"Chính là thứ âm thanh này, tôi nghe rõ mồn một...!A...!Đau quá!"
Trưởng làng nổi trận lôi đình, nhéo má Chương Tử thật mạnh, gấp gáp muốn dạy dỗ cô gái nhỏ một trân nên người.
"Ăn nói...!hồ đồ."
Hóa ra, thứ âm thanh kì lạ mà Chương Tử nghe được chỉ là âm luyến được ngân dài trong một đoạn hát của Tư Dĩ Nam, được Lộ Viên Viên ghi hình lại.
Vừa lúc cả hai chen nhau xem lại thành quả, Chương Tử đột nhiên nhảy bổ vào chửi mắng điên cuồng, túm lấy tóc Tư Dĩ Nam muốn nhổ bỏ.
"Ngân dài đâu có nhất là 'ưm' chứ", Uông Ngữ chỉ thuận miệng nói.
Tư Dĩ Nam nghe thấy liền thắc mắc: "Làm gì có ai nghe bài hát lại giống nghe tiếng...!đó chứ? Hơn nữa ai bảo con nhóc này đầu óc bậy bạ."
Chương Tử vặn vẹo không chịu thua, trước tiếp bước đến bên cạnh máy ghi hình, trỏ tay vào thứ đó.
"Thứ này tôi đã được thấy bao giờ đâu? Tôi chỉ loáng thoáng nghe được, chính vì hai người cứ dính đầu như vậy? Cho nên..
cho nên..."
"Hồ đồ...!phạt quỳ..."
"Ông à!"
Chương Tử giương đôi mắt ngấn lệ như muốn òa khóc, suy nghĩ gì đó, liền còn liên tục chỉ vào đầu tóc rối bù, "Ông à, bà dì đó đá mạnh vào đầu con, khó khăn lắm mới bò dậy được, còn đau lắm."
Tiêu Giãn liếc mắt nhìn Lộ Viên Viên, mang theo chút tức giận trách mắng, "Viên Viên, đứa trẻ còn nhỏ không hiểu chuyện, em là người lớn vì sao cũng không biết điều như vậy?"
Lộ Viên Viên nghe từng lời trách mắng vô lí, lòng như bị ai hung hăng tát thật mạnh, "Tôi không cần thiết phải giải thích hay trình bày với anh."
Dứt lời, Lộ Viên Viên thẳng thừng bỏ ra ngoài, dù lời lẽ khó nghe cách mấy nhưng hốc mắt cô đã đỏ hoe khiến nội tâm Tiêu Giãn có chút dằn vặt.
Chương Tử cười sảng khoái nói thêm, "Em không thiệt, còn cắn trả bà dì một cái thật mạnh."
Uông Ngữ không hề nể nang bất kì ai ở đây, trực tiếp chỉnh đốn Chương Tử rất nghiêm khắc.
"Một đứa trẻ 18 tuổi, nói nhỏ cũng không phải nhỏ, ăn nói vu khống, bịa chuyện vớ vẩn, đúng sai đã rõ còn không biết nhận lỗi của mình.
Sau này, chỉ khi rời khỏi vòng tay của người lớn, bước chân ra khỏi làng cô hiểu biết cái tính khí này chính là điểm cao ngạo khiến cô thất bại đầu tiên."
Chương Tử không thể tin nhìn chằm chằm vào Uông Ngữ, cô gái nhỏ không hề phản kháng hay nói thêm bất cứ điều gì.
Uông Ngữ thở dài đặt tay lên vai cô, "Chương Tử, một đứa trẻ tốt đi đến đâu cũng sẽ có người cần, nếu em luôn giữ tính xấu cả đời sẽ không có bạn.
Chắc chắn ai rồi cũng sẽ lớn, nhưng không phải ai cũng sẽ gặp được người hết lòng giúp đỡ mình."
"Em sai rồi.", Chương Tử khóc nấc lên, nghẹn ngào vùi vào ngực Uông Ngữ, tiếng nấc của đứa trẻ khiến cô chỉ biết đứng yên mặc kệ.
Từ nhỏ, tính cách của Chương Tử đã như vậy thành thói.
Luôn miệng chửi mắng, khoe khoang thành tích học giỏi của mình với các bạn.
Thế nên, chẳng ai muốn kết bạn với cô, Chương Tử luôn miệng nói 'không thèm bạn'.
Thực chất, Chương Tử luôn ghen tị vì bạn bè có mái ấm gia đình, ngày ngày cô nhóc chỉ thui thủi một mình, cũng muốn có cảm giác được người khác hỏi han, chăm sóc như mẹ.
Hơn nữa cô cũng không có ba mẹ chỉnh đốn, chỉ có trưởng làng thương cô, hay qua cho cô thức ăn ngon mới miễn cưỡng sống qua ngày.
"Chương Tử không muốn một mình, Chương Tử muốn có bạn, muốn có người thân.
Ông ơi!"
Trưởng làng xoa đầu đứa bé ngoan, mắt cũng rơm rớm lệ, "Chương Tử thiệt thòi từ nhỏ, ông thương con nhất."
Phó Hàn cũng không muốn đứa trẻ có suy nghĩ lệch lạc vì không ai dạy bảo, thấp giọng nói, "Ông đi từng nhà để kiếm em đó! Sau này đừng tự ý bỏ đi lung tung nữa."
Tầm dăm ba phút, Tiêu Giãn lại hướng mắt ra ngoài cửa sổ, quan sát bóng lưng của Lộ Viên Viên.
Tư Dĩ Nam lục balo tìm kiếm gì đó, nhét vào tay anh lọ thuốc, "Thuốc mờ sẹo, phụ nữ không nên lớn tiếng."
Uông Ngữ không hề xoay người nhìn về phía Tiêu Giãn, chỉ lẳng lặng nói, "Lần này vệ sĩ Tiêu sai rồi, Viên Viên chịu không ít ấm ức, tôi cũng không đứng yên nhìn anh bắt nạt cô ấy như vậy đâu."
Tiêu Giãn hoàn toàn không bị lời nói của Uông Ngữ uy hiếp, chỉ cười nhẹ như hiểu ra điều gì đó, vội vàng mở cửa đuổi theo Lộ Viên Viên.
Chương Tử ngẩng đầu lên, giọng ngập ngừng còn kèm theo cả tiếng nấc, "Em cũng muốn xin lỗi bà dì."
"Ầy dô, dính nước mũi tèm nhem cả rồi này", Tư Dĩ Nam thấy đứa trẻ khóc lóc vô cùng bẩn thĩu dính hết lên áo Uông Ngữ, không khách khí dùng tay đẩy mạnh đầu Chương Tử ra.
"Ông chú này, xấu tính quá!"
"Ông chú này đẹp trai, hát hay.
Ở đây có internet phủ sóng, ta đảm bảo cô nhóc nhà ngươi sẽ chạy theo khóc lóc mà xin chữ kí."
"Xin gì chứ? Tại sao tôi phải xin chú, mới không thèm."
Trưởng làng không nhịn được cười khà khà, trời đã nhá nhem tối, bụng ai nấy đều cồn cào khó chịu vì đói.
"Được rồi, Ăn...!gà nhé!"
"Con đi", Chương Tử mừng rỡ hoan hô, trong làng chỉ khi có khách quý mới bắt gà đãi thịt, căn bản mấy năm qua còn chưa có được ăn.
Nghĩ đến Chương Tử đã không nhịn được liếm nước miếng.
Phó Hàn cũng nhanh chóng gia nhập, "Từ nhỏ con đã theo mẹ bắt gà, võ công vô cùng lợi hại, bách phát bách trúng!"
"Không có lợi hại bằng em đâu", Chương Tử hếch mũi đầy kiêu ngạo.
Mọi người rôm rả cầm đèn dầu, đi thẳng ra con nước phía sau, tiếng nói cười cũng dần nhỏ đi, Tư Dĩ Nam đặt tay lên vai Uông Ngữ vô cùng tự nhiên.
"Đi tắm không?"
Uông Ngữ chỉ liếc anh bằng nữa con mắt, khinh thường hất bàn tay thối tha kia xuống..