Quân Hôn


Mấy ngày nữa sẽ đến ba mươi tết
Đàm Dật Trạch vừa mới nhận được điện thoại, ông nội Đàm muốn hắn dẫn theo Cố Niệm Hề trở về Đàm gia
Đây là thông lệ của Đàm gia
Trừ lúc hắn bị điều đi đến biên cảnh vài năm, hắn mới ăn năm mới ở bên ngoài. Nếu không mỗi khi năm mới đến, ông nội thường gọi hắn về nhà sum họp một tuần
Thật ra nếu như ăn năm mới ở Đàm gia hay là nhà riêng của hắn, đối với Đàm Dật Trạch mà nói không có điều gì khác nhau
Nhưng năm nay hắn đã có vật nhỏ, mọi thứ dường như đều không giống với mọi năm
Nghĩ đến vật nhỏ, tâm tình của Đàm Dật Trạch không hiểu tại sao lại vô cùng tốt, cũng sảng khoái đáp ứng yêu cầu của ông nội Đàm
Trong ấn tượng của ông nội Đàm, đây là lần đầu tiên Đàm Dật Trạch đáp ứng yêu cầu của ông một cách nhanh chóng như vậy
Xem ra thật sự sau khi cưới vợ đã trở thành người hoàn toàn khác
Nghĩ vậy, ông nội Đàm thỏa mãn cúp điện thoại
Ở bên này Đàm Dật Trạch cũng nói rõ mọi chuyện với Cố Niệm Hề
Cuối năm, Cố Niệm Hề cũng được nghỉ ngơi
Mấy ngày nay, cô ở trong nhà thu dọn tổng vệ sinh, phòng ở trong nhà được quét tước dọn dẹp sáng bóng không nói, trong nhà lại có thêm vài đồ mới sắm tết. Trong phòng tràn ngập ấm áp như vậy, nhưng lại làm cho Đàm Dật Trạch cảm thấy uất ức trong lòng
Điện thoại gọi đến, Cố Niệm Hề đi đến bên cạnh cửa sổ nghe điện thoại
"Hề Hề, em đang làm cái gì?" Giọng nói của người đàn ông trong điện thoại làm cho Cố Niệm Hề vui vẻ
Giống như là mỗi lần Đàm Dật Trạch gọi điện về, sẽ làm cho tâm trạng của cô không hiểu tại sao lại tốt lên
"Em đang đứng bên cạnh cửa sổ. Lão công, anh về nhà thuận tiện mua cho em điểm tâm ngon, về nhà chúng ta ăn bữa chiều" Có đôi khi, cô sẽ cùng Đàm Dật Trạch làm nũng bắt hắn mua cho cô đồ ăn này nọ
Thật ra không phải là vì cô thèm ăn, mà là cô thích cảm giác được một người đàn ông mua cho đồ ăn
"Được, hạt dẻ đúng không!" Đàm Dật Trạch dần dần cũng để ý đến sở thích của vật nhỏ
Thứ cô thích ăn nhất chính là hạt dẻ
Mỗi khi hắn trở về cầm theo hạt dẻ, cô đều ăn hết sạch. Thật không biết, kiếp trước của cô có phải là sóc hay không
"Hắc hắc! Nhưng mà hôm nay anh tại sao lại gọi điện thoại cho em sớm như vậy?"
"Ông nội nói, năm mới muốn anh cùng em về đó, anh đã đồng ý rồi, không vấn đề gì chứ!" Lúc hỏi Cố Niệm Hề trên tay Đàm Dật Trạch vẫn đang cầm một số văn kiện
Văn kiện này, chính là hoạt động sang năm của thành phố
Một số ít là hoạt động hiện tại của thành phố và danh sách một số đại nhân vật đi đến thành phố này
Văn kiện này nói, sang năm thành phố này sẽ có hạng mục hợp tác với thành phố D. Đến lúc đó thị trưởng thành phố D sẽ đến đây phỏng vấn
Sau đó, một trang khác của văn kiện lại ghi hàng chữ____ Thị trưởng thành phố D Cố Ấn Mẫn
Nhìn ba chữ Cố Ấn Mẫn, Đàm Dật Trạch lại cảm thấy có chút quen thuộc
Giống như cái tên này hắn đã được nghe qua ở đâu
Nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không ra
Có phải hay không là người đàn ông này cùng vật nhỏ của hắn có chung họ Cố?
"Tốt, không vấn đề gì! Nhưng mà đồ tết của chúng ta đã chuẩn bị tốt, chỉ sợ lãng phí!" Cố Niệm Hề gãi gãi đầu, nghĩ đến sẽ cùng Đàm gia vượt qua cái tết này
Thật ra cũng không có gì là không tốt. Lễ mừng năm mới nhiều người sẽ càng náo nhiệt đông vui
Chỉ vì một điều là cô rất nhớ nhà!
Năm ngoái ba mươi tết, cô cùng ba và mẹ ở nhà ăn tiệc tối đón năm mới
Có đôi khi Sở Đông Ly sẽ tới nhà chúc tết
Càng nghĩ đến, chóp mũi của Cố Niệm Hề không chịu được chua xót
Cô thật sự rất nhớ nhà
Thật sự không biết, ba ba có nhớ cô không
Còn có mẹ nữa
"Không có việc gì, đến lúc đó để lại ở nhà một ít, sau đó mang những thứ khác đến Đàm gia là được!"
"Ân, em biết rồi! Anh làm việc đi, em đi thu dọn một chút!"
"Từ Từ, Hề Hề"
"Chuyện gì?" Cô đang định cúp điện thoại, lại nghe được giọng nói của hắn
"Em...nhớ nhà sao!" Thanh âm của hắn rất nhẹ
Nhưng lại khiến cho cô vô cùng xúc động
Một khắc kia, trên mặt cô tràn đầy nước mắt
Tại sao người đàn ông này, luôn có thể dễ dàng nhìn ra được suy nghĩ của cô?
Tại sao hắn luôn có thể biết cô muốn gì?
"Ân!" Giọng nói của cô mang theo giọng mũi nghẹn ngào, cũng giống như một con dao bén nhọn đang lăng trì trái tim của hắn
"Ha ha... Vật nhỏ, năm sau anh sẽ cùng em về nhà. Cuối năm chuyện cần giải quyết cũng rất nhiều, nên không thể một chốc làm xong!"
Đàm Dậm Trạch chậm rãi nói, giọng nói mềm mại từ trong điện thoại của hắn truyền đến. Gương mặt cũng trở nên nhu hòa
Đàm Dật Trạch như vậy, nhưng lại làm cho trợ lý của hắn có chút si mê ngây ngốc
Từ trước đến nay đều bị người ta nói là "Lãnh diện báo tử" Đàm tham mưu trưởng, thế nhưng còn dám nói vui đùa với người khác
Hơn nữa còn làm vô cùng tốt!
Xem ra, người ở bên đầu dây kia, nhất định là người chiếm trọn trái tim của hắn
"Lão công, cám ơn anh..." Đây là câu duy nhất cô có thể nói với hắn
Nhưng không biết ba ba sau khi nhìn thấy Đàm Dật Trạch sẽ có phản ứng gì
Có thể hay không, lần thứ hai cực lực phản đối?
Nghĩ vậy, Cố Niệm Hề có cảm giác vô cùng phiền não
"Cô gái ngốc. Chúng ta là vợ chồng, không cần phải nói những lời như vậy! Còn có... anh sẽ biểu hiện thật tốt, làm cho ba vợ chấp nhận anh!" Hắn đang cười
Xinh đẹp như gió xuân
Nhưng chỉ có hắn mới biết được, lúc này hắn có bao nhiêu lo lắng
Bởi vì hắn lo lắng chính mình không tốt, không đủ vĩ đại, làm cho ba vợ thích hắn
Cúp điện thoại, Đàm Dật Trạch lại tiếp tục mở văn kiện
Tầm mắt dừng lại ở ba chữ "Cố Ấn Mẫn"
____
Đêm ba mươi, Cố Niệm Hề cùng Đàm Dật Trạch quần áo đơn giản, mang một chút đồ dùng thiết yếu cùng đồ tết đi đến Đàm gia
Trong Đàm gia thật sự rất có không khí của ngày tết
Bởi vì ông nội Đàm vào ngày tết rất thích treo đèn lồng đỏ ở trước cửa, trang trí những cây cảnh hoa lá
Đi vào bên trong Cố Niệm Hề cũng cảm nhận được không khí vui vẻ của người trong nhà
Trên vách tường dán chữ "Phúc" Trên bàn cũng bày nhiều đồ ăn ngon
Ông nội Đàm mặc một thân áo bông màu đỏ, nhìn qua tinh thần rất hưng chấn
Đây là lần đầu tiên Cố Niệm Hề từ nhỏ đến lớn đón năm mới ở ngoài. Vào cửa chuyện đầu tiên làm đương nhiên là thu lì xì
Ông nội Đàm cùng Đàm Kiến Thiên mỗi người đưa cho cô một bao lì xì đỏ. Cố Niệm Hề vốn không nghĩ muốn lấy, nhưng ông nội Đàm đã phát lệnh, đây chính là không khí vui mừng của ngày tết, cho nên cô nhất định phải nhận lấy
Thư Lạc Tâm đứng ở một bên nhìn lì xì đỏ trên tay cô, chính bà cũng không cam nguyện, nhưng cũng chỉ có thể nuốt xuống, không muốn động tới ông nội Đàm
Khác với Cố Niệm Hề trở thành tâm điểm ở Đàm gia, Hoắc Tư Vũ ở một bên lại rất ảm đạm
Năm nay cũng là lần đầu tiên cô đón tết ở Đàm gia. Vốn định lúc trong nhà có nhiều người náo nhiệt, muốn trang điểm xinh đẹp một chút, nhưng lại bị Thư Lạc Tâm phát hiện, tịch thu hết đồ trang điểm còn trách mắng cô
Hiện tại, cô bắt đầu hoài nghi, lão bà này có phải thường ở sau lưng giám thị cô hay không
Nhưng ngại chuyện hiện tại, cô vẫn chưa chân chính là người của Đàm gia. Nên Hoắc Tư Vũ cũng không dám chống đối với Thư Lạc Tâm. Tức giận cũng chỉ có thể nuốt ở trong lòng
Nét mặt Cố Niệm Hề hôm nay tỏa sáng khiến cho Hoắc Tư Vũ phẫn hận không thôi
Cố Niệm Hề mặc một áo bông màu hồng nhạt, khiến cho da thịt của cô đã trắng còn trắng hơn. Ngũ quan của Cố Niệm Hề nhìn qua rất cân xứng, thường ngày cô không trang điểm, nên da của cô đẹp hơn so với Hoắc Tư Vũ rất nhiều
Hiện tại Cố Niệm Hề chỉ dùng duy nhất một ít son môi, liền có thể cho cô trở nên xinh đẹp khác thường. Không giống như Hoắc Tư Vũ, bởi vì trong khoảng thời gian này thường xuyên phải lo lắng đến thân phận của mình bị bại lộ, cho nên mỗi buổi tối đều không ngủ được, đôi mắt thâm quầng, làn da trở nên ngày càng thô ráp, khóe mắt cũng có nhiều nếp nhăn. Đáng hận nhất chính là, hiện tại cô không thể dùng thứ gì để che đậy được!
Còn nữa, Cố Niệm Hề lúc này một đầu tóc đen mềm mượt xõa ra ở hai vai, làm cho cô càng trở nên kiều mỵ. Không giống như Hoắc Tư Vũ, lúc trước một đầu tóc xoăn màu vàng mềm mại cuộn sóng, lại bị Thư Lạc Tâm bắt ép đến hiệu cắt tóc, rồi cắt phăng đi mái tóc dài. Đứng từ đằng xa, căn bản cũng không khác đàn ông là mấy
Chênh lệch lớn như vậy, làm cho Hoắc Tư Vũ càng ngày càng tức giận
Mà Đàm Dật Nam từ lúc xuất hiện, ánh mắt luôn nhìn về phía Cố Niệm Hề, một phút cũng không di chuyển
Từ lúc Cố Niệm Hề xuất hiện trước tầm mắt của hắn, Đàm Dật Nam giống như là trở thành một con người khác vậy
Hắn nhìn chằm chằm Cố Niệm Hề, giống như rất mê say
Ngay cả ông nội Đàm cùng Đàm Kiến Thiên đứng ở một bên, hắn cũng không để tâm
Mà người đàn ông này, lại hồn nhiên không biết, cái nhìn say đắm của hắn lại khiến cho vị hôn thê là Hoắc Tư Vũ vừa tức giận vừa xấu hổ
Mặc kệ Hoắc Tư Vũ biểu hiện như thế nào, hắn vẫn giống như không nhìn thấy
Cố Niệm Hề xinh đẹp, điều này hắn vẫn biết
Nhưng hắn không biết, cô lại xinh đẹp đến rung động lòng người như vậy
Áo khoác lông màu hồng cánh sen, không chỉ tôn lên màu da của Cố Niệm Hề, mà càng làm cho cô thêm lả lướt rung động. Nhưng là cho hắn cảm thấy chướng mắt chính là trên eo của cô còn có một cánh tay của người nào đó...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui