Quan Khí​

Việc của Uông Kiều và Lâm Khâm, Vương Trạch Vinh không có nhiều thời gian để quan tâm. Hắn đang phải vùi đầu suy nghĩ việc tranh chấp thương mại với nước Mỹ.

Khi Bộ Thương mại tiến hành tăng thuế và hạn chế nhập khẩu nông sản của nước Mỹ, quan hệ thương mại của hai nước càng lúc càng khẩn trương.

Anh đưa ra một phương án hạn chế, tôi cũng đưa ra một phương án, tranh chấp thương mại của hai bên khá căng thẳng.

Chẳng qua Vương Trạch Vinh đã phán đoán đúng. Hai bên đều cố khống chế mình, không đến mức không thể cứu vãn.

Sau khi hai bên tranh chấp, nước Mỹ có vẻ không chịu được trước, chủ yếu là do nhiều tập đoàn trong nước phản đối Trung Quốc. Vì thế nước Mỹ phái một đoàn công tác do Johnsy đại biểu tới Hawaii, yêu cầu gặp lãnh đạo Bộ Thương mại Trung Quốc.

Johnsy là Thứ trưởng Bộ Thương mại Mỹ phụ trách thương mại quốc tế, cấp bậc rất cao. Sau khi nghiên cứu, Trung Quốc quyết định do Vương Trạch Vinh dẫn đoàn tới đàm phán.

Vương Trạch Vinh cũng rất buồn bực. Hắn thế mới biết tranh chấp thương mại cũng rất đau đầu. Dù sao Trung Quốc là quốc gia đang phát triển, nếu đấu đến cùng với nước Mỹ thì có không ít vấn đề.

Lần này nhân viên hai nước đều khá nhã nhặn, Vương Trạch Vinh dẫn đoàn bí mật tới Hawaii.

Đối với việc gặp người nước Mỹ, Vương Trạch Vinh biết mọi người chủ yếu là tiến hành trao đổi tìm điểm chung. Hắn cũng không nghĩ lần gặp mặt này sẽ có kết quả cao.

Vương Trạch Vinh dẫn đoàn người ngoài thư ký Lý Trạch Quảng thì còn Phó cục trưởng Cục nước Mỹ - Thôi Hiệu Cương, mấy người khác đều là nhân viên của Cục nước Mỹ.

Đoàn cán bộ Trung Quốc tới, nước Mỹ cũng rất chú ý, ngoài cảnh sát địa phương thì phía nước Mỹ và Trung Quốc đều bảo vệ chu đáo. Địa điểm gặp mặt được đề phòng rất nghiêm ngặt.

Hai bên gặp mặt, Johnsy là một người phụ nữ rất khôn khéo.

- Phó bộ trưởng Vương, thứ trưởng Bộ Thương mại nước Mỹ Johnsy mời ngài bơi.

Lý Trạch Quảng sau khi được Vương Trạch Vinh chấp nhận nên làm việc rất chú ý.

Vương Trạch Vinh đứng trước cửa và nhìn ra ngoài thì thấy người nước Mỹ đã đứng trên bờ biển.

- Đi.

Vương Trạch Vinh rất thoải mái đi tới trước.

Sau các cuộc đàm phán thì mọi người có thể giao lưu. Vương Trạch Vinh biết đây là Johnsy hy vọng dùng cách này để đạt vài nội dung. Vương Trạch Vinh mặc đồ tắm và đi về phía người nước Mỹ.

Vương Trạch Vinh nhìn ra đoàn mình ngoài hai cô gái mặc đồ tắm khá đẹp, mấy người đàn ông lại rất bình thường.

Nhìn dáng người hai bên, Vương Trạch Vinh thở dài trong lòng. Văn hóa rượu của Trung Quốc phát triển mạnh khiến cho con người bụng to. Ở phương diện này thì còn kém người nước Mỹ.

- Phó bộ trưởng Vương, thời tiết hôm nay rất đẹp. Mời ngài tới cùng bơi.

Johnsy là một người phụ nữ đầy chất Mỹ, ánh mắt cô nhìn Vương Trạch Vinh một lúc và thầm than dáng người khá ổn.

Vương Trạch Vinh do tập Thái cực quyền hàng ngày nên dáng người rất được, cơ bắp nổi lên.

Nhìn Johnsy có làn da đen, Vương Trạch Vinh không hề thích khuôn mặt của Johnsy. Chẳng qua hắn lại thầm khen cơ thể của đối phương và thầm nghĩ không biết ngực đối phương là thật hay giả, áo ngực không thể che nổi một phần nhỏ.

Vương Trạch Vinh liền nhìn một chút, Johnsy mặc rất thoáng, ngoài mấy chỗ quan trọng được che thì các chỗ khác lộ hết.

- Bà Johnsy mời, tôi rất vui.

Nghe đối phương dùng tiếng Trung Quốc nói chuyện, Vương Trạch Vinh liền dùng tiếng Anh.

Nghe Vương Trạch Vinh dùng tiếng Anh, Johnsy liền vui vẻ. Hai bên nói chuyện thì thường dùng hai loại ngôn ngữ.

Vương Trạch Vinh biết mình tham gia đoàn như thế này thì mỗi một câu đều là đại biểu quốc gia, cũng không hề nói suy nghĩ của mình.

- Chúng ta bơi trước chứ?

Johnsy hỏi.

- Được.

Hai người đều dẫn nhân viên của mình xuống nước mà bơi.

Vương Trạch Vinh bơi không quá giỏi, chẳng qua vì không tỏ vẻ kém với người nước Mỹ nên hắn phải giả vờ mình thích bơi.

Thể lực Vương Trạch Vinh do tập luyện nên rất tốt, bơi một lúc hắn khá vui vẻ. Về bờ, Vương Trạch Vinh thấy Johnsy đang nằm trên ghế để người bôi kem chống nắng cho mình. Vương Trạch Vinh đi về phía Johnsy.

- Phó bộ trưởng Vương, ngài rất giỏi. Tôi phát hiện ngài rất khỏe mạnh.

Johnsy cười nói với Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh ngồi xuống ghế, nhân viên phục vụ vội vàng lấy khăn đưa cho hắn.

- Phó bộ trưởng Vương không biết có suy nghĩ gì đối với vấn đề quan hệ thương mại của hai nươcis?

Johnsy hỏi.

- Bà Johnsy, bà nhìn cảnh sắc ở đây xem, dù là sóng biển ở trong nước mạnh ra sao thì lên bờ cũng sẽ biến mất, cuối cùng đều phải rút lui.

Vương Trạch Vinh không trả lời trực tiếp.

Johnsy nhìn Vương Trạch Vinh. Đối với Phó bộ trưởng trẻ tuổi này, Johnsy đã chăm chú nghiên cứu. Theo bọn họ nghĩ Vương Trạch Vinh còn trẻ thì không có nhiều kinh nghiệm, chỉ cần không ngừng chèn ép thì Vương Trạch Vinh sẽ lui bước trước áp lực rất lớn của nước Mỹ. Bây giờ thấy Vương Trạch Vinh nói chuyện như vậy, Johnsy có ý thử dò xét Vương Trạch Vinh một chút.

Johnsy bây giờ đang bị các công ty, tập đoàn trong nước chèn ép, nếu không phải như vậy thì cô cũng không quá khẩn trương.

- Cứ tiếp tục như vậy thì tôi lo ảnh hưởng tới quan hệ của hai nước. Chuyện này các anh phải chịu trách nhiệm.

- Không có gì, chẳng qua chỉ là một vài công ty bị ngã mà thôi.

Vương Trạch Vinh lạnh nhạt nói.

Johnsy nhíu mày và thầm nghĩ quan chức Trung Quốc căn bản không để ý đến sự sống chết của công ty trong nước, chỉ thích hưởng thụ. Bây giờ trong nước Mỹ đang rất ồn ào, các công ty bị ảnh hưởng bởi chính sách hạn chế, áp thuế của Trung Quốc đang phản đối hành vi nhằm vào Trung Quốc của nước Mỹ. Hành vi này ảnh hưởng tới lợi ích của bọn họ.

Một lúc sau Vương Trạch Vinh nói:

- Bà Johnsy, quý quốc có tranh chấp thương mại với nước chúng tôi, tôi cho rằng bây giờ nên là lúc tìm điểm chung. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ ảnh hưởng lớn đối với các công ty Trung Quốc chúng tôi, đồng thời các công ty nước Mỹ cũng bị ảnh hưởng lớn. Tranh chấp thương mại thì không tốt cho cả hai.

- Các công ty Trung Quốc đang tiến hành bán phá giá vào nước Mỹ, như vậy ảnh hưởng lớn tới lợi ích của các nhà kinh doanh nước Mỹ chúng tôi.

Vương Trạch Vinh thấy Johnsy nói như vậy liền nói:

- Hai nước chúng ta đều là thành viên của WTO, có nền kinh tế thị trường. Nếu là kinh tế thị trường thì phải cạnh tranh công bằng. Nếu như bởi vì lợi ích quốc gia mình mà đòi bảo vệ, như vậy là không công bằng với các thành viên WTO.

Hai người vừa tắm nắng vừa tiến hành nói chuyện không chính thức.

- Phó bộ trưởng Vương có thích đánh bóng chuyền bãi biển không?

Johnsy thấy hai người không tìm được điểm chung nên đề nghị chơi bóng. Nhìn mấy người nước Mỹ đang chơi bóng chuyền, Vương Trạch Vinh nói:

- Thứ này tôi không quen.

- Tôi dạy ngài, rất đơn giản.

Johnsy đứng dậy rồi cùng Vương Trạch Vinh đi sang bên. Vương Trạch Vinh nghe thấy quy tắc không khó liền nhìn người đi theo:

- Các đồng chí cũng biết chơi sao?

Hắn không ngờ mọi người đều tỏ vẻ biết.

Vương Trạch Vinh nghĩ đến quy tắc trò chơi mà Johnsy nói, sau đó cắn răng mình không thể thua trước người nước ngoài. Hắn chỉ vào một cô gái trong đoàn mà nói:

- Như vậy chúng ta thi đấu, một nam một nữ.

Cô gái kia tên Liễu Lỵ vội vàng nói:

- Vâng, em không vấn đề gì.

Johnsy cũng chọn một người đàn ông bên mình, hai bên bắt đầu thi đấu.

Tuy chỉ là trò chơi nhưng Vương Trạch Vinh rất coi trọng.

Vương Trạch Vinh trước kia khi di học cũng đã đánh bóng chuyền, mới đầu còn luống cuống tay chân, chẳng qua về sau hắn rất nhanh đã quen, đánh càng lúc càng hay.

Vương Trạch Vinh cũng bắt đầu thích trò này, không ngừng nhảy lên trên nền cát khiến khí huyết cả người luân chuyển rất tốt.

Lúc này Vương Trạch Vinh nhìn hai người đối phương. Johnsy dáng người đẹp, khi nhảy ra thì hai bên ngực như muốn thoát ra khỏi áo tắm.

Bóng đến, Vương Trạch Vinh nhảy lên và đánh mạnh về phía ngực đối phương.

Johnsy hốt hoảng vội vàng ngăn cản quả bóng. Chẳng qua Vương Trạch Vinh đánh quả này rất mạnh, Johnsy bị Vương Trạch Vinh đánh ngã xuống, hai chân giơ lên cao. Vương Trạch Vinh gãi đầu và thở dài trong lòng, mình đúng là chơi xấu. Kết thúc trận đấu, Vương Trạch Vinh cố ý để cho đối phương thắng một điểm.

- Phó bộ trưởng Vương, ngài giỏi quá, không ngờ bóng chuyền bãi biển của ngài cũng lợi hại như vậy.

Tắm xong, mọi người cùng tham gia bữa tiệc, Johnsy nói với Vương Trạch Vinh.

- Bà Johnsy cũng rất giỏi.

Vương Trạch Vinh cười nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui