Quan Khí​

Nhìn chiếc máy bay cất cánh, Vương Trạch Vinh thở dài nhẹ nhõm, hai chị em Uông Phỉ đến vốn là chuyện bí mật, giờ lại xảy ra chuyện nên nếu mình muốn âm thầm lai vãng cùng hai người đều rất khó khăn, do đó đành để bọn họ mau chóng rời khỏi Nam Điền.

Nhớ đến trước khi lên máy by thì tâm tình của cả hai đều không tốt, Vương Trạch Vinh nghĩ rằng Uông Kiều kia xem ra là trong lòng bị đè nén quá mức, nếu tiếp tục như vậy thì không biết chừng cô nàng này sẽ xảy ra chuyện. Đồng thời Vương Trạch Vinh lại nghĩ tới Lâm Khâm, cứ theo tình trạng như này thì Lâm Khâm sẽ có kết cục gì đây?

Từ sân bay trở lại văn phòng tỉnh ủy, Vương Trạch Vinh vừa về thì Phan Bằng Trình tiến vào, trên tay của hắn có không ít tài liệu.

Vương Trạch Vinh chỉ chỉ vào bàn nói:

- Đặt ở đó đi, lát nữa tôi xem.

Đây là tài liệu mà Vương Trạch Vinh yêu cầu Phan Bằng Trình tìm có liên quan tới công ty Hỉ Địa. Bởi vì ngày nào cũng chú ý nên nhận thức của Vương Trạch Vinh đối với tình hình chung đã có bước nhảy vọt, đặc biệt còn nhìn ra được cuộc tranh đấu giữa các "cây cao bóng cả" qua truyền thông, hắn cảm thấy bản thân thu được lợi ích không ít.

Phan Bằng Trình nhẹ nhàng đặt tài liệu xuống sau đó rót một chén trà cho Vương Trạch Vinh rồi mới đi ra ngoài.

Mấy ngày nay Vương Trạch Vinh đều để tâm tới tiến triển của sự việc, chuyện của Nam Điền mới đầu là giơ lên cao rồi lại nhẹ nhàng buông xuống. Ngoại trừ những nhân viên có liên quan với công ty Hỉ Địa thì Vương Trạch Vinh cũng không truy cứu Trương Xung, bây giờ Vương Trạch Vinh cảm thấy rất là buồn cười đối với phương pháp cường điệu hóa của giới truyền thông. Dưới tác động của đám người có ý đồ, các địa phương có mạng lưới của công ty Hỉ Địa đều dùng chuyện của công ty này để nói, trong khoảng thời gian ngắn hoạt động tấn công bán hàng đa cấp trong toàn quốc có khí thế ngất trời giống như là mệnh lệnh của trung ương vậy.

Từ tình hình các nơi, Vương Trạch Vinh phát hiện một ít nội tình, những thủ hạ thân tín của mình cũng không phải là đèn cạn dầu, tất cả đều tạo thế ở khắp nơi.

Hồi tưởng lại sự thay đổi quan khí của Chu Trạch Cương, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ trong lòng, quan khí của Chu Trạch Cương có thay đổi, chẳng lẽ hắn thật sự có khả năng thông qua chuyện lần này mà lên chức sao?

Nghĩ đến quan khí, Vương Trạch Vinh không kìm lòng được nhìn thoáng qua quan khí của mình.

Vừa mới nhìn thì Vương Trạch Vinh liền cảm thấy kinh ngạc, quan khí của mình không ngờ đã xảy ra biến hóa rất lớn.

Vốn dĩ quan khí chỉ có dạng như khung một cái ô, bất kể mình làm gì thì cũng không thể làm cho quan khí tăng thêm chút nào, giờ thì lại hoàn toàn khác hẳn, ô quan khí của mình không còn "ký sinh" vào mình nữa mà được gia tăng từ quan khí trong thiên địa.

Ô quan khí hiện tại đã nhân bản thêm được một nửa!

Nhìn cái ô quan khí vươn cao khỏi đầu của mình, Vương Trạch Vinh mới thấy suy nghĩ của mình trước kia cũng không chính xác. Từ tình hình hiện tại thì một khi ô quan khí được hình thành thì quan khí trong cơ thể mình không thể tự động sinh thành được nữa. Có thể ví như này, quan khí của mình giống như đất đai còn ô quan khí giống như đại thụ che trời, nếu cây đại thụ này muốn trưởng thành một cách chân chính thì ngoại trừ đất ra thì một điều tối quan trọng là nó phải nhận được trợ lực từ bên ngoài, chuyện này na ná giống như sự quang hợp ánh sáng mặt trời vậy.

Quan sát một cách cẩn thận, Vương Trạch Vinh thấy trên bầu trời xuất hiện ánh sáng nhấp nháy, khi ánh sáng này tiếp xúc với ô quan khí của mình thì lại hình thành quan khí ngay trên cái ô này.

Không biết vì sao mà màu sắc trên cái ô quan khí của mình tự nhiên biến thành màu tím, lại nồng đậm giống như quan khí màu tím trong cơ thể của mình vậy.

Dõi mắt truy tìm ngược lại đường đi ánh sáng của một ngôi sao.

Vương Trạch Vinh phát hiện ngôi sao này cách mình cũng không xa.

Mặc dù là vậy, Vương Trạch Vinh vẫn lần đuổi theo tới nơi phát ra ánh sáng này.

Nhìn sang chỗ Phan Bằng Trình ngồi, Vương Trạch Vinh phát hiện ánh sáng này không ngờ lại phát ra từ trên người của hắn.

Ánh sáng này cuối cùng cũng kết nối với quan khí của Vương Trạch Vinh lại cùng một chỗ.

Vương Trạch Vinh thấy ánh sáng này trao đổi đặc biệt với quan khí của mình rồi cuối cùng lại biến mất, tiếp sau đó thì quan khí trên ô của mình lại tăng thêm một chút.

Vương Trạch Vinh gọi Phan Bằng Trình vào.

Vừa hỏi lại ý kiến phúc đáp ngày hôm qua, vừa âm thầm quan sát quan khí của Phan Bằng Trình.

Quả nhiên, quan khí từ trên người Phan Bằng Trình sau khi tách khỏi thân thể hắn thì hình thành một tia sáng rồi phóng thẳng tới người mình.

Tuy rằng một tia sáng cũng chỉ có thể tạo thành một tia quan khí nhỏ nhưng điều này lại không hề tầm thường, ô quan khí của mình tăng trưởng là nhờ vô số tia sáng như thế gia nhập.

Phan Bằng Trình nói xong chuyện công tác thì Vương Trạch Vinh cho hắn trở về. Vương Trạch Vinh ngồi tại chỗ mà nghĩ mãi không hiểu được tại sao lại như vậy.

Một lúc sau, trưởng ban thư ký tỉnh ủy Ninh An Quý lại tới để báo cáo tình hình giao lưu với người nước Pháp.

Đã qua vài ngày rồi nhưng đám người Pháp vẫn đang canh giữ ở Nam Điền, có ý rằng nếu không xử lý tốt sự việc thì không đi.

- Bí thư Vương, Thị trưởng Sebastian đã hai lần đề xuất muốn gặp ngài.

Vương Trạch Vinh nói:

- Tốt lắm, thu xếp chiều hôm nay gặp đi.

Vì bận chuyện Uông Kiều nên Vương Trạch Vinh không có thời gian gặp Sebastian, xem ra tên người Pháp này khá nóng nảy.

- Vâng, tôi sẽ đi thu xếp ngay lập tức. Bí thư Vương, người ở bên dưới đang bàn tán, nói là chuyện ở Nam Điền đã tạo thành phiền toái cho trung ương, vì việc này trung ương sẽ điều chỉnh bộ máy Nam Điền.

Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Ninh An Quý, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Không cần ngạc nhiên, ai cũng có kết luận của riêng mình, chúng ta cứ làm tốt việc của mình là được.

Ninh An Quý cũng chỉ là thăm dò Vương Trạch Vinh về mức độ nguy hại của việc này mà thôi, giờ nghe được Vương Trạch Vinh nói như vậy thì hắn mới thực sự yên tâm.

Vương Trạch Vinh tự nhiên nhìn quan khí của Ninh An Quý, quan khí của tên này cũng không có biến hóa gì lớn, chẳng qua cũng giống như Phan Bằng Trình, quan khí của hắn cũng sinh thành một tia sáng, tia sáng này cũng bay về phía mình.

Liên tục nhìn ra ngoài một hồi, Vương Trạch Vinh so sánh với ảnh hưởng của quan khí Phan Bằng Trình, hắn đã hiểu được ít nhiều.

Đây mới là ý nghĩa chân chính của vòng tròn quan trường bí hiểm!

Cố ý đi một vòng các văn phòng tỉnh ủy, Vương Trạch Vinh thông qua quan sát đã hoàn toàn minh bạch. Chỉ cần là người trong vòng tròn của mình thì quan khí của bọn họ đều sinh thành tia sáng thúc đẩy quan khí của mình.

Đứng trong phòng làm việc, ánh mắt của Vương Trạch Vinh hướng về phía những tia sáng đang đến từ phía xa.

Tia sáng đang đến từ bốn phương tám hướng, từ phương hướng thì đều từ trong tỉnh ủy, chắc là đều phát ra từ quan khí của người đi theo mình.

Nếu không quan sát cẩn thận thì cũng không phát hiện được sự biến hóa ô quan khí của mình, tâm tình của Vương Trạch Vinh cũng không tệ lắm, ô quan khí của mình đang thay đổi không ngừng, điều này trọng yếu hơn so với bất cứ điều gì khác.

Vương Trạch Vinh cũng coi như là lần đầu tiên phát hiện sự quan trọng của vòng tròn, xem ra tới vị trí của mình rồi thì không chỉ dựa vào bản thân là được, mà phải cần có nhiều người bên dưới ủng hộ mình, nói theo tục ngữ chính là cần phải củng cố căn cơ của mình.

Ngồi ở trong phòng làm việc, Vương Trạch Vinh cẩn thận quan sát ô quan khí của mình thì thấy tốc độ hình thành cái ô này rất từ từ. Vương Trạch Vinh cũng không biết vì sao lại thấy việc phân tích các sự tình và nắm giữ trong tay đều có đề cao nhất định. Hắn phát hiện toàn tỉnh Nam Điền có một mối liên hệ kỳ dị với mình.

Suốt cả buổi trưa Vương Trạch Vinh trải qua cơn hưng phấn, mặc dù cái ô quan khí của mình muốn hình thành thì còn phải đi một con đường rất dài, nhưng dù sao thì cũng đã bắt đầu hình thành rồi nên cũng đủ chứng minh mình có không gian để tiến bộ.

Tới chiều, Vương Trạch Vinh hội kiến Sebastian thị trưởng thành phố Paris cùng phái đoàn trong phòng hội nghị.

Vừa mới thấy mặt, Sebastian liền nói với Vương Trạch Vinh:

- Bí thư Vương, chúng ta phải nhanh chóng hội đàm mới được. Hai ngày nay chúng tôi đã nghiên cứu qua và thấy rằng Nam Điền là một thành phố có tiền đồ cực phát triển, nếu đầu tư ở đây thì sẽ thu lợi được nhiều hơn một chút. Nếu tỉnh Nam Điền có thể tạo nhiều ưu đãi cho nhà đầu tư thì tôi tin kim ngạch đầu tư sẽ tăng trưởng rất lớn.

Nghe thấy Sebastian nói tới điều kiện, Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:

- Thưa ngài thị trưởng, đối với các nhà đầu tư nước ngoài thì tỉnh Nam Điền chúng tôi đều áp dụng biện pháp bình đằng như các thương nhân bản địa. Chỉ cần có thủ pháp kinh doanh thì hoàn toàn có thể tạo ra lợi nhuận, Nam Điền hiện tại không muốn tạo ra hai loại đối đãi vì muốn thương gia nước ngoài được đặt trong một hoàn cảnh cạnh tranh công bằng. Miễn là trình độ vững vàng thì sao sợ chút việc nhỏ này?

Trong khi nói chuyện thì Vương Trạch Vinh nhìn thẳng Sebastian, hắn phát hiện mình cũng có thể thu được tia sáng quan khí sinh thành từ trên người đám Sebastian.

Tuy rằng những tia sáng từ đám người Sebastian này vô cùng nhỏ nhưng vẫn có trợ giúp cho quan khí của mình.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, Sebastian biết rằng Nam Điền không có khả năng cấp cho ưu đãi chính sách gì.

Nghĩ đến sự cấp thiết đòi đối xử công bằng trong đất nước mình, Sebastian biết mình dù thế nào cũng phải kiên trì hoàn thành việc này đến cùng.

Sebastian càng biết rõ ở trong nước hiện giờ mình đã đứng bên bờ hiểm nguy.

- Bí thư Vương, như vậy đi, chúng tôi có thể đầu tư hai tỷ Usd ở Nam Điền, xin Bí thư Vương hãy hóa giải hiểu làm của quý quốc với chúng tôi.

Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:

- Thưa ngài thị trưởng, tôi cũng nói thẳng, mặc dù các ngài là công ty lớn nổi tiếng trên thế giới thì khi tới đất Trung Quốc cũng phải tôn trọng dân chúng Trung Quốc, quyết không thể tiếp tục tái diễn việc lừa bịp này. Tiếp theo, tôi hi vọng các ngài hãy dùng thành ý của mình để cảm động những người dân đã bị công ty của các ngài lừa gạt.

Sebastian gật gật đầu nói:

- Chúng Tôi nhất định sẽ làm theo lời ngài nói.

Vương Trạch Vinh nhìn về phía Ninh An Quý đứng cạnh nói:

- Chuyện hợp tác với các công ty của Pháp anh hãy để ý một chút, tài chính phải đến trước kỳ hạn.

Ninh An Quý cũng cảm thấy vui mừng, những người Pháp này xem như đã cúi đầu rồi!

Khi song phương đạt thành hiệp nghị hợp tác thì Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí của mình lại nghênh đón thêm nhiều tia sáng.

Hội kiến xong, trong tâm trạng vui vẻ, quay sang Ouni ngồi kế bên vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:

- Tiểu thư Ouni, ngày mai tôi sẽ đi ngắm phong cảnh cùng các cô được không?

Đã chờ Vương Trạch Vinh bồi tiếp từ lâu, Ouni phấn khởi nói:

- Bí thư Vương, thật sao?

Thấy Vương Trạch Vinh gật gật đầu, Ouni cười nói:

- Thật tốt quá!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui