Quan Khí​

Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Mấy hôm nay bận rộn với đủ loại công việc, bây giờ đã là lúc tiến vào công việc.

- Phó bộ trưởng Vương, tôi là Lý Trạch Quảng phòng Thư ký hai, không biết ngài có yêu cầu gì đối với thư ký?

Thấy Vương Trạch Vinh vào văn phòng, Lý Trạch Quảng vội vàng chạy tới nói.

Thấy Lý Trạch Quảng tới, Vương Trạch Vinh mới nhớ trong Bộ Thương mại có một văn phòng, trong văn phòng chia làm 13 phòng. Gồm văn phòng, phòng Thư ký một, phòng thư ký hai, phòng thư ký ba, phòng trực ban, phòng Tin tức, phòng văn kiện, phòng tổng hợp, Ban bảo mật, phòng thanh tra, phòng Liên lạc đặc biệt. Trong phòng Thư ký 2 chuyên môn phục vụ Phó bộ trưởng thường trực. Theo quy định thì Trưởng phòng phòng Thư ký 2 sẽ là thư ký của Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh nhìn Lý Trạch Quảng và thấy quan khí của đối phương không dựa vào ai. Vì thế Vương Trạch Vinh thầm nghĩ nếu có thể dùng thì để cho y tiếp tục đảm nhiệm vị trí thư ký.

Vương Trạch Vinh nói:

- Anh thông báo yêu cầu lãnh đạo các cơ quan tôi phụ trách sáng mai đến họp.

Lý Trạch Quảng hy vọng Vương Trạch Vinh nói mình tiếp tục công tác, bây giờ không thấy Vương Trạch Vinh nói gì liền rất lo lắng. Lý Trạch Quảng đi thông báo, một Cục trưởng Cục Nước Mỹ tới văn phòng của Vương Trạch Vinh.

Cục Nước Mỹ là cơ quan Vương Trạch Vinh được phân công công việc, Cục Nước Mỹ có một Cục trưởng, hai Phó cục trưởng, một Tham tán thương mại, có các phòng như Văn phòng, phòng nước Mỹ 1, 2, 3, 4.

Thấy Cục trưởng Dương Hồng Đảng đi vào, Vương Trạch Vinh đứng lên bắt tay và mời đối phương ngồi xuống.

Dương Hồng Đảng là Cục trưởng nhiều kinh nghiệm. Bởi vì quen thuộc với tình hình nước Mỹ nên có thể tiến lên thành Phó bộ trưởng. Đối với Phó bộ trưởng Vương Trạch Vinh mới tới, Dương Hồng Đảng không coi ra gì.

- Phó bộ trưởng Vương, bây giờ có một việc gấp là nhận được tin nước Mỹ muốn áp giá rất cao đối với nông sản Trung Quốc. Anh xem nên xử lý như thế nào?

Vương Trạch Vinh bây giờ đang rất mơ hồ về công tác ở Bộ Thương mại. Hắn nói:

- Cục trưởng Dương, anh là chuyên gia trong lĩnh vực này, anh thấy nên xử lý như thế nào.

- Việc này rất phức tạp. Đây là hành động chống phá giá của nước Mỹ đối với Trung Quốc chúng ta. Tôi sợ không cẩn thận sẽ thành cuộc chiến thương mại nên không dám xác định.

Vương Trạch Vinh nhìn Dương Hồng Đảng mà thầm mắng một tiếng. Cục Nước Mỹ chính là một cơ quan quan trọng. Hôm nay Dương Hồng Đảng nói với mình như vậy, tên này đây là coi thường mình không biết gì.

Vương Trạch Vinh không hề tỏ vẻ gì khác lạ, hắn thở dài nói:

- Ừ, đây là việc lớn. Tôi thấy Cục Nước Mỹ các đồng chí là cơ quan nhiều kinh nghiệm, có không ít chuyên gia trong lĩnh vực này. Các đồng chí họp nghiên cứu một chút, tôi sẽ tham gia. Chúng ta cùng bàn và đưa ra biện pháp đối phó.

Nhìn Dương Hồng Đảng đi ra, Vương Trạch Vinh cười lạnh trong lòng. Mình đang lo lắng không có điểm vào, bây giờ có người tự đưa tới cửa thì quá tốt.

Trung Quốc không thiếu gì nhất, đó là nhân tài. Từ bề ngoài thì Cục Nước Mỹ có vẻ không thể thiếu Dương Hồng Đảng, thực ra người như y không quan trọng.

Dương Hồng Đảng hiểu rõ tình hình công tác thương mại bây giờ, mọi người đều tranh thủ lợi ích cho quốc gia mình. Chuyện lần này cũng không có gì ngạc nhiên, quan trọng là biện pháp xử lý. Y hôm nay muốn thể hiện tác dụng của mình với Vương Trạch Vinh.

Dương Hồng Đảng ít nhiều coi thường Vương Trạch Vinh vì còn trẻ. Theo y nghĩ Vương Trạch Vinh dù có năng lực cũng không làm lớn đến thế, đây là do chỗ dựa mà lên chức. Đồng thời y cũng suy nghĩ không chừng Vương Trạch Vinh sẽ đưa ra biện pháp tự nghĩ, đến lúc đó đưa ra thảo luận và nắm được nhược điểm của Vương Trạch Vinh.

Dương Hồng Đảng không ngờ là động tác này khiến Vương Trạch Vinh muốn xử y. Chiều hôm đó Cục Nước Mỹ tổ chức cuộc họp, Vương Trạch Vinh đến tham gia.

Dương Hồng Đảng nói việc nước Mỹ áp thuế rất cao với nông sản Trung Quốc, nói rõ thiệt hại trong đó.

Vương Trạch Vinh ngồi đó chăm chú lắng nghe. Dương Hồng Đảng này đúng là có năng lực nghiệp vụ mạnh, nội dung nói ra đều chi tiết. Chẳng qua Dương Hồng Đảng không hề có ý tự quyết định, đây là muốn ép Vương Trạch Vinh đập bàn quyết định.

Vương Trạch Vinh nhìn hai Phó cục trưởng thì thấy tuổi tương đương Dương Hồng Đảng. Một người có vẻ dựa vào Dương Hồng Đảng, một Phó cục trưởng khác tên Thôi Hiệu Cương không như vậy.

- Phó bộ trưởng Vương, việc này rất gấp nên cần anh quyết định.

Dương Hồng Đảng nói chuyện xong rồi cười nói với Vương Trạch Vinh:

- Không gấp, tôi muốn nghe ý của mọi người.

Các lãnh đạo ngồi đây ít nhiều đều nhìn ra Cục trưởng Dương đang thử Phó bộ trưởng Vương. Mọi người không dám nói loạn. Đối với chuyện như vậy không dính vào thì cố gắng không dính vào.

Nhìn vẻ mặt mọi người trong phòng hội nghị, Vương Trạch Vinh cười lạnh trong lòng, những người này không rõ về năng lực của mình nên đang thử dò xét. Mọi người cũng đều nói ý kiến về cách giải quyết.

Ở đây đều là chuyên gia nên nội dung nói ra đầy lý lẽ, có nhiều biện pháp đối phó. Chẳng qua thoạt nhìn thì đều có suy nghĩ giống nhau, không nói đối sách ra.

Dương Hồng Đảng nghe vậy liền cười cười một tiếng, biện pháp rất nhiều, Vương Trạch Vinh mới vào Bộ Thương mại thì nhất định sẽ loạn. Nghe mọi người nói chuyện, Dương Hồng Đảng ra vẻ do Vương Trạch Vinh tự quyết định.

Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi nói mấy điểm. Thứ nhất chính là vấn đề công tác của chúng ta. Các đồng chí đều là chuyên gia trong lĩnh vực này, quốc gia đưa mọi người vào vị trí là tin mọi người. Mỗi một quyết định của các đồng chí đều có quan hệ đến lợi ích quốc gia. Hôm nay nghe mọi người nói chuyện, tôi có một điều cần suy nghĩ là việc nghiên cứu chính sách của Cục Nước Mỹ tồn tại vấn đề rất lớn. Thảo luận lâu như vậy mà không đưa ra quyết định là rất không tốt.

Vương Trạch Vinh rất không khách khí mà trực tiếp phê bình, điều này làm Dương Hồng Đảng tái mặt.

Thực ra theo tình hình bình thường thì có chuyện gì đầu tiên sẽ do Cục Nước Mỹ đưa ra phương án tối ưu nhất rồi đưa cho lãnh đạo phụ trách xem và đưa ra lãnh đạo bộ bàn bạc, cuối cùng báo cáo lên Quốc vụ viện phê chuẩn. Hôm nay Dương Hồng Đảng vì làm khó Vương Trạch Vinh mà đổi quá trình.

Vương Trạch Vinh nói tiếp:

- Cách dùng người của Đảng thì mọi người đều biết. Có năng lực thì lên, không có thì xuống. Nếu các đồng chí không làm tròn nhiệm vụ, đây là không xứng đáng. Trung Quốc hàng năm bồi dưỡng nhiều nhân tài như vậy là mong mọi người có chí tiến thủ. Nếu không sẽ bị đào thải.

Vương Trạch Vinh dừng một chút rồi nói tiếp:

- Nếu đến đây, tôi nói thái độ của mình. Quan hệ Trung Mỹ là cùng có lợi, nhưng trong hợp tác sẽ có đấu tranh, đây là sách lược. Trung Mỹ đều là quốc gia lớn, luôn có mâu thuẫn, kiện cáo. Cho dù là các quốc gia thân thiết về chính trị như Mỹ cùng Canada thì cũng có tranh chấp thương mại. TỪ góc độ toàn cục thì kinh tế Mỹ chưa hồi phục hoàn toàn, mậu dịch hai nước không thể diễn ra tranh chấp thương mại trên quy mô lớn. Tôi thấy Mỹ dám làm như vậy là cho rằng quan hệ Trung Mỹ càng thân thiết, sẽ không vì mấy động tác nhỏ này mà không khống chế được. Các đồng chí của chúng ta lại làm lớn việc này, giống như Mỹ mà gây ảnh hưởng là trời sụp. Tôi cho rằng đối mặt tranh chấp thương mại quốc tế thì chúng ta phải thể hiện thái độ, hy vọng các đồng chí mau chóng đưa ra phương án tốt nhất.

Vương Trạch Vinh nói rất nghiêm túc, trong lời nói có ý nhắc mọi người. Các anh đến đây không phải là nghỉ ngơi, mà phải làm tốt công tác.

Không ai ngờ Vương Trạch Vinh lại nói như vậy, không ít người nhìn Vương Trạch Vinh với ánh mắt kính trọng. Ai nói Vương Trạch Vinh không biết công tác thương mại, y nắm chắc quá tốt.

Phó cục trưởng Thôi Hiệu Cương cung kính nói:

- Phó bộ trưởng Vương nói rất đúng, nắm giữ được quan hệ thương mại Trung Mỹ. Tôi đồng ý với ý kiến của Phó bộ trưởng Vương, nước ngoài chèn ép, chúng ta cũng phải dùng thái độ cứng rắn. Nếu nhân nhượng sẽ khiến đối phương được nước tiến tới. Đương nhiên cách đối phó cũng phải đề phòng mất khống chế.

Vương Trạch Vinh nhìn Thôi Hiệu Cương với vẻ khen ngợi, hắn nói:

- Phó cục trưởng Thôi nói rất đúng. Tôi thấy việc này giao cho đồng chí. Tôi tin đồng chí có năng lực xử lý tốt việc này.

Thôi Hiệu Cương vội vàng nói:

- Xin Phó bộ trưởng Vương yên tâm, chúng tôi nhất định làm tốt việc này.

Vương Trạch Vinh giao thẳng cho Thôi Hiệu Cương, đây là có ý nhắc nhở Dương Hồng Đảng.

Việc này làm Dương Hồng Đảng rất khẩn trương, y vẫn luôn thầm đấu với Thôi Hiệu Cương, bây giờ Vương Trạch Vinh làm như vậy khiến y thấy nguy hiểm.

Vương Trạch Vinh nói xong liền nhìn Dương Hồng Đảng mà nói:

- Cục trưởng Dương, cuối giờ chiều nay có thể có phương án không?

Dương Hồng Đảng bây giờ đang rất hối hận, trong bộ nhiều người như vậy sao mình lại lao ra trước. Hôm nay còn nghĩ dọa được Vương Trạch Vinh, không ngờ y nói rất có lý, còn đưa ra phương pháp quá tốt.

Dương Hồng Đảng vội vàng nói:

- Phó bộ trưởng Vương yên tâm. Có chỉ thị của Phó bộ trưởng Vương, chúng tôi sẽ làm tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui