Quân Hôn


Lúc Sở Đông Ly quơ quơ mấy túi thức ăn trước mặt Đàm tham mưu trưởng. Cố Niệm Hề theo bản năng nhìn về phía Đàm Dật Trạch
Trong nháy mắt, Cố Niệm Hề có cảm giác, đồng tử của người đàn ông này đang co rút lại. Lãnh ý bắt đầu lan tràn quanh người hắn, ngay cả người ở bên cạnh là Cố Niệm Hề cũng bắt đầu cảm giác được. Kia thực sự là lạnh từ trong xương cốt. Mặc dù là như vậy, nhưng lưng của người đàn ông này vẫn đứng thẳng
Nhìn Đàm Dật Trạch như vậy, không hiểu sao cô lại thấy hắn như lúc đứng trước Thư Lạc Tâm bị bà ta châm chọc
Một khắc kia, lòng của cô thắt lại. Vươn tay đang muốn kéo hắn vào lòng ngực mình, ý muốn nói cho hắn biết hắn không có một mình...
Nhưng tay của Cố Niệm Hề còn chưa chạm đến tay của hắn, cô đã nghe thấy hắn mở miệng:
"Là vậy sao?" Lời nói kia nghe không ra được ý tứ gù
Mà Cố Niệm Hề rất nhanh nhận ra, lạnh lẽo trong mắt của Đàm tham mưu trưởng đã mau chóng thu về. Thậm chí ngay cả con ngươi đen của hắn, cũng trở nên vô cùng bình tĩnh.
"Đàm tham mưu trưởng, không mời tôi vào ngồi một chút sao? Tốt xấu gì tôi cũng là khách!" Nhìn sắc mặt của Đàm Dật Trạch đã trở lại bình thường, Sở Đông Ly cũng mở miệng
Trừ bỏ tiếng vang của túi bóng mà hắn lấy từ trên tay của Sở Đông Ly, những thứ khác đều nhìn không ra có gì dị thường
Lúc này căn nhà nhỏ lần thứ hai rơi vào yên tĩnh, khiến cho không khí cực kỳ quỷ dị. Hai người đàn ông xuất sắc trên người giống như có lửa, tàn sát bừa bãi nơi này
"Sở bí thư nói gì vậy, cánh cửa nhà tôi không phải đang rộng mở sao?"
Nói xong lời này, tầm mắt của hắn lại liếc nhìn đến phía Cố Niệm Hề. Sau đó cặp mắt lại trở lên đạm mạc. Giống như chưa có chuyện gì xảy ra
"Lão công..." Cố Niệm Hề có chút mờ mịt nhìn hắn. Hy vọng hắn có thể đáp lại cô một chút
Chỉ tiếc, người đàn ông này ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô, liền bỏ lại một câu nói sau đó đi vào nhà: "Những thứ này đều mang đi luộc đi. Đã trễ thế này, Sở bí thư chắc cũng đói bụng rồi!"
Hắn nói là Sở bí thư đói bụng
Mà không phải chính hắn
Hắn tin tưởng hắn nói lời này, Cố Niệm Hề có thể hiểu được. Hắn muốn chỉ trích cô, coi Sở Đông Ly còn quan trọng hơn hắn. Mà hắn thế nhưng còn ngu ngốc chờ cô trở về, chờ kinh hỉ của cô...
"Lão già kia..."
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, chóp mũi của cô lại có chua xót
Hốc mắt không tự giác đỏ lên
Nhìn Đàm Dật Trạch rời đi, lại nhìn hốc mắt đã đỏ của Cố Niệm Hề. Trong lòng Sở Đông Ly lộp bộp vang lên
Hai người phía trước giống như đã dần dần thay đổi. Đàm Dật Trạch vô cùng để ý đến sự tồn tại của Sở Đông Ly hắn, mà làm cho Sở Đông Ly kích động hơn, chính là hắn nhìn thấy trong mắt của Cố Niệm Hề mang theo yêu thương say đắm
Kia, vốn nên thuộc về Sở Đông Ly hắn...
"Hề nha đầu, có phải anh hôm nay đến không đúng thời điểm hay không, khiến cho hai người mâu thuẫn? Nếu như vậy, chi bằng anh ngày mai đến vậy?" Tuy rằng hắn thật sự rất muốn ở bên cạnh Cố Niệm Hề, nhìn Đàm Dật Trạch xoay người đi vào vừa lúc như ý của hắn. Nhưng khi hắn nhìn thấy hốc mắt ửng hồng của Cố Niệm Hề còn có sương mù bao quanh, lòng của hắn lại hung hăng co rút lại
"Anh Đông Ly nói gì vậy, hôm nay đã mời anh đến nhà, sao có thể một bữa cơm cũng không để anh ăn, liền rời đi?" Nói xong, Cố Niệm Hề cố ngăn sự chua xót ở chóp mũi, cười nhạt với Sở Đông Ly
Cố Niệm Hề mời hắn vào cửa: "Anh Đông Ly vào nhanh lên. Anh cứ ở phòng khách xem TV, em lấy một ít đồ ăn vặt cho anh ăn, rất nhanh có thể ăn cơm"
Nói xong, Cố Niệm Hề đi vào bếp
"..."
Nhìn Cố Niệm Hề bận rộn trong phòng bếp, Sở Đông Ly muốn nói gì nhưng lại thôi
"Hề nha đầu, để anh giúp em đi. Hai người làm, so với một sẽ nhanh hơn?" Nhìn Cố Niệm Hề đang lấy đồ ăn vặt định đưa đến cho hắn, Sở Đông Ly nhanh chóng mở miệng
Thật ra, hắn muốn gần Cố Niệm Hề một chút
Có lẽ nơi đây không có ai, ánh mắt của hắn sau gọng kính mới không che dấu tia tham luyến gì
Không biết từ lúc nào, hắn cũng muốn có một gia đình nhỏ
Trong nhà đó hắn là nam chủ, mà nữ chủ nhân chính là Cố Niệm Hề. Gia đình bọn họ không cần giàu có, chỉ cần đến chiều về nhà, có thể nhìn thấy vợ mình bận bịu trong phòng bếp
Nhìn Cố Niệm Hề bận bịu ở trong phòng bếp, hốc mắt Sở Đông Ly có tia luyến tiếc. Thật ra, một màn này cũng không xa lạ với hắn
Vô số lần trong mộng sẽ nhìn thấy Cố Niệm Hề mặc tạp dề, đứng ở trong phòng bếp. Mà hắn đang ngồi trên ghế sa lon đọc báo, hoắc im lặng giống như bây giờ, đứng cách đó không xa nhìn cô bận rộn
Nếu có thể, Sở Đông Ly thật sự hy vọng thời gian cứ dừng lại như vậy, làm cho hắn vĩnh viễn nhìn thấy cảnh này..."
Nghe thấy Sở Đông Ly nói như vậy, Cố Niệm Hề còn chưa kịp đáp lại, sau lưng đã truyền đến nam âm trầm thấp:
"Sao có thể phiền Sở bí thứ. Vợ của tôi sẽ chuẩn bị tốt!"
Quay đầu, Sở Đông Ly mới phát hiện Đàm Dật Trạch một thân quân phục xanh biếc, đứng bên cạnh hắn từ lúc nào không hay
Đàm Dật Trạch, từ trên cao nhìn xuống Sở Đông Ly hắn
Một khắc kia, Sở Đông Ly cũng cảm thấy giật mình
Không chỉ bởi ánh mắt Đàm Dật Trạch giống như hồ sâu không đáy, nhìn hắn không có độ ấm, mà còn bởi vì, khi hắn quay đầu lại nhìn Đàm Dật Trạch hắn vẫn chưa kịp thu lại ánh mắt tham luyến vừa rồi...
Làm sao bây giờ?
Đàm Dật Trạch nhất định đã nhận ra!
Bằng không tại sao lúc này Đàm Dật Trạch nhìn hắn tràn đầy lãnh ý như vậy. Bằng không hắn tại sao lại cố tình nói ra từ "Vợ" ở trước mặt hắn?
"Đúng vậy, Dật Trạch nói đúng! Anh Đông Ly, anh cứ ngồi trên ghế sa lon cùng Dật Trạch nói chuyện phiếm đi, thức ăn cũng không nhiều, em sẽ lập tức bưng lên" Cố Niệm Hề khẽ đưa tầm mắt về phía phát ra tiếng nói
Nhưng người đàn ông nào đó, ngay cả liếc mắt cũng không liếc cô lấy một cái
Nhìn hắn như vậy, Cố Niệm Hề chỉ có thể bĩu môi, lại tiếp tục bận rộn
Đồ ăn chín, Cố Niệm Hề bưng lên bàn. Bốn món canh thịt có đủ
"Anh Đông Ly ăn cơm!"
"Lão công, anh cũng mau tới đây đi!"
Một bên sắp xếp bát đũa, một bên Cố Niệm Hề gọi
Mặc dù cô đã lên tiếng gọi, nhưng cỗ vẫn cảm thấy phòng khách như trước độ ấm không hề có
Hai người đàn ông xuất sắc, ngồi chung trên một cái ghế sa lon, một câu không mở miệng
Không thể không thừa nhận, người đàn ông ngồi bên cạnh này làm cho Sở Đông Ly cảm thấy bối rối. Rõ ràng Đàm Dật Trạch đã nhận ra hắn đối với Cố Niệm Hề có điều không đúng, nhưng người đàn ông này vẫn án binh bất động, thậm chí có thể hòa bình ngồi cùng với hắn trên một chiếc ghế sa lon, nay thật sự làm cho người ta không thể hiểu nối, rốt cuộc người đàn ông này đang suy nghĩ cái gì
Cũng may, giọng nói của Cố Niệm Hề làm cho Sở Đông Ly hồi phục tinh thần: "Được, anh đến đây!"
Nói xong, Sở Đông Ly quay đầu nhìn về phía Đàm Dật Trạch: "Ăn cơm! Hề nha đầu gọi chúng ta qua đó!"
"Được, Sở bí thư đi trước đi!"
Đàm Dật Trạch vẫn như trước tựa lưng vào ghế sa lon, ánh mắt chăm chú xem mặt báo
Nhìn qua hắn rất nhập tâm đọc tin tức. Nhưng chỉ có Đàm tham mưu trưởng mới biết, hắn thật ra một chữ trên mặt báo cũng không đọc vào. Hắn vẫn cho là mình có thể không để ý đến Sở Đông Ly làm cho hắn ta mất mặt. Nhưng khi nghe thấy giọng nói gọi "Anh Đông Ly", tay của hắn trong nhất thời nắm thật chặt
Đàm Dật Trạch đặt tờ báo xuống mặt bàn, bước về phía phòng bếp
Chỉ thấy trên bàn ăn hai người một nam một nữ đang vui vẻ nói chuyện. Hắn nhìn giống như là liếc mắt đưa tình...
Trong nháy mắt, Đàm Dật Trạch cảm thấy mình đứng ở nơi đây trở nên thừa thãi...
"Lão công, anh ở đó làm cái gì? Nếu không lại đây, em sẽ đem đồ ăn ngon ăn hết!" Thấy người đàn ông đứng cách đó không xe, môi của Cố Niệm Hề khẽ nhếch lên
"Được rồi anh qua liền!" Hắn gật đầu, không biết trong bao lâu mới có thể đi về hướng chiếc bàn
Nhìn bọn họ vui vẻ trò chuyện, hắn lại giống như tượng sáp
Im lặng ăn cơm, cử chỉ vẫn duy trì động tác vô cùng tao nhã. Nhưng tốc độ ăn cơm so với lúc trước nhanh hơn rất nhiều
Hai người còn chưa ăn cơm xong, hắn đã mau chóng đặt bát đũa xuống bàn, cầm khăn tay lau khóe miệng: "Tôi ăn no rồi, Sở bí thư cứ chậm dùng!"
"Sao lại không ăn nhiều một chút?" Sở Đông Ly hiển nhiên nói: "Hề nha đầu, làm canh gà thật đúng là ăn rất ngon!"
"Là vậy sao? Vậy Sở bí thư ăn nhiều một chút, miễn cho sau này nói tôi không tiếp đón chu toàn!" Tốt nhất là ăn chết ngươi!
Đàm Dật Trạch luôn giữ lễ đối với người ngoài
Người khác kính hắn một thước, hắn liền kính người khác một trượng!
Nhưng nếu người khác làm khó dễ hắn nửa thước, hắn nhất định sẽ gây khó dễ với người đó vạn trượng!
Sở Đông Ly vừa mới vào cửa đã gây khó dễ cho hắn, vậy xem hắn hiện tại thế nào? Không đem câu cuối cùng nói ra, đã là nể mặt Sở Đông Ly lắm rồi
"Lão công, anh nói cái gì vậy! Anh Đông Ly khó mới đến đây một chuyền, anh đừng như vậy được không?" Thật ra, Cố Niệm Hề chỉ đơn thuần muốn xóa bỏ mâu thuấn giữ hai người họ, lại thật không ngờ lúc này lại phải nghênh đó cặp mắt rét lạnh của Đàm Dật Trạch
"Cũng bởi vì hắn khó mới đến đây một chuyến, cho nên anh mới cho hắn ta ăn!" Nói xong lời này, Đàm Dật Trạch lại quay đầu nhìn về phía Sở Đông Ly: "Chẳng lữ tôi phải ăn hết nồi canh gà kia mới có thể đứng lên sao?"
"Này..."
Trong lúc nhất thời, Sở Đông Ly cũng có thể dễ dàng hiểu rõ địch ý của Đàm Dật Trạch
Thật ra, Sở Đông Ly biết Đàm tham mưu trưởng có rất nhiều thủ đoạn. Đại đa số hắn đều khiêm tốn trước mặt mọi người. Cho dù chọc giận hắn, hắn sẽ vẫn duy trì gương mặt tươi cười. Đương nhiên sau lưng hắn cho ra thủ đoạn gì, cũng phải nhìn xem người ra rốt cuộc có trình độ thế nào
Sở Đông Ly thật không ngờ, một người tính tình trầm ổn lão luyện như hắn, thế nhưng lại không che dấu mà hiện ra địch ý với Sở Đông Ly hắn
Có phải Sở Đông Ly hắn đã làm cho Đàm Dật Trạch phát hỏa, hay là bởi vì Đàm Dật Trạch quá mức để ý đến Cố Niệm Hề, đến ngay cả tâm tình của mình cũng không thể che dấu được?
"Anh rốt cuộc đang nói gì vậy! Có phải thân thể không thoải mái hay không?" Cố Niệm Hề chưa từng thấy Đàm Dật Trạch tùy ý biểu hiện ra cảm xúc của chính mình như vậy. Cố Niệm Hề nghĩ vậy vội kiễng mũi chân muốn chạm tay lên trán của hắn
Nhưng tay cô còn chưa kịp sờ lên đến trán của hắn, liền bị hắn tránh né
"Anh không sao! Hai người tiếp tục ăn đi!" Nói xong, hắn xoay người đi đến phòng khách
"Lão già kia..." Nhìn bóng dáng hắn cô độc rời đi, chóp mũi Cố Niệm Hề lại hiện lên sự chua xót
"Hề nha đầu, anh cũng ăn no rồi. Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, anh phải trở về khách sạn!" Nhìn hốc mắt hồng nhuận của Cố Niệm Hề, Sở Đông Ly đột nhiên bối rối muốn chạy trốn
Bởi vì hắn không muốn, nhìn Cố Niệm Hề rơi lệ
Hắn lo lắng, nếu như Cố Niệm Hề khóc, chính mình sẽ liều lĩnh đem cô kéo vào lòng
Đến lúc đó, chỉ sợ phải liên lụy cô đeo tội danh bất trung trên lưng!
Hắn thích Cố Niệm Hề, đó là điều đương nhiên. Nhưng Sở Đông Ly cũng không hy vọng vì mình thích cô mà dùng mọi cách kể cả tổn thương cô, để cho cô ở cạnh bên hắn
Cho nên nháo đêm nay thành như vậy, hắn vẫn quyết định rời đi trước
"Anh Đông Ly, hôm nay thật ngại quá. Có thể là tối hôm qua anh ấy ngủ không ngon giấc, cho nên hôm nay tính tình của anh ấy mới khác thường như vậy!" Chuyện tình đã phát triển đến mức này, Cố Niệm Hề đương nhiên cũng không muốn giữ Sở Đông Ly lại. Nhìn Đàm Dật Trạch ngồi trên ghế sa lon, lời nói của cô không tự giác trở nên mềm nhũn
"Không sao, muốn trách cũng là trách anh, đến cũng không nói với em trước một tiếng, tự nhiên đến nhà khiến cho hai người không vui!" Thật ra Sở Đông Ly cũng là cao thủ công tâm
"Anh Đông Ly nói đùa, anh khó mới đến được đây một chuyến, chúng em coi như là chưa tiếp đãi chu toàn... Nếu không như vậy đi, hai ngày nữa em lĩnh lương, sẽ mời anh Đông Ly ăn một bữa cơm thật ngon"
"Tốt lắm, lúc đó cần phải nhớ rõ món anh thích mà làm cho anh ăn" Nói lời này, Sở Đông Ly cố ý nâng cao giọng, làm cho người đàn ông nào đó ngồi trong phòng khách nghe rõ tất cả
"Được, một lời đã định! Anh Đông Ly, em đưa anh xuống lầu!" Thấy Sở Đông Ly đã cầm túi công văn, Cố Niệm Hề nhanh chóng đi đến
"Không cần, bên dưới rất tối!" Hắn biết, Cố Niệm Hề không thích bóng tối
"Không sao, em sẽ đưa anh xuống"
"Để anh đưa Sở bí thư xuống"
Thấy Sở Đông Ly cùng Cố Niệm Hề đứng ở ngoài cửa, người đàn ông ngồi trên ghế sa lon đã nhanh chóng mở miệng
"Này... Để em đưa anh ấy xuống là được, anh đi làm cũng mệt rồi!" Nhìn Đàm Dật Trạch chậm rãi đứng dậy, Cố Niệm Hề liền nói
Thật ra, cô sợ hai người đàn ông này trên bàn ăn đã nháo đến vậy, không biết lúc xuống sẽ nháo đến mức nào
"Không sao, sao có thể để cho khách xa từ nhà chúng ta đến đi xuống một mình được?"
Đi đến cửa, Đàm Dật Trạch tùy ý xỏ vào đôi giày của mình
Không chút để ý, người ngoài nhìn vào còn có thể tưởng hắn rất nhiệt tình
Nhưng hắn nói "Khách xa đến nhà chúng ta" làm cho hai người rõ ràng nhận ra ý của hắn
"Chính là..."
"Không sao, Hề nha đầu để Đàm tham mưu trưởng đưa anh xuống lầu là được!"
Ngay tại lúc Cố Niệm Hề còn đang lo lắng nhìn Đàm Dật Trạch, chuẩn bị nói gì đó, Sở Đông Ly đã mau chóng cắt đứt lời của cô
Hắn ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Đàm Dật Trạch cao hơn mình nửa cái đầu, đang dùng đôi mắt sắc bén giống như chim ưng nhìn chằm chằm hắn
Hắn biết, Đàm Dật Trạch có điều muốn nói!
Mà chuyện này, không thích hợp để Cố Niệm Hề nghe
"Vậy được rồi, anh Đông Ly chúng ta hai ngày nữa gặp!"
Nói xong, Cố Niệm Hề đứng ở cửa, nhìn hai người đàn ông rời đi
"Đưa đến đây là được rồi, Đàm tham mưu trưởng trở về đi!" Từ lúc bước ra khỏi nhà, Đàm Dật Trạch vẫn đi phía sau hắn. Đèn đường mập mờ, đem hai bóng dáng đã cao càng thêm dài hơn. Tiếng bước chân vang lên hữu lực, chứng minh người đàn ông kia tồn tại. Nhưng hắn vẫn không mở miệng, Sở Đông Ly cũng không muốn nói. Duy nhất chỉ có thể cảm thấy được đôi mắt sắc bén giống như chim ưng đang ở phía sau nhìn chằm chằm hắn, mang theo lãnh ý khó hiểu...
Mãi cho đến chỗ đường lớn, Sở Đông Ly mới mở miệng
Đang chuẩn bị đón một chiếc taxi, người đàn ông phía sau liền mở miệng
"Không biết Sở bí thư đã nghe qua câu: Nếu không phải người của mình, có làm cách nào cũng không khả năng là người của mình" Sở Đông Ly xoay người, liền nhìn thấy người đàn ông quân phục xanh biếc, đốt một điếu thuốc lá. Hút một hơi thật sâu, làn khói giống như sương mù vây quanh hắn
Khói thuốc quẩn quanh, làm cho độ cong trên gương mặt hắn có chút nhu hòa. Chỉ có đôi mắt sắc bén vẫn mang theo tia nhiệt độ khá thấp
Đàm Dật Trạch tin tưởng, chính mình đã biểu đạt ý tứ đủ rõ ràng
Ý của hắn là muốn nói, Sở Đông Ly vốn không có khả năng cướp Cố Niệm Hề khỏi tay hắn
"Chưa thử sao biết kết quả? Chưa từng có được sao biết tốt đẹp?" Nhìn đôi mắt tràn ngập lãnh ý của người đàn ông trước mặt. Sở Đông Ly nói một câu như vậy
Ý của hắn cũng vô cùng rõ ràng: Hắn chưa từng thổ lộ với Cố Niệm Hề, cô làm sao có thể biết được tình cảm của hắn? Cố Niệm Hề không cùng hắn sống chung một chỗ, sao có thể biết Sở Đông Ly hắn không tốt?
"Bàn mạt chược đã đủ bốn người, Sở bí thư còn muốn cố tình chen vào sao?" Hắn nghe thấy lời nói kia của Sở Đông Ly, khẽ cười một tiếng
Ngữ điệu lười biếng, làm cho người đối diện nghe cũng cảm thấy hắn đang đề cập đến vấn đề mạt chược
Nếu không phải tròng mắt mang theo lãnh ý, chỉ sợ Sở Đông Ly đã thật sự tin Đàm Dật Trạch
"Đây không phải là điều hoàn toàn có lý, cũng không phải vấn đề mà tôi để ý! Nếu như có thể thắng được tiền, đạt được cuộc sống tốt, tôi không tin Đàm tham mưu trưởng sẽ buông tay!" Sở Đông Ly không chút để ý đáp lại lời của Đàm Dật Trạch
Đối diện với tròng mắt trong trẻo mà lạnh lùng của Đàm Dật Trạch, Sở Đông Ly cũng không kiêng kỵ mà phát ra lãnh ý sau gọng kính trắng
Tối nay, hắn muốn cho Đàm Dật Trạch biết, Sở Đông Ly hắn đối với Cố Niệm Hề sẽ không từ bỏ
"Đúng vậy, mỗi chúng ta đều có lòng tham. Nhưng nếu như tôi ở trên bàn mạt chược, người khác muốn hủy đi bàn của tôi, tôi sẽ không ngần ngại đem người nọ hủy đi!" Lời nói này của hắn không có nửa điểm dao động, Đàm Dật Trạch hắn sao có thể mất đi uy phong của chính mình được chứ?
Hung hăng dụi điếu thuốc đã hút hết trên mặt đất, sau đó lại hung hăng đá vào cái. Coi điếu thuốc không khác gì Sở Đông Ly. Trên mặt có ý cười tà ác, làm cho người ta thoạt nhìn người hắn muốn dẫm dưới chân không phải điếu thuốc mà là một người...
Cuộc trò chuyện lỗ mãng này kết thúc, hắn liền xoay người rời đi
Bước chân một chút cũng không dừng lại
Mà Sở Đông Ly cũng không chịu thua, khóe môi lộ lên độ cung: "Là vậy sao? Vây tôi liền vô cùng chờ ming!"
Hắn đối với tính tình của Cố Niệm Hề, không phải là ngày một ngày hai
Tuy rằng lúc này bị vạch trần có chút sớm, nhưng cứng đối cứng, Sở Đông Ly hắn cũng không sợ!
So với thân phận là người anh trai nhà bên chết tiệt, Sở Đông Ly càng thích thân phận người yêu hơn
Đương nhiên hắn cũng biết, Đàm Dật Trạch không phải là nhân vật đơn giản
Nhưng luận về thủ đoạn, Sở Đông Ly hắn tuyệt đối sẽ không bại bởi bất luận kẻ nào!
Nhìn đèn đường chiếu xuống trên bóng lưng người đàn ông, Sở Đông Ly nâng gọng kính bạc để lộ ra sự đắc ý trong đáy mắt...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui