Nhìn một màn chướng mắt này, Đàm Dật Nam có cảm giác giống như là thứ gì đó của mình bị cướp đi
Chờ hắn khôi phục ý thức, mới phát hiện thì ra điếu thuốc thơm trên tay đã cháy hết, làm phỏng hai ngón tay. Nhưng chẳng qua hắn không có cảm giác mà thôi
Nhìn hai ngón tay bị tổn thương do phỏng, Đàm Dật Nam một chút cũng không để ý.
Mà trên khóe miệng, cũng lại lần nữa khổ sở cười.
Hắn lúc này cũng mới ý thức tới, rốt cuộc bản thân hắn vẫn luôn để ý đến cô...
Thật giống như, là tâm tư của hắn chỉ dành ột mình cô, một chút cũng không rời đi
Nếu không phải lúc trước ý loạn tình mê, để cho Hoắc Tư Vũ bò lên trên giường của mình, hôm nay người ôm lấy cô, cùng cô nói cười hẳn là hắn mới đúng!
Mà không giống như lúc này, chỉ có thể cô đơn đứng ở một góc, len lén nhìn cô...
Chóp mũi cay xè, Đàm Dật Nam lúc này mới biết mình có chút không phải.
Chỉ là, mặc kệ hắn làm như thế nào, ánh mắt của hắn cũng không thể rời khỏi Cố Niệm Hề.
"Này, Tiểu Trạch, chúng ta ăn cơm đi." Ông nội Đàm mở miệng, sau đó ý bảo những người khác cũng vậy, bắt đầu bữa cơm tối của bọn họ.
Đàm Dật Nam cũng chỉ có vào lúc này, mới thoáng nghiêng đầu của mình, làm cho hắn thêm tự nhiên
Nhưng Đàm Dật Nam không có phát hiện, sau lưng sớm đã có một đôi mắt tức giận, đem biểu hiện vừa rồi của của hắn, sự mất mác của hắn, nụ cười tự diễu của hắn, toàn bộ thâu nạp vào đáy mắt...
Thấy mọi người rời đi, Đàm Dật Nam liền cúi đầu ủ rũ ngồi ở trên ghế sofa. Trong nháy mắt, Hoắc Tư Vũ thật muốn tiến lên, hung hăng cho hắn vài bạt tai!
Nếu đã thích Cố Niệm Hề, vì sao lúc trước còn mở một mắt nhắm một mắt để cho cô bò lên giường?
Chẳng lẽ, thế giới này thật sự không chịu được như thế?
Thân thể cùng tâm của đàn ông, nhất định phải tách ra?
Chuyện chung tình trong tiểu thuyết, cũng chỉ là cô gái lúc nhàm chán nghĩ đến sao?
Hoắc Tư Vũ quả thật rất muốn cho người đàn ông này vài bạt tai, chất vấn hắn vì sao không yêu cô, lại làm cho cô yêu hắn, lại làm cho cô trở nên khó chịu như vậy?
Nhưng cuối cùng, cô cũng chỉ biết nuốt xuống sự phẫn nộ này.
Bởi vì cô bây giờ còn chưa chính thức là ngươi Đàm gia, cô không thể đem quan hệ của hai người càng ngày càng trở nên phức tạp, càng không thể làm cho hắn kể từ bây giờ chán ghét cô!
Nghĩ tới đây, Hoắc Tư Vũ vỗ vỗ gương mặt của mình, để cho vẻ mặt của cô thoạt nhìn không quá cứng đờ, mới chậm rãi bước đi đến bên cạnh Đàm Dật Nam.
Cô duỗi đôi tay mảnh khảnh của mình, nắm chặt cánh tay Đàm Dật Nam: "Nam, anh hôm nay làm sao vậy? Sao vừa về đến nhà sắc mặt lại kém như vậy, chẳng lẽ thân thể không thoải mái sao?"
Ngữ điệu của cô, vẫn trước sau như một biểu hiện vô cùng ôn nhu săn sóc.
Ánh mắt của cô, cũng như trước nhu thuận quyến rũ.
Nhưng lời cô, lại làm cho đôi mắt Đàm Dật Nam chợt lóe lên kinh ngạc.
Bởi vì, Hoắc Tư Vũ dùng vẻ mặt ôn nhu nhất thế giới này, cùng lời nói nhu tình nhất, đến nói ra hành động khác thường lúc nãy của anh. Nhắc nhở Đàm Dật Nam, để ý đến hình tượng của mình thật tốt!
"Tôi không sao." Bị Hoắc Tư Vũ nói như vậy, Đàm Dật Nam cũng ý thức được mình không nên như vậy. Lập tức, cuống quít quay mặt đi.
Bất kể như thế nào, trên danh nghĩa Hoắc Tư Vũ mới là vị hôn thê của hắn, Đàm Dật Nam vẫn cảm thấy rất áy náy.
"Nếu đã không có gì, vậy chúng ta cũng đi ăn cơm đi! Đây chính là lần đầu tiên hai người chúng ta cùng nhau ăn cơm tất niên." Lúc nói lời này, khóe miệng Hoắc Tư Vũ quyến rũ ra một nụ cười lạnh, nhìn vẻ mặt Đàm Dật Nam, nói: "Nhưng em tin tưởng, chúng ta sau này sẽ còn có nhiều thời gian ăn cơm tất niên với nhau!"
Cô muốn nói, sự thật là cô sắp gả cho hắn!
Nhưng mà, hắn hiển nhiên cũng không có tâm tình gì để ý đến cô, mặc dù cô luôn biết nhắc nhở hắn, sắc mặt của hắn cũng không có chút hòa hoãn nào.
Sau khi lạnh lùng nhìn Hoắc Tư Vũ một cái, hắn liền đứng lên, không dấu vết đem cánh tay đang bị Hoắc Tư Vũ nắm lấy bỏ ra, nói với cô:
"Tôi biết rồi, đi ăn cơm thôi!"
Sau đó, hắn liền sải bước rời đi.
Một bước, cũng không vì cô gái sau lưng mà dừng lại...
Nhìn bóng dáng cao lớn biến mất ở phòng khách, nụ cười Hoắc Tư Vũ nỗ lực duy trì, trong một nháy mắt đã xụ xuống.
Vì sao đến giờ phút này, mọi chuyện sắp được như ý nguyện, cô lại có cảm giác hối hận?
Nếu như lúc trước cô không bò lên trên giường Đàm Dật Nam, có phải hay không hiện tại sẽ không bị hắn đối đãi lạnh lùng, càng không cần nói đến những người khác?
"Tư Vũ, con còn ở trong đó làm cái gì? Nhanh chóng tới dùng cơm, coi chừng đứa nhỏ đói bụng." Bên kia, truyền đến giọng nói của Thư Lạc Tâm.
Bà ta cả ngày cứ mở miệng là nhắc đến đứa nhỏ đứa nhỏ
Nhưng không thể không nói, Thư Lạc Tâm vẫn là người quan tâm cô nhất!
Tối thiểu, so với người nhà của cô quan tâm mình gấp trăm lần!
Vừa nghĩ tới cuộc sống trước kia, vừa nghĩ tới cái người đàn ông uống rượu say, sẽ không ngừng đánh chửi cô, sẽ không ngừng gây họa, Hoắc Tư Vũ phát hiện mình thật sự sợ hãi trở lại cuộc sống trước kia.
Không muốn trở lại cuộc sống trước kia, cũng chỉ có thể nỗ lực kiên trì. Còn thiếu chút xíu nữa, chỉ cần thành công gả cho Đàm Dật Nam, chỉ cần thuận lợi làm vợ hắn, thì Hoắc Tư Vũ cô thật có thể cùng cuộc sống trước kia nói gặp lại sau!
Nghĩ tới đây, đôi mắt Hoắc Tư Vũ híp lại...
_________
Khi Hoắc Tư Vũ đi đến bên bàn ăn mới phát hiện, xung quanh chiếc bàn ăn chạm trổ cẩm thạch, ông nội Đàm đang ngồi chủ vị. Đàm Kiến Thiên cùng Thư Lạc Tâm, ngồi đối diện với ông.
Vị trí bên trái, Cố Niệm Hề cùng Đàm Dật Trạch ngồi. Nhưng mà, bọn họ không biết đang nói những thứ gì, hai người tán gẫu vô cùng vui vẻ. Ngay cả Đàm Dật Trạch bình thường lạnh lùng, khóe mắt cũng hiện lên nếp nhăn khi cười.
Mà ngồi ở bên phải, cũng chính là đối diện Cố Niệm Hề cùng Đàm Dật Trạch là Đàm Dật Nam, cũng còn một chỗ trống chưa ai ngồi.
Vị trí này, hắn để lại cho cô.
Sắp xếp như vậy, thật sự là rất hợp lý.
Cô hẳn là nên tươi cười ngồi vào chỗ đó mới đúng. Nhưng vừa nhìn ánh mắt Đàm Dật Nam rơi vào phía đối diện, một đôi trong tròng mắt đen tràn đầy đố kỵ rõ ràng, trực diện nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của hai người bọn họ, Hoắc Tư Vũ phát hiện mặt mình đã cứng đờ ra không thể có bất kỳ nụ cười nào nữa.
"Tư Vũ, nhanh chóng ngồi xuống. Chúng ta khai tiệc đi!" Thật ra, Đàm Dật Nam có chỗ không đúng, tất cả mọi người đều thấy rõ. Ngay cả ông nội Đàm cách hắn xa nhất, cũng không mở miệng không được, hy vọng có thể tiêu diệt ngọn lửa vốn không nên lan tràn trên bàn hết bữa ăn này.
"Vâng, ông nội!" Hoắc Tư Vũ biết rõ, ông nội Đàm đang cho cô bậc thang, cô cũng chỉ có thể thuận theo ông ngồi bên cạnh Đàm Dật Nam.
Cơm tất niên, chính thức bắt đầu.
Cơm tối của Đàm gia, hôm nay đặc biệt chuẩn bị một chút thức ăn mọi người thích
Nhìn một bàn thức ăn nóng hổi, nếp nhăn trên mặt ông nội Đàm cũng sâu hơn khi cười.
"Này, Tiểu Trạch, khó có dịp các cháu trở về một chuyến, ăn nhiều một chút!" Ông nội Đàm bận bịu kêu gọi.
Nhưng lời này, lại làm cho Thư Lạc Tâm một bên cạnh bất mãn.
Cái gì gọi là khó có dịp trở về, sẽ phải ăn nhiều một chút?
Còn Tiểu Nam thì sao?
Chẳng lẽ Tiểu Nam vẫn luôn ở tại cái nhà này, cũng không cần ăn nhiều một chút sao?
Dù sao thì Thư Lạc Tâm cũng không dám nói ra, sợ hãi chọc ông nội Đàm mất hứng.
"Vâng, ông nội!" Được ánh đèn soi sáng, làn da Cố Niệm Hề quả thực đẹp như nước. Trong mắt hiện lên tia sáng, cũng là chói mắt dễ chú ý nhất. Nhìn ánh mắt đó khiến cho Đàm Dật Nam lại một lần nữa vì cô mà thất thần.
Nếu không phải Hoắc Tư Vũ một bên trực tiếp gắp cánh gà cho hắn, có lẽ hắn vẫn sẽ ngây ngốc nhìn Cố Niệm Hề như vậy.
"Nam, gần đây anh gầy đi rất nhiều, ăn nhiều thêm một chút! Sắp làm cha rồi, phải tự chiếu cố mình thật tốt!" Trên mặt Hoắc Tư Vũ, nỗ lực duy trì tươi cười ôn nhu.
Nhưng chỉ có chính cô mới biết được, nụ cười trên mặt cô có bao nhiêu lúng túng
Người chồng tương lai ở trước mắt mình liên tục, nhìn chằm chằm bạn gái cũ. Căn bản không có để ý tới, ngồi bên cạnh còn có một người phụ nữ đang “Mang thai” là cô
Điều này, châm chọc cỡ nào, chỉ mình Hoắc Tư Vũ mới hiểu
Cho nên, cô cũng chỉ biết lúc thích hợp thì lên tiếng. Nhắc nhở sự không đúng của Đàm Dật Nam, đương nhiên cũng nhắc nhở người đàn ông này, bọn họ bây giờ còn cùng chung một chuyện đó là "Đứa nhỏ".
Chỉ tiếc, Đàm Dật Nam bị tiếng cười điên điên đảo thần hồn của Cố Niệm Hề mê hoặc, căn bản cũng không phát giác được hàm nghĩa sâu xa trong lời nói của Hoắc Tư Vũ.
Hắn nhìn quanh cả bàn ăn, khi thấy món hạt dẻ xào thịt gà, hắn kìm lòng không được, bèn gắp một ít bỏ vào trong bát của Cố Niệm Hề.
"Niệm Hề, đây là hạt dẻ em thích ăn nhất. Mau nếm thử, chị Lưu nấu rất ngon!" Hắn không để ý đến người khác nói ra lời này, hoàn toàn đã quên mất mọi người xung quanh vẫn còn đang nhìn mình.
Giờ khắc này, Đàm Dật Nam giống như trở lại vài tháng trước.
Khi đó, mỗi tháng sẽ cùng Cố Niệm Hề đi ra ngoài ăn cơm, sẽ vì cô cố ý nấu một phần hạt dẻ với thịt gà. Sau đó, sẽ săn sóc đem tất cả hạt dẻ bên trong bỏ vào bát của cô.
Hôm nay, vừa nhìn thấy một mâm món ăn như vậy, tay của hắn cũng không tự giác mà hành động.
Tính cả suy nghĩ của hắn, giống như cũng khắc sâu ở trong đầu.
Nhưng Đàm Dật Nam không nghĩ tới, hành động của hắn, sẽ làm ánh mắt tất cả mọi người rơi trên người mình.
Không hề giải thích, có nghi hoặc, còn có bất mãn cùng tức giận...
Kỳ quái nhất là vợ chồng Đàm Dật Trạch.
Từ lúc Đàm Dật Nam kìm lòng không được bắt đầu dùng chiếc đũa gắp lên hạt dẻ, Đàm Dật Trạch như đã đã nhận ra điều gì đó.
Nhưng mà trong tất cả quá trình này, hắn thủy chung đều híp mắt lại, đôi mắt rất nhạt. Nhạt đến mức mà người ta căn bản không đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì.
Mà Cố Niệm Hề bên người hắn, đối với bày tỏ của Đàm Dật Nam, cũng chỉ lạnh lùng cười một tiếng. Giống như, đối với nhiệt tình của hắn, cũng giống như không thế nào tiếp nhận.
Về phần Hoắc Tư Vũ, nhìn một màn này, nụ cười trên mặt dù muốn cũng không thể duy trì được nữa. Giờ khắc này, hai tay đặt trên bàn cơm, đã nắm chặt thành quyền!
Cố Niệm Hề, đây chính là mục đích thật sự cô gả cho Đàm Dật Trạch sao?
Cùng sống dưới một mái nhà, muốn xem Đàm Dật Nam lại lần nữa vì cô thần hồn điên đảo, muốn xem Đàm Dật Nam vì cô mà lạnh nhạt tôi, có đúng hay không?
Mặc dù trong lòng không cam lòng, nhưng không thể không thừa nhận, Cố Niệm Hề cô đã thành công!
Bây giờ, ngay cả tôn nghiêm của tôi đều bị cô dẫm nát ở dưới lòng bàn chân!
Nhưng nếu cô cho rằng, như vậy tôi sẽ thỏa hiệp, thì cô đã sai hoàn toàn!
"Tiểu Nam, con ăn cơm của mình đi, để ý tốt chính con là được!" Thư Lạc Tâm dù không muốn mở miệng, nhưng nhìn đến hành động của Đàm Dật Nam, còn có sắc mặt Hoắc Tư Vũ, bà ta rốt cuộc kiềm chế không được, quát lớn Đàm Dật Nam một phen.
Bởi bà ta rõ ràng, nếu không gọi Đàm Dật Nam, chỉ sợ chốc lát nữa không chừng hắn sẽ còn làm ra nhiều hành động khác thường. Đến lúc đó, mất mặt là nhỏ, chọc giận Hoắc Tư Vũ, làm tổn thương đứa nhỏ mới là chuyện lớn!
Không phải chỉ là một Cố Niệm Hề thôi sao?
Trên thế giới này, cô gái xinh đẹp so với cô ta còn nhiều hơn mà!
Dựa vào cái gì, cô ta có thể đem Dật Nam thần hồn điên đảo như vậy?
"Mẹ, con chỉ nghĩ Niệm Hề lần lần đầu tiên đến nhà chúng ta ăn cơm, có chút không quen!" Đàm Dật Nam ngẩng đầu, thấy thần sắc mọi người trên bàn ăn đều rất xấu, tự nhiên cũng nhận ra chính mình lại lần nữa không phải. Lập tức, ho nhẹ một tiếng, vì chính mình giải thích.
Mà nghênh đón hắn, là ánh mắt cảnh cáo của Thư Lạc Tâm, còn có ánh mắt ai oán của Hoắc Tư Vũ.
Hắn bất đắc dĩ bĩu môi, xem như đáp lại hai người bọn họ, sau đó liền vùi đầu mãnh liệt ăn cơm
Hắn nở nụ cười áy náy, xem như trả lời mọi người. Nhưng khi, hắn bỏ hạt dẻ vào bát Cố Niệm Hề, đã không thể bình tĩnh như vậy được nữa.
Trên bàn ăn mỗi người đều có ý tưởng dàn xếp ổn thỏa, cho nên ăn ý duy trì trầm mặc.
Nhưng người đàn ông nào đó ngồi bên cạnh dung ánh mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm cũng không nghĩ như vậy.
Đôi mắt hắn từ đầu tới cuối đều mang theo một chút lạnh lẽo, ý tứ hàm xúc cảnh cáo cực kỳ rõ ràng.
Càng thêm rõ ràng, là bàn tay đang ôm eo của Cố Niệm Hề đang không ngừng gia tăng lực đạo. Còn có, hắn giờ phút này đối với cô tung ra nụ cười không rõ...