình thường đều rất dễ đồng ý. Nếu em thật sự có yêu cầu gì, cơ hội này cũng đừng để dễ dàng bỏ qua!"
Nói xong lời này, Cố Niệm Hề lại nhìn thấy gương mặt hoàn mỹ của Đàm Dật Trạch gần trong gang tấc, chắn đi một chút ánh sáng. Vấn đề góc độ này cũng không liên quan đến độ đẹp trai của hắn, cho dù hắn có đứng trong bóng tối cũng vẫn tỏa sáng. Nhưng cho dù như vậy, Cố Niệm Hề vẫn nhìn thấy trên khóe miệng hắn có độ cung
Cảm giác như vậy, có chút bất ngờ
Như là Đàm Dật Trạch giống như đã sớm biết, cô muốn nói cái gì. Chẳng qua, vẫn không vạch trần cô mà thôi
Tuy rằng, Cố Niệm Hề rất muốn đọc trong ánh mắt hắn suy nghĩ, nhưng bởi vì đôi mắt của Đàm Dật Trạch rất thâm thúy, thâm thúy đến mức Cố Niệm Hề cô không thể phát hiện ra điều gì. Cô cuối cùng chỉ có thể buông tha
"Thật sự? Có phải đêm nay nếu em đáp ứng anh, anh sẽ đồng nghe theo em?" Đoán tâm tư của Đàm Dật Trạch so với tìm ốc đảo trên sa mạc còn khó khăn hơn, cho nên chẳng bằng cô dùng biện pháp khác
"Vật nhỏ, anh khi nào thì gạt em?" Hắn nhẹ nhàng thổi thổi chóp mũi của cô, động tác tuy rằng có chút thô lỗ, nhưng khóe miệng vẫn là ý cười
"Tốt lắm. Đây chính là anh nói, anh làm theo lời em, mặc kệ là hai ngày tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, anh cũng không tức giận?"
Vạch trần Hoắc Tư Vũ, chỉ sợ sẽ khiến Đàm gia có một trận sóng gió không nhỏ. Còn nữa, cổ phiếu của tập đoàn Minh Lãng cũng có thể bị ảnh hưởng
"Chỉ cần em thật sự muốn làm. Mặc kệ là cái gì anh cũng sẽ giúp đỡ em!" Hơn nữa làm không tốt cũng không sao, bởi vì Đàm Dật Trạch anh ở phía sau sẽ luôn bảo vệ tốt cho em!
Hắn dùng đôi mắt thâm thúy nhìn thân thể nhỏ bé trong lòng ngực
Đương nhiên, lời nói sau Đàm Dật Trạch không nói ra
"Được rồi... Lão công, hiện tại anh muốn làm cái gì?" Được rồi, vì ba ba và hắn, cũng vì lọ nước hoa đã vỡ của cô, Cố Niệm Hề quyết định bất cứ giá nào
"Ha hả... Anh hy vọng em xé quần áo của anh, sau đó đem anh cường, thế nào?" Hắn vẫn cười như trước, trong con ngươi có đợt sóng ngầm. Không tự giác phát ra phong tình, làm cho Cố Niệm Hề có chút sững sờ
Đặc biệt giờ phút này, khóe môi của hắn lại truyền tới khí nóng, còn có yết hầu của hắn lăn lộn cao thấp, trong nháy mắt đều làm cô hít thở không thông
Ai nói, lão lưu manh của cô không lẳng lơ?
Lão lưu manh nhà cô, chính là có mười phần yêu tinh
Khóe miệng chỉ mấp máy vài cái, ngay cả cô là một cô gái ngày thường không có nhu cầu, cũng đều bị hắn mê hoặc
"Được rồi!" Nuốt nước miếng, Cố Niệm Hề bắt đầu cởi cúc áo của hắn. Người đàn ông này cũng cực kỳ phối hợp, lúc Cố Niệm Hề cởi áo hắn, hắn thậm chí còn để cho cô dễ dàng cởi mà ngồi dậy
"Tiếp là quần của anh!"
Hắn nhìn cô nói
Vì lúc Đàm Dật Trạch ngồi dậy, hắn đưa lưng về phía đầu giường, tránh ánh điện mờ ảo kia. Cho nên biểu tình trên mặt hắn, cô hơn nửa đều không thấy rõ
Nhưng cô có thể xác định, hắn đang cười cô, cười mặt của cô đỏ hồng, cười cô chân tay luống cuống
Bởi vì cô cởi đã lâu, cũng không thành công đem quần của hắn cởi xuống
Xem ra, làm sắc lang cũng vẫn cần có tố chất. Giống như lão lưu manh này, đều có năng khiếu bẩm sinh. Mà người giống như cô, vĩnh viễn không thể đảm đương nổi một sắc lang
Giằng co vài lần, Cố Niệm Hề cảm thấy trên người mình ướt đẫm mồ hôi, vẫn không thành công đem quần hắn cởi xuống
"Không muốn chơi!" Cô chơi xấu nằm ở trên giường
"Em không chơi, vậy đến phiên anh chơi!" Còn chưa kịp phản ứng, Cố Niệm Hề liền cảm giác được trên đỉnh đầu mình có bóng ma che phủ. Ngay sau đó hắn bắt đầu chuyển hướng đến chân cô
"Lão công, không phải anh nói, đêm nay là em cường anh sao?"
"Em nói không chơi, anh đành phải tự chơi!" Cô cũng đã giằng co hắn một buổi tối, Đàm Dật Trạch cảm giác mình nhịn đến sắp phát nổ. Lúc này lại nghe cô nói cô không chơi, vậy hắn sẽ nghe theo lời cô không chơi sao?
"Vậy lời trước anh nói, còn tính không?"
"Nếu như em không tập trung, vậy lời nói trước đây sẽ không tính gì hết!"
"..."
Quả nhiên, dưới sự uy hiếp của hắn, Cố Niệm Hề không có khả năng nói lời nào
Sau một lát, ánh sáng trên đầu giường cũng không còn
Kế tiếp chỉ còn tiếng thở dốc
Đêm nay, bao phủ trong phòng ngủ lại là một mảnh kiều diễm