Quan Khí​

Mục đích của Vương Trạch Vinh không chỉ là vấn đề nhỏ này, mà muốn làm to chuyện. Hắn biết siêu thị Hợp Gia Phúc là một siêu thị lớn của Châu Âu, là tập đoàn lớn thứ hai thế giới về bán lẻ, kinh doanh ở mấy chục quốc gia và vùng lãnh thổ. Tập đoàn này có ảnh hưởng lớn đối với Châu Âu. Nếu gây khó dễ cho tập đoàn này thì sẽ khiến việc Châu Âu chèn ép Trung Quốc có thể khác. Cùng lúc đó hắn dám can đảm đứng ra gây khó cho tập đoàn này thì sẽ có ảnh hưởng gì đó.

Vương Trạch Vinh gọi điện chưa được bao lâu thì siêu thị đã trở nên náo nhiệt.

Nghe bên dưới báo cáo nói có mấy cơ quan Trung Quốc đang điều tra hành vi lừa gạt của siêu thị Hợp Gia Phúc, tổng giám đốc công ty Hợp Gia Phúc Bắc Kinh – Manke ngẩn ra. Từ khi tập đoàn vào Trung Quốc thì vẫn rất thuận lợi. Biết đây là tập đoàn có ảnh hưởng lớn trên thế giới thì không có cơ quan nào ở Trung Quốc tới gây phiền phức. Hôm nay sao lại như vậy, tin tức không hề có mà xảy ra như vậy sao?

Lừa gạt?

Manke thấy đây là chuyện nhỏ mà làm cho to. Chẳng lẽ quan viên Trung Quốc không biết ảnh hưởng của tập đoàn mình trên thế giới?

Manke thầm nghĩ bây giờ ở siêu thị làm chút việc như vậy thì có ai không làm, sao lại bị nhằm vào chứ?

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng y không dám chậm trễ, lập tức chạy đi.

Đám người Diệp Ba, Mã Hạo Dân cùng Ban Lôi sớm mang theo nhân viên của mình chạy đến đây.

Diệp Ba đi tới trước mặt Vương Trạch Vinh, nhỏ giọng nói:

- Vương ca, sao thế?

Nhìn ba người, Vương Trạch Vinh đưa tờ hóa đơn cho Diệp Ba mà nói:

- Vừa nãy khi mua đồ tôi phát hiện các hàng được đăng lên và giá thanh toán hoàn toàn khác nhau, đây không phải vấn đề một hai món đồ. Tôi thấy siêu thị này có hành vi lừa gạt. Mời mấy người tới là điều tra, dù là công ty như thế nào khi kinh doanh ở Trung Quốc phải có đạo đức kinh doanh. Tôi thấy đây không phải việc nhỏ, các anh phải làm tốt công tác điều tra.

Vương Trạch Vinh nói như vậy xong liền bắt tay với Mã Hạo Dân và Ban Lôi, sau đó hắn dẫn người nhà rời đi.

Nhìn Vương Trạch Vinh rời đi, Diệp Ba nhìn tờ hóa đơn rồi lại nhìn Mã Hạo Dân và Ban Lôi, mấy người trợn tròn mắt và không nghĩ ra điều gì. Vương Trạch Vinh này không thiếu tiền mà, sao lại gây chuyện như vậy?

Kéo Mã Hạo Dân và Ban Lôi sang bên, Diệp Ba nói:

- Hai vị, Vương ca có ý gì?

Mã Hạo Dân lắc đầu nói:

- Vương ca bây giờ làm việc càng lúc càng khó hiểu. Vương ca không có việc gì đến siêu thị, đây là tập đoàn có ảnh hưởng lớn trên thế giới.

Ban Lôi lúc này đã hiểu ra một chút nên cười nói:

- Bí thư Vương làm việc nhất định có mục đích, chúng ta không nên đoán. Việc này quan hệ đến đời sống nhân dân, kinh doanh ở Trung Quốc thì phải đảm bảo đúng pháp luật, chúng ta còn phải điều tra rõ ràng mới được.

Diệp Ba và Mã Hạo Dân thầm nghĩ chuyện Vương Trạch Vinh sai bảo thì nhất định phải làm, cho dù sai cũng phải làm.

Nghĩ thế ba người lập tức cho nhân viên vào siêu thị, bắt đầu nghiêm túc kiểm tra. Vừa tra xét mới phát hiện siêu thị Hợp Gia Phúc đúng là đăng giá bán và giá thanh toán trên nhiều sản phẩm là khác nhau. Mọi người cũng không biết Vương Trạch Vinh sao lại làm như vậy, dù sao bọn họ vẫn làm tốt công tác lấy chứng cứ.

Khi Manke đến, y thấy quan viên Trung Quốc đang kiểm tra khắp siêu thị nên rất khó chịu nói:

- Tập đoàn chúng tôi là tập đoàn nổi tiếng trên toàn thế giới, luôn phục vụ hàng giá rẻ, phục vụ người dân với chất lượng tốt nhất. Chúng tôi hứa với khách hàng về giá cả, lượng sản phẩm, chất lượng phục vụ để thỏa mãn nhu cầu người mua. Các người dù là công chức nhưng cũng không thể tùy tiện điều tra siêu thị của tôi chứ?

Y không ngừng dùng tiếng Trung Quốc la hét.

Diệp Ba đưa thẻ công tác của mình ra rồi nói:

- Tôi nghĩ chúng tôi có quyền.

Sau đó Mã Hạo Dân và Ban Lôi đều đưa thẻ công tác của mình ra.

Thấy ba người là quan chức cấp bộ, Manke cảm thấy có chút không ổn, y vội vàng nói:

- Chúng tôi là công ty kinh doanh hợp pháp, có thể qua mọi cuộc kiểm tra.

Tuy nói như vậy nhưng trong lòng y hiểu rõ trong hoạt động của siêu thị thì đương nhiên có nhiều điểm không thể qua kiểm tra.

Y biết việc này nhất định có vấn đề. Thấy người cấp bộ đang kiểm tra siêu thị, y vội vàng vào văn phòng mà gọi điện ra ngoài.

Theo Manke gọi đi, Bắc Kinh bắt đầu náo nhiệt.

Siêu thị Hợp Gia Phúc là tập đoàn lớn, nhất định có nhiều quan hệ. siêu thị Hợp Gia Phúc bị điều tra ở Bắc Kinh, điều này gây ảnh hưởng lớn đối với việc kinh doanh ở Trung Quốc, vì thế các loại quan hệ bắt đầu động.

Chịu áp lực lớn nhất là Diệp Ba, Mã Hạo Dân và Ban Lôi. Điện thoại di động của bọn họ không ngừng vang lên, có đủ cuộc điện thoại từ nhiều cấp. Càng có người yêu cầu bọn họ lập tức xin lỗi siêu thị Hợp Gia Phúc, nói bọn họ đây là ảnh hưởng nghiêm trọng kinh tế thị trường, phá vỡ hoàn cảnh đầu tư của Trung Quốc.

Diệp Ba vừa về nhà thì thấy ông bố đang ngồi đó.

- Tiểu Ba, hôm nay con chạy đi điều tra siêu thị Hợp Gia Phúc?

Diệp Chính Đạo hỏi.

Diệp Ba biết không thể giấu ông bố, tuy ông bố đã lui nhưng sức ảnh hưởng vẫn rất mạnh, nhất định có người nói với ong.

Diệp Ba nhăn nhó nói:

- Đều do Vương Trạch Vinh làm ra, con không làm cũng phải làm.

Diệp Chính Đạo chỉ biết Diệp Ba làm việc này, không biết có Vương Trạch Vinh tham gia trong đó. Ông vội vàng hỏi rõ câu chuyện.

Diệp Ba cũng muốn xem suy nghĩ của Vương Trạch Vinh là gì nên nói với ông bố.

Diệp Chính Đạo nghe rất chăm chú, nghe xong liền nhắm mắt mà suy nghĩ. Diệp Chính Đạo đương nhiên biết Vương Trạch Vinh là Bí thư tỉnh ủy, không thể tùy tiện làm như vậy.

Dù sao cũng có nhiều năm trong quan trường, Diệp Chính Đạo lập tức hiểu ý của Vương Trạch Vinh. Mắt ông sáng lên và nói với Diệp Ba:

- Tiểu Ba, con làm rất tốt, không những làm mà còn tuyên truyền thật mạnh, làm lớn chuyện này lên.

Diệp Ba cười khổ nói:

- Việc này còn cần con làm sao? Báo đài ngày mai nhất định sẽ đăng tin. Truyền thông sao có thể bỏ qua cơ hội này.

Diệp Chính Đạo cười nói:

- Con có nghĩ r a ý của Vương Trạch Vinh không?

Diệp Ba lắc đầu.

Diệp Chính Đạo nhìn Diệp Ba mà nói:

- Vương Trạch Vinh không cam lòng làm kẻ đứng sau, cậu ta muốn cho mọi người thấy tiếng nói của mình.

Hả.

Diệp Ba có chút hưng phấn nhìn ông bố:

- Việc này có thể làm ra việc gì?

Diệp Chính Đạo nói:

- Con không biết sao? Đến cấp độ nhất định, nếu muốn tiến thêm thì nhất định phải tỏ rõ ý kiến của bản thân, đây không còn là thành tích nữa, mà là vấn đề tư tưởng. Con có biết là Lãnh đạo trung ương càng lúc càng tự tin khi đối mặt với nước ngoài không?

Diệp Ba gật đầu nói:

- Đúng là như vậy, lực lượng Trung Quốc tăng lên, vì thế khi xử lý vấn đề cũng tự tin hơn.

Diệp Chính Đạo gật đầu nói:

- Một quốc gia muốn phát triển thì quan trọng nhất là sức mạnh nội tại. Chỉ có như vậy thì mới có uy tín trên trường quốc tế.

- Việc này có quan hệ gì với việc Vương Trạch Vinh bảo con làm?

Diệp Ba vẫn có chút khó hiểu.

Diệp Chính Đạo cười phá lên nói:

- Vương Trạch Vinh bây giờ mặc dù không có nhiều cơ hội tiến thêm nhưng cậu ta hiểu rõ tình hình, nhất định cần tỏ thái độ và quan điểm của mình. Hơn nữa phải cho Trung ương thấy cậu ta là người có suy nghĩ. Con nghĩ đến bây giờ Châu Âu đang chèn ép các mặt hàng của Trung Quốc, ở tình hình này thì Trung ương có suy nghĩ như thế nào?

Diệp Ba nói:

- Trung Quốc phát triển nên cần phải đáp trả việc bị chèn ép vô lý. Con nghĩ Trung ương tất nhiên suy nghĩ như vậy.

Diệp Ba đột nhiên hiểu ra cách làm của Vương Trạch Vinh:

- Ý của bố là Vương Trạch Vinh muốn thông qua việc này để Trung ương biết y không sợ quyền lực?

Diệp Chính Đạo gật đầu nói:

- Siêu thị Hợp Gia Phúc thuộc tập đoàn nước Pháp và Châu Âu phải không? Nếu biết thì con nên hiểu cần làm gì rồi chứ?

- Không ngờ trong chuyện này có nhiều vấn đề như vậy. Con không ngờ Vương Trạch Vinh lại nghĩ thế.

Diệp Chính Đạo cười nói:

- Đây là Vương Trạch Vinh đang thử tạo thế. Cậu ta nhất định là hiểu gì đó mà lam. Đừng nhìn cậu ta đứng sau nhưng Trung ương nhất định biết nguyên nhân gây ra là cậu ta. Cứ như vậy suy nghĩ của cậu ta có thể làm Trung ương thấy, đây nói rõ làm lớn chuyện chỉ có lợi cho Vương Trạch Vinh. Siêu thị Hợp Gia Phúc chẳng qua chỉ là tập đoàn buôn bán mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui