Quan Khí​

Kết thúc hội nghị, Vương Trạch Vinh không rời đi mà gọi Bí thư huyện ủy Cao Viễn đến chỗ phòng mình nghỉ.

Cao Viễn rất khó hiểu nhưng vào văn phòng Vương Trạch Vinh thì thấy một cô bé, y đương nhiên biết đây là con gái nuôi của Vương Trạch Vinh mang từ thôn Thụ Thiên ra. Vương Trạch Vinh cười nói với Cao Viễn:

- Đồng chí Cao Viễn, tôi có một việc muốn nhờ anh.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Cao Viễn có chút giật mình, đây là việc tốt. Điều này nói rõ Bí thư Vương coi trọng mình. Có những lúc nếu chỉ sợ lãnh đạo không làm phiền mình, nếu lãnh đạo có thể nhờ mình, lúc ấy lãnh đạo coi trọng mình, đây là việc tốt. Cao Viễn vội vàng nói:

- Bí thư Vương, có chuyện xin ngài cứ phân công. Tôi nhất định làm tốt.

Vương Trạch Vinh chỉ vào ghế cho Cao Viễn ngồi xuống rồi nói:

- Đây là chuyện riêng, không nói đến công tác. Là như thế này, anh cũng biết lần này tôi tới thôn Thụ Thiên thấy không ít chuyện. Cô bé này tên Tam Nha rất muốn học. Đối mặt áp lực gia đình mà dũng cảm đấu tranh, điều này làm tôi rất cảm động.

- Bí thư Vương, nghe chuyện của Lý Tam Nha, tôi rất áy náy. Bởi vì chúng tôi không làm tốt công tác nên mới xuất hiện việc này. Trong công tác tiếp theo, Huyện ủy chúng tôi nhất định sẽ cẩn thận nghiên cứu vấn đề này, nhất định làm tốt công tác.

- Cô bé Lý Tam Nha hy vọng thông qua cố gắng của mình để muốn vào đại học. Tôi nhận Tam Nha làm con gái nuôi. Chẳng qua Tam Nha cần học ở huyện. Tôi nhờ anh một chút xem có thể giúp Tam Nha không. Đương nhiên tất cả chi phí học tập của Tam Nha do tôi phục trách.

Nghe thấy thế làm Cao Viễn cảm thấy miếng bánh lớn hiện ra trước mặt mình. Bí thư tỉnh ủy bảo mình lo cho con gái nuôi, đây là mình có thể thông qua cô bé Lý Tam Nha tạo quan hệ với Bí thư tỉnh ủy. Đây là điều người khác muốn mà không được.

Cao Viễn cố gắng lấy bình tĩnh rồi nói:

- Bí thư Vương, ngài nếu giao công tác này cho tôi, tôi nhất định hoàn thành tốt nhiệm vụ. Tôi có một suy nghĩ, ngài thấy có nên để Tam Nha đến nhà tôi ở không? Con gái tôi vừa lúc đang đi học, hai cô bé làm bạn sẽ tốt hơn cho việc học.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Đồng chí Cao Viễn, việc này tôi giao cho anh, việc bố trí trường cho Tam Nha thì mời anh quan tâm nhiều một chút. Mai tôi phải lên tỉnh gấp, tôi nhờ anh.

- Bí thư Vương, tôi nhất định kịp thời báo cáo tình hình với ngài. Xin ngài yên tâm, tôi sẽ bố trí tốt.

Vương Trạch Vinh quay đầu nhìn Lý Tam Nha mà nói:

- Tam Nha, đây là Bí thư huyện ủy, về sau chú ấy sẽ bố trí chuyện của con. Con gọi chú ấy là Cao thúc, có chuyện gì con gọi cho bố.

Lý Tam Nha lúc ấy mặc dù lấy hết can đảm phản đối trong nhà nhưng trong lòng lại rất lo lắng. Sau khi theo Vương Trạch Vinh đến huyện, cô rất sợ. Lý Tam Nha rất lo lắng cho tương lai của mình.

Lý Tam Nha ngồi đó nghe Vương Trạch Vinh nói, cô biết mình phải rời khỏi bố nuôi. Cô không dám gì mà chỉ lo lắng nhìn Cao Viễn.

Cao Viễn biết nửa đời sau của mình phải dựa vào cô bé này mới lên chức nên nhẹ nhàng nói:

- Tam Nha, chú là chú của cháu. Cháu yên tâm, bố nuôi cháu bảo chú lo cho cháu, chú nhất định làm tốt. Chú có cô con gái, đến lúc đó hai đứa giúp đỡ nhau.

Vương Trạch Vinh đưa tờ séc 100 ngàn đưa cho Vương Trạch Vinh:

- Đây là tiền sinh hoạt của Tam Nha, còn nhờ vợ anh mua quần áo, đồ dùng cho Tam Nha.

- Bí thư Vương, không cần như vậy. Ngài yên tâm, tiền này tôi bỏ ra được. Tôi rất áy náy vì hoàn cảnh của Tam Nha, đều do tôi không làm tốt công việc nên mới như vậy.

Vương Trạch Vinh vẫn nhét tờ séc vào tay Cao Viễn, sau đó nói chuyện với Lý Tam Nha một lúc, sau đó hắn để Cao Viễn dẫn Lý Tam Nha rời đi.

Thấy Lý Tam Nha đi vài bước lại quay đầu lại, Vương Trạch Vinh xua tay nói:

- Tam Nha, nhớ nhất định phải dựa vào năng lực của mình mà thi đậu đại học, bố sẽ thường xuyên đến thăm con.

Lý Tam Nha khóc, nức nở nói:

- Tam Nha mãi nhớ bố nuôi.

Lúc này Cao Viễn đã mang Lý Tam Nha rời đi, y thấy mình đã ngồi lên thuyền của Bí thư Vương. Trong lòng y nghĩ nhất định phải làm tốt chuyện của Lý Tam Nha này.

- Bí thư Cao, đây có phải là Lý Tam Nha?

Chủ tịch huyện Hồ Minh Viễn thấy Lý Tam Nha đi theo Cao Viễn từ chỗ ở của Vương Trạch Vinh ra liền khó hiểu hỏi.

Cao Viễn cười nói:

- Vừa nãy Bí thư Vương phân công một nhiệm vụ cho tôi đó là lo cho cuộc sống và việc học của Tam Nha ở huyện. Bí thư Vương đồng ý để Tam Nha đến nhà tôi ở.

Cao Viễn nói mà lộ rõ vẻ vui mừng.

Nghe thấy chuyện này, Hồ Minh Viễn nhìn Cao Viễn mà rất hâm mộ. Y cười nói với Lý Tam Nha:

- Tam Nha, chú là Hồ thúc của cháu. Sau này có chuyện gì cháu có thể đến tìm chú.

Bố trí xong chuyện của Lý Tam Nha, Vương Trạch Vinh lúc này mới ngồi đó Tư Mã Hoàng đến Nam Điền. Hắn không tin Tư Mã Hoàng đến chỉ là kiểm tra công việc. Vương Trạch Vinh biết lần này trên tỉnh sẽ có tranh đoạt.

Nhận được thông báo của Vương Trạch Vinh, Bí thư thị ủy Quang Cường vội vàng chạy đến và thấy Cao Viễn dẫn theo Lý Tam Nha. Sau khi hiểu rõ tình hình, Quang Cường vỗ vai Cao Viễn mà nói:

- Bí thư Vương rất bận công tác, không thể lo tốt cho Tam Nha. Anh về sau phải quan tâm nhiều mới được. Đây là nhiệm vụ chính trị.

Cao Viễn vội vàng nói:

- Xin Bí thư yên tâm, tôi nhất định làm tốt công tác.

- Đồng chí Cao Viễn, nhất định phải làm tốt công tác của huyện. Anh nhìn tình hình bây giờ đi, Bí thư Vương đã quyết định giúp đỡ thôn Thụ Thiên, sau đây Bí thư Vương nếu không thấy thôn Thụ Thiên thay đổi thì tôi sẽ hỏi anh.

Nói xong Quang Cường nhìn Lý Tam Nha mà nói:

- Tam Nha, lát nữa cháu lấy số điện thoại của chú từ Cao Viễn, sau này có việc gì cháu trực tiếp gọi cho chú.

Vào phòng Vương Trạch Vinh, Quang Cường liền tỏ vẻ nghiêm túc. Vương Trạch Vinh nói:

- Đồng chí Quang Cường, lần này tôi đến thành phố chỉ là đi khảo sát một chút. Nói thật tôi có ý kiến với công tác của thành phố.

Quang Cường vội vàng nói:

- Bí thư Vương phê bình rất đúng, đều do chúng tôi không làm tốt công tác.

- Quang Cường, tôi không có ý phê bình mà cảm thấy công tác của Nam Điền chưa được chú trọng. Tôi có suy nghĩ nhất định phải chú ý trong việc xây dựng nông thôn mới. Anh xem có nên tìm điểm tập trung dân chúng ở thôn Thụ Thiên lại không?

- Bí thư Vương, việc này chúng tôi đã nghĩ tới nhưng nhiều nông dân không muốn rời khỏi đất cũ.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Đây là vấn đề thói quen nhưng cũng không phải không thể thay đổi. Bọn họ thấy cuộc sống tốt thì sẽ thay đổi thôi. Chủ yếu là chúng ta phải cho bọn họ cuộc sống tốt hơn trước. Trong đây các anh phải tính toán nhiều, giáo dục cũng phải theo kịp. Tỉnh sẽ đầu tư nhưng chủ yếu dựa vào chính bản thân các anh.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Quang Cường cũng hạ quyết tâm. Quang Cường cũng biết Bí thư tỉnh ủy Vương muốn cách chức mình là quá dễ:

- Bí thư Vương, chỉ thị của ngài tôi nhất định nghiêm túc đi làm. Xin ngài yên tâm, Thành phố Tuyên Kỳ sẽ làm tốt công tác.

- Đồng chí Quang Cường, tôi tin Thị ủy Tuyên Kỳ sẽ làm tốt.

Quang Cường vốn là người của cựu chủ tịch tỉnh, mặc dù y không dính líu đến vụ án kia nhưng cuộc sống không tốt mấy. Nếu có thể dựa vào Vương Trạch Vinh thì quá tốt. Quang Cường cẩn thận nói:

- Bí thư Vương, sau này tôi sẽ thường xuyên báo cáo công việc thành phố Tuyên Kỳ với ngài.

Nhìn Quang Cường, Vương Trạch Vinh mặc dù biết y vốn là người của cựu chủ tịch tỉnh trước nhưng nhận cũng không sao.

- Quang Cường, sau này có việc gì gọi cho tôi.

Quang Cường rất vui mừng vì mình đã có chỗ dựa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui