Quan Khí​

Hành trình đến huyện Hắc Thạch làm Vương Trạch Vinh rất vừa lòng. Có Tiền Thanh Chí ở nơi đấy làm công tác Chiêu thương, Vương Trạch Vinh tin rằng tình hình toàn huyện sẽ phát sinh sự biến đổi rất lớn. Sau khi chỉ thị Huyện ủy phải tăng mạnh việc điều chỉnh các công tác sản xuất của các xí nghiệp, Vương Trạch Vinh lại liên tục đến các huyện khác xem xét tình hình. Đúng như lời của Tiền Thanh Chí, nhóm người Vương Tú Toàn, Mã Hạo Dân, Ngô Uy Hoa, tất cả đều làm trong lĩnh vực chiêu thương, riêng Ngô Uy Hoa cũng kêu gọi được hai nhà đầu tư nước ngoài tiến đến đầu tư.

Nhìn thấy bọn họ ra sức công tác như vậy, đương nhiên là Vương Trạch Vinh rất phấn khởi. Công tác chiêu thương là một việc cực kỳ quan trọng, có sự cố gắng của bọn họ thì chắc chắn là các xí nghiệp có thể giải quyết được phần đông số người lao động. Vương Trạch Vinh lại còn đưa ra chỉ tiêu cho bọn họ, trong các xí nghiệp đến đầu tư đó thì kiểu gì cũng phải nghĩ cách để sử dụng những cán bộ nhân viên đang bị thất nghiệp.

Đương nhiên ngoại trừ các công tác này ra, đối với các Huyện ủy thì Vương Trạch Vinh có yêu cầu là làm sao để các xí nghiệp cũ phải có đột phá trong bước phát triển, mục đích là trong việc giải quyết lại vấn đề ngành nghề có thể bước sang một trang khác.

Sau khi thấy được tình hình thực trạng của Thành phố Xuân Dương như vậy thì Vương Trạch Vinh cũng không như các lãnh đạo khác theo đuổi mục tiêu tăng tốc phát triển mà lại chủ yếu nhấn mạnh ở vấn đề thực hiện các yêu cầu để dân chúng giàu có.

Vương Trạch Vinh cho rằng, ở một khu vực đã phát triển thì không thể đem việc đẩy nhanh tốc độ tăng trưởng đặt ở vị trí thứ nhất mà phải đem chất lượng của việc vận hành nền kinh tế đặt trên tất cả, lý thuyết “trọng tư khinh lao” do các nhà kinh tế đưa ra trong sách vở trong đó ưu tiên nhất là hiệu quả của lợi ích mà bỏ qua các yếu tố công bằng. Tuy vậy nhưng việc tăng trưởng chất lượng nền kinh tế thì có hiệu quả tốt hơn đối với việc đơn thuần tăng tốc nền kinh tế, với những lợi ích của nền kinh tế vững chắc sẽ bảo đảm việc nâng cao mức độ cuộc sống của nhân dân, từ đó lại đẩy nhanh sự phát triển của các ngành dịch vụ, bởi vậy nên có thể tiến lên một bước trong việc đẩy nhanh việc sử dụng lại các lao động.

Dưới tình hình này thì trọng điểm công tác trước mắt của Thành phố Xuân Dương là làm sao để các công nhân đang thất nghiệp có việc làm, tạo điều kiện để phần lớn những người này thoát khỏi cảnh nghèo khó chuyển sang bước mới là làm giàu. Tốc độ phát triển kinh tế cùng với sự tăng của cải vật chất trong nhân dân phải đẩy mạnh một cách đồng bộ. Không chỉ có là tốc độ kinh tế phát triển kéo theo vào việc phân bố ngành nghề mà sự tăng trưởng của đời sống vật chất của mọi người cũng làm thay đổi các quan điểm về nghề nghiệp. Bởi vậy trạng thái phát triển tốt nhất chính là vừa kết hợp được tốc độ vừa đề cao được cuộc sống của nhân dân, với sự cộng hưởng của hai yếu tố trên sẽ khiến nền kinh tế phát triển có được hiệu quả và lợi ích tốt nhất.

Sau khi đi kiểm tra một vòng như vậy, Vương Trạch Vinh đã nhìn thấy tình trạng Huyện ủy và các cơ quan Ủy ban cùng cố gắng trong công tác. Sau khi so sánh tình hình này với lúc trước khi mình mới tới thành phố Xuân Dương, trong lòng Vương Trạch Vinh rất phấn khởi. Hiện tại trong toàn bộ thành phố đang phát sinh các biến hóa lớn, khu vực này đã là một xã hội ổn định, là một vùng có trật tự. Đi cùng với Vương Trạch Vinh, trên đường đi sau khi Cáo Tùng Diệu thấy được các nơi đang biến hóa, trong lòng cô cũng rất cảm khái. Thành phố Xuân Dương trước kia trên cơ bản đúng là không tràn đầy một loại sức sống như hiện tại. Nhìn về phía Vương Trạch Vinh, trong ánh mắt cô chan chứa đầy vẻ sùng kính.

Bây giờ, Vương Trạch Vinh đối với Trâu Tùng Diệu cũng rất vừa lòng. Người phụ nữ này đừng nhìn thấy có một chút tật xấu, nhưng không thể phủ nhận rằng cô có năng lực rất mạnh. Dọc trên đường đi, cô đem tất cả các sự tình đều xử lý một cách gọn gàng ngăn nắp.

Nhìn thấy tình huống như vậy của Trâu Tùng Diệu, đối với người những giúp việc, Vương Trạch Vinh hiểu thêm ra một ít là người đã có thể làm đến một vị trí lãnh đạo nhất định, tuy rằng trong quá trình lên chức cũng có chút khác biệt, nhưng cũng phải khẳng định rằng năng lực của bọn họ chắc chắn phải có điểm đặc biệt.

Bởi vì hiểu ra như vậy nên Vương Trạch Vinh phát hiện rằng với những người phụ tá của mình thì cũng không nhất thiết là bản thân mình phải bồi dưỡng người ta theo đúng ý mình, mà chỉ cần sử dụng hợp lý tài năng của mỗi người thì việc khai triển xúc tiến công tác cũng rất tốt.

Người thì không ngừng biến hóa, quan khí cũng không ngừng biến hóa. Chỉ cần nhân cách của bản thân mình có sự hấp dẫn thì lo gì không có người đến phục vụ.

Từ huyện Hắc Thạch trở lại thành phố, Vương Trạch Vinh vừa mới tắm rửa sạch sẽ xong thì Hạng Nam gọi điện thoại tới.

Hạng Nam hỏi han về tình cảnh của thành phố Xuân Dương, Vương Trạch Vinh đem tất cả các hiểu biết về tình hình các huyện trong lần thị sát vừa qua nói rõ cho Hạng Nam.

Hạng Nam cực kỳ để ý đến việc này. Đối với sự phát triển của Vương Trạch Vinh thì ông ta còn để bụng hơn so với sự phát triển của bản thân. Hiện nay Hạng gia có thể nói mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía Vương Trạch Vinh, vô hình chung Vương Trạch Vinh đã trở thành nhân vật cầm đầu trong Hạng hệ.

Đúng là bởi Vương Trạch Vinh đang không ngừng bay lên cho nên lực ngưng tụ của Hạng hệ cũng đều tăng lên hơn hết so với bất cứ thời điểm nào.

Trong việc này, các anh em Hạng Nam và Hạng Kiền cũng có cùng chung nhận thức. Một gia tộc muốn phát triển thì trong tố chất của người nối nghiệp phải ngưng tụ được lòng người. Nếu một gia tộc mà người nối nghiệp không có khả năng thực hiện được việc này thì mặc dù lúc này còn tạm thời hùng mạnh nhưng lòng người cũng sẽ rất nhanh chóng tán đi. Hạng hệ đúng là có nhân vật như Vương Trạch Vinh tồn tại nên nhóm cán bộ bên dưới của Hạng hệ mới xem như có được hy vọng, vì thế lòng tin tưởng cũng rất mạnh mẽ.

Nghe xong Vương Trạch Vinh giảng giải, Hạng Nam cao hứng nói:

- Trạch Vinh, thế này là được rồi. Hiện tại con cần chính là thầm lặng mà quyết tâm làm tốt các công tác. Kết cục của các sự tình tỉnh Bắc Dương trên cơ bản đã được quyết định, lần này ba gọi điện cho con là để thông báo cho con biết một ít quyết định của Trung ương.

Nghe được Hạng Nam nói Trung ương đối với tỉnh Bắc Dương có một ít quyết định, tâm trạng của Vương Trạch Vinh lại có vẻ bình thản. Hắn rất rõ ràng tình huống của bản thân mình, tuy nói rằng mình đã làm không ít việc nhưng lại có một chút cái kìm hãm sự phát triển của chính mình. Do trong thời gian ngắn vừa rồi vừa mới thăng chức lên thành Phó Bí thư Tỉnh ủy nên trong lần điều chỉnh này chắc chắn là không có phần của mình.

Tuy nhiên, Vương Trạch Vinh cũng biết sau khi mình tới tỉnh Bắc Dương này xem ra ở Trung uơng cũng đã chiếm thêm được sự tín nhiệm, với tình huống phức tạp như vậy mà trong thời gian ngắn nhất lại có thể xoay chuyển được cục diện.

Hạng Nam nhìn thấy Vương Trạch Vinh cũng không như trước kia nóng lòng hỏi thăm về các tình huống mới thì trong lòng lại càng phấn khởi. Đối với việc Vương Trạch Vinh càng ngày càng trở nên rất trầm ổn thì ông cực kỳ hài lòng.

- Trạch Vinh, lần này Trung ương quyết định bổ sung vào bộ máy tỉnh Bắc Dương. Bí thư Tỉnh ủy vẫn là do Cổ Duy Thành đảm nhiệm, Chủ tịch tỉnh là đồng chí điều đến từ Tây Bắc tên là Tằng Thành Lâm, còn con thì chức vụ bây giờ vẫn giữ nguyên, đứng thứ ba trong bộ máy.

Trong lòng Vương Trạch Vinh thầm nghĩ quả nhiên đúng là như vậy.

- Không biết tình huống của Tằng Thành Lâm là như thế nào?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Hạng Nam nói:

- Tằng Thành Lâm là một người thuộc Hoàng hệ.

Vương Trạch Vinh vừa nghe vậy lập tức trở nên sửng sốt, người của Hoàng gia như thế nào lại chạy tới đây vậy.

Có lẽ đoán được ý nghĩ của Vương Trạch Vinh, Hạng Nam cười nói:

- Thời gian dài qua, uy danh của con ở Tỉnh Bắc Dương bay cao như vậy, chẳng lẽ lại để cho con một mình độc diễn.

Vương Trạch Vinh nghe được Hạng Nam nói như vậy, trong lòng hơi giật mình, trong việc này chắc chắn đây là cấp trên đã cân bằng kết quả.

- Ba, cho dù là ai tới đây cũng ảnh hưởng không quá lớn.

Hạng Nam khen:

- Có ý nghĩ như vậy là được rồi. Lần này lão Uông cũng đem một người của lão tới tỉnh Bắc Dương làm Trưởng Ban Kỷ luật tên là Kim Chính Hiến, con phải cùng với người này hợp tác giao lưu nhiều vào.

Khi nghe những điều này, ít nhiều thì Vương Trạch Vinh cũng nghe ra tâm trạng của Hạng Nam có chút không vui, ngẫm lại cũng cảm thấy trong việc này mình có chút xấu hổ. Mặc kệ nói như thế nào, trong đáy lòng của Hạng Nam đối mặt với quan hệ giữa mình và Uông Phỉ đúng là có chút không vui lắm.

Sau khi biết Kim Chính Hiến là người của Uông hệ, tâm trạng của Vương Trạch Vinh trở nên rất tốt. Đây chính là một người đồng minh tự nhiên, đối với tình hình của mình ở tỉnh mà nói thì quyền lực cũng sẽ được tăng cường lên rất nhiều.

Suy tính một chút lại tình huống của các thành viên Tỉnh ủy, đúng là Vương Trạch Vinh rất quan tâm đến những người sẽ đảm nhiệm các chức vụ Trưởng Ban Tổ chức cán bộ, Trưởng Ban Thư ký và Phó chủ tịch thường trực. Nghĩ đến hiện trạng của ba cái vị trí này, Vương Trạch Vinh lập tức tiến hành hỏi thăm.

Hạng Nam nói:

- Trạch Vinh à, lần này biểu hiện của con ở tỉnh Bắc Dương cực kỳ tốt, bởi vì con mới được đề cử là Phó Bí thư nên không thể tiếp tục phát triển thêm. Vì thế trong phương diện này con cũng có một sự bồi thường. Lần này sau khi điều chỉnh thì Phó chủ tịch thường trực là do Mạnh Chiếu Hiên đang là Phó chủ tịch thường trực Liêu Viễn chuyển công tác sang.

Mạnh Chiếu Hiên đảm nhiệm Phó chủ tịch thường trực.

Vừa nghe thấy việc này thì lập tức Vương Trạch Vinh hiểu rõ lời nói của Hạng Nam. Đây chính là cấp trên cho mình một loại bồi thường, Mạnh Chiếu Hiên là người của Hạng hệ, là thân tín dưới tay của Hạng Nam. Bây giờ hắn được điều đến Bắc Dương đảm nhiệm Phó chủ tịch thường trực thì không ngoài việc tăng mạnh quyền lực của mình ở tỉnh Bắc Dương này.

Hạng Nam cười nói:

- Trạch Vinh, đồng chí Mạnh Chiếu Hiên này là đồng chí có thể tin cậy được.

Hạng Nam nói đến việc này trong lòng rất cao hứng. Mạnh Chiếu Hiên này đúng là một tay ông ta tác động để trở thành Phó chủ tịch thường trực. Tuy rằng chức vụ của Mạnh Chiếu Hiên không thay đổi, nhưng mà đem hắn đưa đến tỉnh Bắc Dương thì lập tức trở thành một trợ lực rất mạnh mẽ đối với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh nghĩ đến đã có Mạnh Chiếu Hiên đến, hơn nữa lại có Lý Trấn Giang tồn tại thì như vậy phía mình đã tồn tại một tam giác sắt. Hơn nữa lại có một Kim Chính Hiến người của Uông Nhật Thần, như vậy trong tay mình cũng đã nắm giữ được bốn phiếu, đối với khai triển công tác trong bước tiếp theo cực kỳ có lợi. Nghĩ đến đây, Vương Trạch Vinh cũng cùng có cảm giác phấn khởi.

Tuy nhiên, sau khi Vương Trạch Vinh nghe được việc lựa chọn người làm Trưởng Ban Tổ chức cán bộ và Trưởng Ban thư ký, sắc mặt của hắn trở nên biến đổi, tin tức xấu cũng cùng lúc đến.

Hạng Nam nói:

- Trưởng Ban Tổ chức cán bộ là từ phía Tây Nam điều sang tên là Bạch Kiến Sinh.

Vừa nghe thấy tên này, trong lòng Vương Trạch Vinh có chút giật mình lập tức dò hỏi:

- Chẳng lẽ người này có quan hệ gì với Bạch gia.

Hạng Nam nói:

- Không sai, Bạch Kiến Sinh là họ hàng xa của Bạch gia, tính ra còn lại trong Bạch gia cũng còn mỗi người này.

Nghe được quả nhiên là có người của Bạch gia đến, trong lòng Vương Trạch Vinh đúng là có chút cảm thán. Gia tộc lớn này đúng là đổ mà chưa gãy, xem ra thế lực phía sau lưng họ cũng không phải nhỏ nhẹ như mình đã biết.

Đợi Vương Trạch Vinh tiêu hóa xong việc này, sau đó Hạng Nam nói:

- Trưởng Ban thư ký tên là Khương Khai Vĩ.

Khi nói những lời này, trong giọng của Hạng Nam lộ ra một chất giọng ngưng trọng.

Nghe được tên này thì Vương Trạch Vinh cũng không có suy nghĩ gì khác. Trong đầu hắn còn đang suy nghĩ đến Bạch Kiến Sinh, con trưởng của Bạch gia là Bạch Kiến Quang, con thứ là Bạch Kiến Minh, bây giờ lại sinh ra một Bạch Kiến Sinh nữa. Đây chính là người mà Bạch gia hy vọng ký thác mà cũng là người trở thành trọng điểm bồi dưỡng của bọn họ. Bây giờ đưa hắn tới Bắc Dương, có phải để lại chút manh mối là có ý tứ với bản thân mình. Có chỗ nào không ngồi lại ngồi ở vị trí Trưởng Ban Tổ chức cán bộ, bản thân mình là một Phó Bí thư được phân công quản lý công tác tổ chức, việc này đúng là muốn đè người.

Trên cơ bản thì Hạng Nam không biết Vương Trạch Vinh suy nghĩ nhiều như vậy, ông nhanh chóng nói tiếp:

- Khương Khai Vĩ là người của Lưu hệ. Hắn tới Bắc Dương thì con phải chú ý một chút mới được.

Cái gì? Vương Trạch Vinh lại giật mình kinh hãi. Đột nhiên từ đâu ra lại xuất hiện ra một người của Lưu gia, cứ như vậy thì tỉnh Bắc Dương này lại càng trở nên náo loạn.

Tuy nhiên, rất nhanh Vương Trạch Vinh liền buông hết các sự tình này ra. Hiện tại tỉnh Bắc Dương cũng không phải mình muốn là được. Có sự hợp tác lực lượng giữa mình và Lâm hệ thì chắc chắn là có thể ứng phó được hết thảy các tình huống. Người khác nhìn vào thì chỉ biết rằng mình là người thuộc Hạng hệ và Uông hệ, không ai biết đến rằng kỳ thật mình đã được xem như là chủ lực của Lâm hệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui