Quân Hôn


Buổi tối ngày hôm sau, Cố Niệm Hề và Tô Du Du hẹn gặp mặt ở quán rượu
"Hề nha đầu, cậu nói ngày mai muốn đưa mình đi đâu?" Ngày mai chính là ngày cô cùng Cố Niệm Hề đi du lịch. Trong lòng Tô Du Du lại không ngăn nổi chờ mong
Từ lúc đến thành phố này, Tô Du Du không phải bận công việc, thì cũng là theo Lục Tử Thông đến quán bar này, vì mục đích muốn người đàn ông kia chú ý đến
Mà bây giờ cô nhận ra, mình làm nhiều như vậy, kết quả chỉ là tốn thời gian và mất sức. Lúc trước nếu như cô biết như vậy, chẳng thà ngay từ khi đến nơi đây, mau chóng chặt đứt ý muốn trong đầu mình
Như vậy, cũng không đến mức như hiện tại, tâm tình chán nản, tim đau
"Mình đương nhiên là mang cậu đi gặp người đàn ông so với người kia đẹp trai hơn!" Tô Du Du cũng đã đến tuổi kết hôn. Lần trước Tô mẹ gọi điện thoại cho Tô Du Du nhắc đến chuyện này nhưng không thành, sau đó còn gọi điện thoại đến cho cô
Lần trước, Tô mẹ muốn Tô Du Du trở về thành phố D. Cho nên bà tự nhiên thông báo cho Cố Niệm Hề một tiếng, làm cho Cố Niệm Hề khuyên nhủ Tô Du Du sớm một chút trở về
"Đừng nói bừa. Nếu như chị đây có thể tìm về một người, vậy tết trung thu không cần đến khi về nhà tìm mọi cách trốn tránh" Thật ra Cố Niệm Hề vừa nhắc tới hai từ "Đàn ông", người trước tiên Tô Du Du nghĩ tới là Lăng nhị gia
Nhưng mà, trong nháy mắt, cô lại buộc mình không nên nhớ đến người đàn ông này
Lăng nhị gia vĩnh viễn là một người đàn ông đáng khinh, chuyeem môn lừa gạt tình cảm phụ nữ cùng tiền tài của họ làm thú vui
"Lần trước dì Tô nói chuyện người đàn ông kia với mình. Xem ra, gia cảnh nhà hắn cũng không tồi"
"Không tồi cái rắm. Là thân thích của hắn có năng lực, cũng không phải là hắn"
"Vậy cậu sao có thể thuyết phục dì Tô? Mình nhớ rõ dì Tô nói với mình muốn cậu đi gặp anh ta"
"Còn có thể thuyết phục như thế nào? Mình hỏi bà ấy, rốt cuộc muốn đem mình gả cho ai trong thân thích nhà anh ta"
Nhìn Tô Du Du nói chuyện như đang nã pháo, Cố Niệm Hề chỉ có thể bất đắc dĩ bật cười: "Du Du, người tương lai đánh bại được trái tim cậu, chắc chắn sẽ là một cực phẩm!"
"Niệm Hề, nếu như tương lai có người đánh bại được mình, nhớ ình mấy bạt tai thật đau"
"Tại sao?" Suy nghĩ của Tô Du Du rất ít người có thể theo kịp
"Người mình theo đuổi nhiều năm như vậy, con mẹ nó hắn rốt cuộc trốn ở nơi nào!" Nếu không phải ánh sáng trong quán bar lập lòe, Cố Niệm Hề nhất định có thể nhìn thấy nước mắt từ khóe mắt của Tô Du Du
Nói đến đây, trong lòng cô nhất định vẫn oán hận Lục Tử Thông
Cô ở phía sau hắn đuổi đến nhiều năm như vậy, chỉ cần hắn một lần xoay người vì cô, hắn nhất định sẽ biết
Chỉ tiếc, hắn một lần cũng không vì Tô Du Du dừng cước bộ
Điều này cũng đưa đến cục diện như bây giờ
Cố Niệm Hề muốn nói gì đó. Mắt liền nhìn thấy một người đàn ông hướng bọn họ đi đến, trên tay còn cầm một ly chất lỏng màu hổ phách
"Tô bé nhỏ!"
Người tới hiển nhiên cũng quen biết Tô Du Du
Vừa đến bên này, liền làm ra dáng vẻ lưu manh
Nhưng mà làm cho Cố Niệm Hề cảm thấy không lý giải được chính là, dáng vẻ lưu manh này của người đàn ông dường như có chút cố kỵ
"Tiểu Lục, đừng bày ra bộ mặt con cóc đó trước mặt chi đây, chị đây sẽ bị chết vì ghê tởm"
"Tiểu Lục, con mẹ nó ánh có thể giống đàn ông một chút được không, đi đường đều nhăn nhó, mẹ anh chẳng lẽ sinh anh ra đã muốn anh trở thành thái giám?"
"Tiểu Lục, anh nói tại sao đàn ông ở chỗ này đều cao lớn, chỉ có anh... Quên đi, chị đây không nói, đỡ phải khiến anh cảm thấy xấu hổ"
Liên tiếp vài câu chế nhạo không lưu tình, Cố Niệm Hề có thể nhận ra được Tiểu Lục Tử tức giận đến hiện lên gân xanh. Vẻ mặt hận không thể một tay bóp chết Tô Du Du
Nhưng không biết tại sao Tiểu Lục Tử vẫn ẩn nhẫn
"Tô bé nhỏ, có đôi khi tôi thật sự hận không thể bóp chết cô!" Quả nhiên như Cố Niệm Hề nghĩ, Tiểu Lục Tử sẽ nói ra lời này với Tô Du Du
"Người hận không thể bóp chết tôi rất nhiều, anh đứng hàng thứ mấy?" Tính tình của Tô Du Du chính là vừa mở miệng sẽ như nã pháo. Cho nên đối với Tiểu Lục Tử trước mặt này, cô cũng không chút kiêng kỵ
Tô Du Du có điều không biết, nếu không phải Tiểu Lục Tử sợ đắc tội với Lăng nhị gia hắn đã sớm muốn hung hăng đánh chết cô
Tiểu Lục Tử hắn đã làm lưu manh nhiều năm, còn thật sự chưa có cô gái nào dám cùng hắn tranh cãi như vậy
Tuy rằng, Tiểu Lục Tử rất muốn thừa cô Lăng nhị gia không chú ý tới, cho Tô bé nhỏ nếm mùi đau khổ một chút
Nhưng hắn ở trong thành phố này lăn lộn nhiều năm như vậy, cũng không thể không biết Lăng nhị gia là người như thế nào
Hắn nếu muốn biết người khác đang làm cái gì, căn bản không cần phái người theo dõi cũng có thể tra ra được sự tình
Hơn nữa Tiểu Lục Tử cũng không phải là kẻ ngốc, hắn đương nhiên nhìn ra được, Lăng nhị gia đối đãi với Tô bé nhỏ rất đặc biệt
Ít nhất từ lúc hắn đi theo Lăng nhị gia, hắn cũng chưa từng nhìn thấy qua, Lăng nhị gia đối với một người phụ nữ nào thân cận như vậy
Cho nên mặc dù có bao nhiêu tức giận, Tiểu Lục Tử cũng chỉ có thể ẩn nhẫn
"Quên đi tôi đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân. Trong bụng tể tướng có thể chống thuyền, bất hòa với Tô bé nhỏ mồm miệng không lễ phép như vậy cũng chẳng để làm gì, thứ này cho cô!" Nói xong Tiểu Lục Tử đặt chén ly rượu xuống trước mặt Tô Du Du
"Đây là..."
Cố Niệm Hề cùng Tô Du Du có chút khó hiểu nhìn về hướng Tiểu Lục Tử
"Đây là Lăng nhị gia cho cô, cho cô đừng có mở miệng làm tổn thương đến đóa hoa tươi mát tiểu bách hợp bên cạnh!"
"Lăng nhị gia cũng ở chỗ này?" Tầm mắt Tô Du Du dừng ở chiếc ghế da cách đó không xa, không tự giác nuốt một ngụm nước bọt
Ngày mai cùng Cố Niệm Hề ra ngoại thành chơi, hôm nay còn nghĩ muốn hẹn Cố Niệm Hề gặp mặt, đương nhiên là có chút dư thừa
Mà Tô Du Du sở dĩ muốn làm như vậy, cũng chỉ vì muốn né tránh Lăng nhị gia
Nhưng thật không ngờ, hai người có thể ở nơi này gặp mặt, thật là con mẹ nó
"Đương nhiên, từ lúc cô mở miệng nã pháo Lăng nhị gia đã đến rồi. Có muốn gặp mặt ngài ấy hay không?" Tiểu Lục Tử cười mờ ám
Có thể làm cho Tô bé nhỏ biểu hiện bộ dạng kinh ngạc như vậy, phỏng chừng chỉ có một mình Lăng nhị gia
Hắn cũng nên thừa dịp đòi lại một chút nghẹn khuất trong lòng
"Không... Ai muốn gặp anh ta. Tôi cùng bạn của tôi lát nữa rời đi rồi! Tiểu Lục Tử anh nên năn đi, chị đây còn có chuyện phải làm!" Tô Du Du trừng mắt nhìn hắn một cái
"Tô bé nhỏ, cô thật sự đem mình trở thành Từ Hi!"
"Đó là tiềm chất vốn có của chị đây. Tiểu Lục Tử anh có phải muốn là Lý Liên Anh hay không?"
"Được rồi, ồn ào cùng với cô chỉ là tự rước lấy khổ!" Tiểu Lục Tử biết mình không nói lại được Tô Du Du, muốn động tay động chân lại sợ Lăng nhị gia biết
"Du Du, người đó là ai! Câu sao lại quen biết người như vậy?" Xem thái độ của Tiểu Lục Tử, Cố Niệm Hề liền biết đây là lưu manh
"Mình cũng không biết hắn là ai, nhưng mà đối phó với người như vậy phải hung hăng dạy dỗ thật tốt"
Tô Du Du lơ đễnh
Lại không biết, tầm mắt của Cố Niệm Hề đã bị hấp dẫn trên ly rượu kia
"Du Du, Lăng nhị gia là ai? Cậu dường như rất sợ hãi hắn!" Nhìn ly rượu trước mắt, Cố Niệm Hề cũng đoán ra được giá trị của nó
Đương nhiên khi Cố Niệm Hề nghe thấy cũng cảm thấy quen tai
Chẳng qua ngày hôm sau, Tô Du Du gặp mặt người đàn ông nào đó lại vô cùng giật mình cùng kinh ngạc, Cố Niệm Hề mới biết được ba từ Lăng nhị gia kia quả thật rất quen thuộc
"...Cũng không có gì, chẳng qua chỉ là một tên du côn mà thôi. Niệm Hề, uống xong thứ này chúng ta trở về đi!" Nghe được Lăng nhị gia có ở nơi này, Tô Du Du tự nhiên cảm thấy giật mình
"Ân được rồi!"
Uống xong đồ uống, Tô Du Du quả thật lôi kéo Cố Niệm Hề rời đi
Chẳng qua, khi tới bãi đỗ xe, Tô Du Du lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc
Nhìn cô gái dựa đầu vào lòng ngực người đàn ông, Tô Du Du đột nhiên cảm thấy nhiệt độ giảm xuống, lạnh đến phát run
Mà tay của cô nắm lấy tay Cố Niệm Hề cũng không tự giác run rẩy, khiến cho Cố Niệm Hề nhìn về hướng trước mặt
Nếu như không nhầm, người phụ nữ ở trong lòng ngực người đàn ông kia, chính là người tối hôm qua đến Đàm gia nói chuyện
Không, phải nói là người tôi hôm qua đến đại náo Đàm gia, Hoắc Tư Vũ
Cô ta, sao lại ở trong nơi này?
Hơn nữa bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông
"Du Du, cậu có cảm thấy người đàn ông kia rất quen mặt?" Bọn họ vừa mới muốn bước vào cửa quán bar, liền đứng lại một lúc. Bởi vì, người đàn ông kia có điện thoại
Không biết có phải là tín hiệu không đủ rõ ràng hay không, mà người đàn ông phải quay lại nghe điện thoại. Tuy rằng khoảng cách từ phía hắn đến chỗ hai người không gần, nhưng cũng đủ để cho Cố Niệm Hề nhìn thấy rõ hắn
Chẳng biết tại sao, Cố Niệm Hề cảm thấy người đàn ông này rất quen mặt
Nhưng nghĩ một hồ lầu, cô cũng không phát hiện ra người này là ai
"Hề nha đầu, chẳng lẽ cậu quên rồi sao? Hai năm trước mình đã cho cậu xem qua ảnh chụp của hắn!" Tô Du Du ghé sát tai Cố Niệm Hề nhỏ giọng khàn khàn nói
Nếu không phải người đứng bên cạnh cô là Tô Du Du, cô tuyệt đối sẽ không tin người vừa nói vào tai mình là cô ấy
Còn nữa, Cố Niệm Hề còn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Tô Du Du tái nhợt, đột nhiên cô nhớ ra ảnh chụp...
"Nhìn xem, đây là ảnh của chị đây chụp cùng anh ấy, đẹp trai không?" Hai năm trước Tô Du Du vừa nói lời này, vừa hé ra tấm ảnh chụp
"Oa, là một mỹ nam"
"Đúng vậy, người được Tô Du Du chị đây nhìn trúng sao có thể kém?" Tô Du Du mặc kệ là hai năm trước hay hai năm sau, hình tượng vẫn không chút thay đổi
"Tô Du Du, cậu bắt sao?"
"Còn chưa!"
"Xì..."
"Chờ xem, chờ chị đây tốt nghiệp nhất định sẽ truy hắn. Sớm hay muộn hắn ta cũng về tay chị đây"
Chuyện này đều là chuyện của hai năm trước
Cố Niệm Hề chưa nghe qua Tô Du Du đề cập đến chuyện này lần thứ hai
Vốn tưởng rằng, đây chỉ là mơ tưởng hão huyền hau là lý tưởng bậy bạ gì đó của Tô Du Du. Tuổi trẻ ai chưa từng bốc đồng như vậy?
Mà khi Tô Du Du thật sự bước đến thành phố này, Cố Niệm Hề mới biết, Tô Du Du không nói dối
Cô ấy thật sự đuổi đến tận đây!
Nhưng mà ở thành phố này, cùng Tô Du Du gặp mặt nhiều lần, Cố Niệm Hề cũng chưa từng nghe cô ấy nhắc đến người đàn ông kia, cũng không nhìn thấy Tô Du Du xuất hiện cùng với hắn, cho nên chuyện này Cố Niệm Hề mau chóng quên đi.
"Du Du... Tại sao lại là Hoắc Tư Vũ?" Người phụ nữ này đoạt đi bạn trai cô còn chưa đủ, bây giờ còn muốn đoạt đi của Tô Du Du! Cố Niệm Hề ngẩng đầu, nhìn hốc mắt Tô Du Du nghẹn hồng, trong lòng đột nhiên đau đớn
"Du Du, đều tại mình! Mình sớm biết cô ta là người xấu xa, lại không nói cho cậu, để cậu phòng bị" Hốc mắt của Cố Niệm Hề trong nháy mắt đỏ lên
"Niệm Hề, việc này không trách cậu. Mình cũng bị cô ta lừa, còn ngu ngốc giúp cô ta"
Nhắn mắt lại, hung hắn hít thật sâu, làm cho gió rét lạnh thổi đến trên người mình, Tô Du Du lúc này mới mở mắt. Giờ phút này, ánh mắt của cô đã có chút khác thường, khóe miệng lại nở một nụ cười nhạt
"Niệm Hề, ngày lạnh! Chúng ta về sớm một chút! Bằng không Đàm tham mưu trưởng nhà cậu lại lột da mình!"
"Du Du, cậu không sao chứ?"
"Không có việc gì! Nếu mình thật sự vì người không đáng mà đau lòng khổ sở, vậy không phải đã quá coi thường Tô Du Du mình mình sao?" Tô Du Du vẫn cười như trước, trong mắt sớm đã không tìm thấy ưu thương
"Nhưng..."
Nếu có thể giống như lời nói của cô ấy thì tốt rồi
Cố Niệm Hề đã từng yêu hết lòng, cô đương nhiên có thể hiểu rõ cảm giác chứng kiến cảnh người mình yêu đi cùng cô gái khác
Nếu không phải lúc đó Đàm tham mưu trưởng xuất hiện, chỉ sợ cô bây giờ vẫn còn vùng vẫy trong vũng bùn đau khổ
"Cái gì khát hay không khát? Chờ về nhà lão công nhà cậu mang nước cho cậu uống!'" Nói xong Tô Du Du lại hướng Cố Niệm Hê nháy mắt tà ác. Biểu hiện cô không thương tâm
"Du Du, nếu cậu có chuyện gì thì gọi điện ình được không?" Thấy Tô Du Du như vậy, Cố Niệm Hề vẫn cảm thấy lo lắng
"Hề đại thẩm, con mắt nào của cậu thấy chị đây thương tâm? Cậu mau trở về cùng tham mưu trưởng nhà cậu thân thiết đi. Ngày mau chúng ta còn phải đi ngoại thành chơi! Đừng phá chị đây ngắm mỹ nam!"
Nói xong lời này, Tô Du Du không đợi Cố Niệm Hề phản ứng lại, liền khởi động xe
Cố Niệm Hề bị bỏ lại nơi này, chỉ có thể mông lung nhìn xe biến mất ở góc đường. Nhưng không biết cô gái nào đó vừa lên xe, nước mắt đã rơi lã chã
Nếu như chậm chễ một chút rời đi, đảm bảo Tô Du Du sẽ khóc trước mặt Cố Niệm Hề
Tâm, thật sự rất đau...
Hai năm tình cảm kiên trì, nào có thể nói buông tay là buông tay, nói không đau sẽ không đau?
Thật ra cô luôn tự ình không còn có tình cảm nào với Lục Tử Thông, nhưng hiện tại gặp mặt hắn, mới phát hiện, thì ra mình chỉ tự lừa dối mình
"Đô đô đô..." Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, tại không gian chật hẹp trong xe có chút ngột ngạt
"Là anh, Lăng nhị gia. Mau nhanh chóng đến đón anh!" Giọng nói bá đạo từ bên kia đầu dây truyền đến
"Anh vừa mới không phải tự mình đi tới sao?"
"Anh tự đi đến" Giọng nói của hắn không một chút chần chờ
"Nếu có thể tự đến, vậy tự trở về đi!" Tâm tình cô hiện tại không tốt, chuyện gì cũng không muốn làm
"Tô bé nhỏ, em dám nói chuyện như vậy với anh? Em không sợ anh đem hình ảnh lõa thể giường chiếu của em hấp thụ ánh sáng sao?" Giọng nói của hắn vô cùng hàm xúc
Nhưng ai cũng không biết khi giọng nói nghẹn ngào kia truyền đến tai hắn, ánh mắt hắn lại lóe lên tia lạnh lẽo
Ai dám làm cho con mồi của Lăng nhị gia hắn khóc?
Xem ra, người đó gần đây ngứa thịt!
"Anh chờ chị đây! Đêm nay, chị đây không không đem hoa cúc của anh bạo, chị đây không phải họ Tô!" Hướng người đàn ông bên kia điện thoại rít gào, Tô Du Du hung hăng bóp chặt di động. Làm cho xe, trong nháy mắt chuyển hướng
"Kia vậy anh xin đợi em!"
Một người đàn ông ở góc sáng sủa nào đó nở nụ cười nhẹ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui