Quản Huyền


Khí trời lạnh lẽo, Lộ Viên Viên mang chút thất vọng cầm lấy viên đá vẽ một vòng trên mặt đất, lúc sau lại bực tức dùng chân xóa đi.
Tiêu Giãn khẽ ngồi xuống bên cạnh, cô hừ lạnh nhích mông xa ra, anh lần nữa lấn tới, Lộ Viên Viên không chịu thua lại nhích sang chỗ khác.
Lần nữa sáp lại, Tiêu Giãn không cho cô cơ hội tránh đi, liền ôm chầm người phụ nữ vào lòng, bất ngờ va vào ngực anh làm khuôn mặt người phụ nữ đỏ hồng.
"Bỏ ra", cô phồng má đầy ghét bỏ, không những anh không đáp ứng yêu cầu, còn hênh hoang trêu chọc.
"Anh không buông, đến chết cũng không buông."
"Không buông?"
Tiều Giãn ừ khẽ, cằm miết trên đỉnh đầu của cô không cho một lối thoát thân.

Hơn nữa, Lộ Viên Viên dù cố hết sức cũng không cách nào địch nổi tên to xác này.
Thấy cô đã chịu thỏa hiệp chịu ngồi yên, Tiêu Giãn lúc này mới nới lõng tay.

Lộ Viên Viên đang bất động, bỗng nhiên lộ ra nụ cười ranh mãnh, ngẩng mặt lên cao dùng chiếc lưỡi nóng hổi liếm vào yết hầu nhạy của của người đàn ông.
Tiêu Giãn hoảng hốt đứng bật dậy, ngơ ngác che lấy chiếc cổ bị cô trêu chọc, hai tai đỏ bừng, hé miệng bằng âm thanh khàn khàn hỏi lại: "Em vừa mới làm gì đó?"
"Hừ, làm sao nào? Đừng hòng làm khó được Lộ Viên Viên này."
Tiêu Giãn hít một hơi lạnh vội bước đến kéo tay cô vào trong bụi cây um tùm.

Lộ Viên Viên sợ hãi nhìn xung quanh mà lắp bắp nói, "Bên trong toàn côn trùng, cắn sẽ để lại đốm đỏ, tôi không muốn trở nên xấu xí đâu."
"Ừ, anh cắn cũng để lại đốm đỏ."
"Cái gì? Ưm..."
Tiêu Giãn đè chặt người phụ nữ gợi cảm lên trên thân cây cổ thụ, cúi đầu chuẩn xác hôn xuống đôi môi đỏ mọng, tham lam mút lấy thứ mềm mại không rời.
Lộ Viên Viên bị cưỡng hôn đến choáng váng đầu óc, khó thở muốn há miệng hô hấp.

Bị đầu lưỡi đã chờ chực, chớp thời cơ liền vươn thẳng vào bên trong, quấn quít trêu đùa chiếc lưỡi ẩm ướt của cô.
Dưới sự kích thích của đầu lưỡi, cô dần khép đôi mắt lại, đáp trả mãnh liệt khiến cái hôn dần trở nên gợi dục, phóng đãng.
Từng ngón tay nhỏ chậm rãi phủ lên thứ đang lớn dần vì dục vọng, Lộ Viên Viên cởi bỏ chiếc thắt lưng vướng víu, chiếc quần nhanh chóng tuột xuống, ngón tay ma sát nhè nhẹ nơi to lớn.
Tiêu Giãn rùng mình ngửa cổ lên trời thở gấp gáp, ngón tay anh chà xát bờ mông quyến rũ, bàn tay kia không yên phận xoa nắn bầu ngực đầy dặn.
Cô mất đi đôi môi liền tìm kiếm hương vị khác, cắn nhẹ lên xương quai xanh rắn chắc của người đàn ông đầy thách thức.
"Viên Viên, chúng ta...", Tiêu Giãn gầm nhẹ.
"Được."
Tiêu Giãn nhìn đôi mắt long lanh đầy mị lực, không xót lại chút lí trí nào, cởi bỏ quần áo trên người Lộ Viên Viên, dưới cái lạnh cô co rúm trong lòng ngực đối phương.
Anh vừa chạm tay vào nơi bí ẩn của phụ nữ, mật dịch ướt át đã bao trùm cả đầu ngón tay.

Tiêu Giãn cười khẽ nâng cằm cô hôn triền miên, phía dưới cũng không thể kìm nén nổi mà cầm thứ to lớn thúc vào bên trong.
"A...!Giãn."
"Ừ.

Gọi tên anh đi."
Tiêu Giãn nghe tiếng nỉ non cô gọi tên mình, trầm mê thúc từng cơn mạnh mẽ.

Lộ Viên Viên thỏa mãn phát ra tiếng rên rĩ yêu kiều, mũi dựa sát vào lồng ngực, mùi hương nam tính khiến cô tựa cả thân thể vào anh không chút do dự.
Giữa khu rừng um tùm cây cỏ, thời tiết giá lạnh, hai thân thể trần truồng nóng bỏng nhuốm màu dục sắc, chiếm lấy nhau trong cái rét buốt nơi hoang vắng.
Tiêu Giãn càng trở nên mê mẩn, đẩy từng nhịp nhanh hơn, sự dồn dập khiến tiếng rên càng lúc càng lớn dần.

Nhận thấy Lộ Viên Viên mất khống chế, anh đưa tay bịt chặt đôi môi quyến rũ, cả cơ thể cô run lên đung đưa theo từng cái thúc.
"Giãn, thích lắm..."
"Ừm ư...", Tiêu Giãn rên đầy sung sướng đạt đến cao trào.
Lộ Viên Viên thở dốc, cả cơ thể vô lực ngã hết vào lồng ngực rắn chắc.

Tiêu Giãn ôm chặt lấy cô, thắm thiết đặt trên vai một chiếc hôn ấm áp.
Lúc sau, cả hai đã ăn mặc chỉnh tế ngồi xuống bãi đất cũ, Tiêu Giãn nhìn khuôn mặt đỏ ửng của người con gái, anh cười nhẹ nắm lắm bàn tay cô.
Vết cắn lớn nhưng không sâu lắm, Chương Tử vẫn là không dùng hết sức.

Anh đau lòng rút trong túi quần ra lọ thuốc, cẩn thận bôi lên trên miệng vết thương.
Người đàn ông thổi nhè nhẹ lên đó, Lộ Viên Viên có chút buồn cười trêu chọc, má cô hồng hồng như cái nắng sớm mai, "Trời đã lạnh lại còn thổi gió! Anh đúng là đại ngốc."
Tiêu Giãn không phản đối, "Em nói như vậy chính là như vậy! Anh là đại ngốc".
Câu nói vu vơ khiến Viên Viên cười đến chảy nước mắt, nhìn cô cười vui vẻ, mặt phấn khởi như vậy lòng anh đã ấm áp không ít.
"Lúc nãy là anh quá lời, xin lỗi Viên Viên", không đợi cô nói, Tiêu Giãn còn nói thêm: "Về lập tức cưới em."
"Anh cuồng cưới vợ à? Sao lại mở miệng đòi cưới nữa rồi, em còn lâu mới cưới đại ngốc."
"Anh không muốn em ủy khuất hay tủi thân, cũng không muốn người phụ nữ của mình chịu thiệt thòi."
Dưới bầu trời đen không có một ánh trắng hay vì sao nào, không gian huyền bí càng thúc đẩy tình cảm bên trong họ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui