"Sao vẻ mặt lại như chó nhà có tang thế này?"
Đợi sau khi Cố Niệm Hề lên xe, Đàm Dật Trạch liền mở miệng. Thanh âm không cao không thấp, nghe không ra bất kỳ tâm tình phập phồng nào.
Chỉ có đôi con ngươi đen đang đánh giá vật nhỏ, lại cực kỳ tĩnh mịch.
Phảng phất, trong đó nổi lên một hồi gió tanh mưa máu.
"Ai bộ dạng chó nhà có tang?" Anh mới chó nhà có tang, cả nhà các người mới chó nhà có tang.
Nhưng câu nói kế tiếp, cô cũng chỉ có thể tức giận ở trong lòng.
Bởi vì, cô không dám chọc giận hắn.
"Đôi mắt ngốc trệ, hai lỗ tai cúp xuống, bộ dạng đó cùng em bây giờ rất giống nhau!" Hắn thấy cô mệt mỏi, cũng không trực tiếp kéo động cơ xe.
"Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?" Những người khác chết hay sống, Đàm Dật Trạch sẽ không có tâm tình để ý tới. Nhưng hắn không có cách nào, nếu như vật nhỏ chỉ bị một chút không vui, sẽ giống như bụi bay vào mắt hắn, cực kì khó chịu!
"Lão công, ôm em một cái được không?" Nghe hắn hỏi thăm, chóp mũi của cô liền chua xót.
Thật ra từ lúc ngồi vào trong xe, cô liền muốn trốn vào trong ngực hắn, cảm nhận nhiệt độ từ trên người hắn tạo cho cô cảm giác an toàn, làm cho cô có thể quên đi những lời vừa rồi của Hoắc Tư Vũ, những ánh mắt kia của cô ta.
Nhưng cô, lại sợ Đàm Dật Trạch cảm giác mình nói nhiều, cho nên liên tục im lặng chịu đựng.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn không kiên trì được. Rất không có chí khí yêu cầu hắn, từ trong kính chiếu hậu thấy vẻ mặt của mình, quả nhiên tựa như hắn nói, một bộ dạng chó nhà có tang.
Vốn tưởng rằng, Đàm Dật Trạch sẽ không để ý tới yêu cầu kì lạ của mình, lại thấy từ trong kính chiếu hậu thấy hắn lưu loát tháo dây an toàn trên người, thoáng cái liền ôm cô đến bên cạnh, làm cho đầu của cô chôn ở trong ngực của hắn.
Bàn tay rộng lớn kia, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô.
Không có tiết tấu, lại làm cho người ta buông xuống tất cả đề phòng trong lòng.
"Bị ức hiếp?" Giọng nói của hắn, tựa như nước chảy mây trôi.
Nhưng hết lần này tới lần khác, trong con ngươi đen lại toát ra sự rét lạnh. Tầm mắt giống như tay cầm lưỡi dao sắc bén, hướng phía ngoài cửa xe bắn tới. Rơi vào, bóng dáng cách đó không xa vừa rồi Cố Niệm Hề đi tới.
Nếu hắn nhìn không lầm, cái vị trí kia còn có một cô gái đang đứng...
Hơn nữa, khuôn mặt có chút quen thuộc!
Xem ra, có thời gian hắn nên điều tra một chút, cô gái này rốt cuộc cùng vật nhỏ của hắn có ân oán gút mắc gì!
Hắn nhạy cảm phát hiện cô gái này tuyệt đối không chỉ có đoạt bạn trai cũ của vật nhỏ đơn giản như vậy! Giữa bọn họ, giống như còn có gút mắc gì đó.
Đương nhiên, Đàm Dật Trạch hắn cho tới bây giờ đều không phải là người đàn ông lòng dạ hẹp hòi, hắn bảo đảm là thế!
Nhưng mà hắn không nhìn nổi nhìn thấy bộ dạng thất vọng chán ngán của vật nhỏ, rất muốn trả gấp bội cho những người làm vật nhỏ không vui mà thôi!
"Không phải đã nói với em, khi bị ăn hiếp thì cứ đáng trả không cần quan tâm sao. Đánh không lại, có thể gọi anh! Làm cho than thể bị tức giận, cũng không tốt!" Không biết cứ như vậy ôm Cố Niệm Hề bao lâu, hắn lại nhẹ nhàng chạm vành tai của mình vào tóc mai của cô.
Hơn nữa, thân thể vật nhỏ là của hắn, nếu chọc tức, bọn họ chắc chắn sẽ không tưởng tượng nổi kết quả sẽ ra sao
Bởi vì hắn phát hiện, dường như chỉ có vật nhỏ, mới có thể làm cho hắn cam tâm tình nguyện trả giá...
Này ý vị như thế nào, Đàm Dật Trạch một lát cũng nói không ra nguyên cớ.
"Nhưng, cô ta còn có thai! Nếu em đánh, sẽ làm đứa nhỏ bị thương, có thể làm sao bây giờ?" Nghe hắn tận lực phóng ôn nhu dụ dỗ mình, nước mắt của cô rốt cuộc ngăn chặn không được rơi xuống.
Cố Niệm Hề cảm giác mình rất cám ơn nước mắt của mình, có thể bôi trên quân phục xanh biếc của hắn. Ai bảo ngày thường đều là hắn ăn hiếp cô?
Hiện tại thật vất vả bắt được cơ hội, cũng nên để cho cô lên mặt một chút.
Cho nên, cho dù khóc một đống nước mắt nước mũi, ngược lại cô rất vui vẻ.
Khóe môi, cũng không tự giác giương cao.
Đã nhận ra động tác nhỏ này, khóe miệng hắn cũng chỉ cười cưng chiều.
Có thể làm cho cô không rơi lệ, cái gì cũng tốt. Cho dù muốn hắn nhảy nhót bên đường, hắn cũng chịu.
"A... Cho dù làm bị thương, anh cũng sẽ giúp em. Hơn nữa, cô ta vừa rồi không có bụng, đứa bé kia không chừng cũng không tồn tại!" Lúc nói lời này, tầm mắt sắc bén của hắn lại lần nữa đã rơi vào cô gái đó ... Trên chân!
Đại khái là đôi giày cao gót mười mấy cm đi!
.
Trước ba tháng, đứa bé rất yếu ớt dễ dàng chịu được rất nhiều tổn thương.
Chẳng lẽ cô gái này có tự tin như vậy, con của cô ta đủ khỏe mạnh, có thể chịu đựng được cô ta vừa uống cà phê, lại đi giày cao gót cùng trang điểm sao?
Chưa chắc đi?
Vậy có phải hay không là, một đáp án khác?
Nhìn bóng dáng cách đó không xa, khóe môi hắn lại cong lên nụ cười không rõ hàm xúc.
"Nói cái gì đó? Vừa mang thai nào có nhanh như vậy nhìn ra được. Hơn nữa, trên thế giới này chẳng lẽ có người mang đứa nhỏ ra nói đùa sao!"
Thân phận của Hoắc Tư Vũ tuy là nói dối.
Nhưng về chuyện đứa nhỏ, Cố Niệm Hề vẫn tin chắc, Hoắc Tư Vũ nhất định vẫn có đầu óc, khi chưa có đứa bé sẽ không dám mang ra đùa!
Nhưng mà được Đàm Dật Trạch dụ dỗ, tâm tình bị Hoắc Tư Vũ chọc cũng xem như được bình phục.
Lúc này, cô chủ động chui ra khỏi ngực hắn, trở lại trên ghế lái phụ ngồi xong, buộc chặt dây an toàn.
"Chúng ta hay là về nhà đi. Không đi nữa, không chừng chú cảnh sát muốn tới bắt xe."
"..." Hắn không trả lời. Nghe theo lời nói của cô, kéo động động cơ, tiến về nhà.
Cố Niệm Hề có chút kinh ngạc xoay người, khi quay đầu lại chứng kiến một màn, trên mặt cô không tự giác đỏ bừng một mảnh.
Bởi vì nguyên nhân là vừa rồi cô lau lau nước mắt, nước mũi, giờ phút này quân phục phẳng phiu của anh, đã ươn ướt một mảng lớn.
Thoạt nhìn, dĩ nhiên là vô cùng xấu hổ.
"Cái kia... Về nhà em sẽ giúp anh giặt sạch sẽ !" Cuối cùng, Cố Niệm Hề vẫn không có cốt khí thỏa hiệp.
"Coi như em thức thời! Nhưng mà, hôm nay em không hoàn thành nhiệm vụ lãnh đạo giao phó, vẫn nên tiếp nhận xử phạt!"
"Nhiệm vụ gì?"
"..." Hắn không nói lại, chỉ híp mắt nhìn cô.
"Em biết rồi, biết rồi!" Nhìn ánh mắt của anh, Cố Niệm Hề cũng không biết vì cái gì đã hiểu, hắn trách cứ cô hôm nay bị chọc tức một cách vô ích, không có vung tay.
Thật ra, Cố Niệm Hề rất muốn nói cho hắn biết, trên thế giới này mọi chuyện không nhất thiết phải giải quyết bằng bạo lực!
Nhưng không có cách nào, lão công nhà cô rất đồi trụy rất bạo lực!
Nhìn ánh mắt của hắn, không cho phép cô phản bác, phỏng đoán lúc này hắn sẽ ở trên xe sẽ bắt đầu "Trừng phạt" cô!
Vì không muốn ở trên đường trình diễn vở kịch trẻ em không nên xem, Cố Niệm Hề chỉ có thể đáp ứng.
Nhưng mà đêm nay, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng phục tùng!
"A..."
Nhìn bộ dạng vật nhỏ muốn nói lại thôi, Đàm tham mưu trưởng tâm tình vô cùng tốt.
Hắn hừ hừ vài cái rồi mới khởi động xe.
Bởi vì mặc kệ vật nhỏ lấy cớ gì, tối nay hắn đều có biện pháp chế phục cô!
Nghĩ tới đây, hắn cho xe rẽ vào góc đường cuối cùng...