Quan Khí​

Ban Tổ chức cán bộ Trung ương nói giao quyền đề cử cán bộ cho Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh về nhà liền nghĩ tới việc này. Nam Điền đang phát triển, người giữ chức chủ tịch tỉnh phải ủng hộ công tác của hắn, còn là người sẽ tự đảm đương được công việc sau khi hắn đi.

Thấy Vương Trạch Vinh về nhà, Lữ Hàm Yên rất vui vẻ mà nói:

- Anh lần này lại làm loạn Bắc Kinh rồi. Nhìn Chu gia xem, thoáng cái đã đổ. Bây giờ mọi người coi anh là không thể đụng tới.

- Không thể đụng vào?

Nghe gọi như vậy, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Ai lại rảnh rỗi mà đưa ra cách gọi này nhỉ?

- Bố nói anh phải nhũn nhường chút. Anh xem mình bây giờ coi, cả nước đều biết tên.

Lữ Hàm Yên mặc dù nói như vậy nhưng từ trong mắt cô lộ rõ sự tự hào.

Vương Trạch Vinh không quá để ý người khác nói mình ra sao. Hắn hiểu rõ tình hình lần này, lần này nhiều gia tộc Bắc Kinh hợp lại chia các Chu gia. Mặc dù hắn là tiên phong nhưng lại nhiều người có lợi, chỉ cần như vậy thì không ai nói gì hắn cả.

- Hàm Yên, em cũng nên dần rời khỏi việc kinh doanh đi.

Vương Trạch Vinh kéo Lữ Hàm Yên ngồi xuống cạnh mình rồi nói.

Thông qua việc này cũng là cảnh tỉnh Vương Trạch Vinh. Lữ Hàm Yên làm kinh doanh là không thể, như vậy ảnh hưởng tới sự phát triển của hắn. Hắn nếu muốn tiến thêm thì Lữ Hàm Yên không thể kinh doanh nữa.

- Việc này bố cũng đã nói với em. Bố nói em còn kinh doanh sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của anh. Gần đây em cũng giao công việc ra ngoài. Anh cũng biết sản nghiệp Hạng gia rất lớn, em định để Hương Băng và Ny Na phụ trách, em đứng sau.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Ny Na thì phải để học thêm một chút mới được.

Lữ Hàm Yên cười nói:

- Xem thường người ta sao? Anh có biết cô ấy bây giờ đã là trợ thủ đắc lực của Tiểu Giang không?

Vương Trạch Vinh cười cười không tiếp tục đề tài này nữa:

- Em có thể tham gia các buổi lễ từ thiện. Anh tin vào việc tích đức, nghĩ đến những gì trải qua thì anh thấy như một giấc mơ. Lúc ở xã Hoàn Thành thì còn lo giữ được chén cơm, ai ngờ hôm nay lại phát triển như vậy.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Lữ Hàm Yên gật đầu nói:

- Em cũng nghĩ thế. Một người nhất định phải tích đức, đây là điều rất quan trọng. Em nghe anh.

Sau một phen mãnh liệt, Vương Trạch Vinh ngủ một giấc rất ngon. Lúc tỉnh lại thì phát hiện Lữ Hàm Yên đã đi làm.

Nhìn phòng trống, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng:

- Kiếm nhiều tiền như vậy làm gì?

Cẩn thận tính toán bộ máy bây giờ của Nam Điền, Vương Trạch Vinh có chút đau đầu. Phó bí thư Tất Trí Vân mặc dù là lựa chọn tốt nhất nhưng sắp tới tuổi, sau Đại hội sẽ lui, Trung ương không thể để y làm chủ tịch tỉnh. Phó chủ tịch thường trực Bảo Chính Quân là lựa chọn tốt nhưng tên này vẫn chưa chính thức nghiêng về hắn, vẫn tỏ ra trung lập nên không thể đưa lên.

Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Điền Kim Bình sẽ lên Ủy ban kỷ luật Trung ương, cũng không thích hợp.

Mấy người không thích hợp, Vương Trạch Vinh liền nhìn ra ngoài Nam Điền.

Ngoài ra Chu Kiến Minh bị bắt, vị trí Bí thư thị ủy Xuân Thành cũng phải cần người thay thế. Đối với vị trí này thì Vương Trạch Vinh đã nghĩ kỹ là để Ninh An Quý thay. Ninh An Quý làm Bí thư thị ủy Xuân Thành, như vậy Vương Trạch Vinh càng dễ khống chế Xuân Thành.

Vậy chủ tịch tỉnh là ai mới thích hợp?

Suy nghĩ một lúc thì Vương Trạch Vinh cảm thấy cả về năng lực hay trung thành thì Phó bộ trưởng bộ Nông nghiệp Lý Hạ là thích hợp hơn. Tuy nói Lý Hạ đã là Phó bộ trưởng bộ Nông nghiệp nhưng lại xếp phía dưới, nếu không có thành tích mạnh ủng hộ thì muốn làm Bộ trưởng là rất khó. Nếu có thể đến Nam Điền làm chủ tịch tỉnh thì chỉ cần không có bất ngờ, sau khi mình đi thì y có thể làm Bí thư tỉnh ủy, không gian phát triển rất lớn.

Nghĩ đến đây Vương Trạch Vinh liền muốn quan sát Lý Hạ, xem đối phương có thích hợp làm chủ tịch tỉnh không?

Vương Trạch Vinh gọi cho Lý Hạ rồi nói:

- Lão Lý, tìm chỗ nào đó ngồi chứ?

Lý Hạ mấy hôm nay cũng thấy biến hoá ở Bắc Kinh, trong lòng rất giật mình. Y đương nhiên biết Chu gia gặp chuyện có quan hệ đến Vương Trạch Vinh. Đối với việc mình sớm đi theo Vương Trạch Vinh, y thấy mình đã quyết định đúng. Y đang định gọi cho Vương Trạch Vinh thì đối phương đã gọi tới trước.

Lý Hạ hơi động tâm, chẳng lẽ có gì tốt dành cho mình:

- Bí thư Vương, tôi đang định hẹn mấy người bạn cũ một chút, không ngờ anh lại gọi tới. Bây giờ đang rảnh, hay là hẹn mọi người cùng ăn? Hơn nữa hôm nay lão Vu hẹn một số đồng chí Quán Hà đi ăn, cũng hẹn tôi, hay là chúng ta cùng đi?

Lý Hạ hiểu ý của Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh rất niệm tình cũ nên nghe nói gặp được người Quán Hà sẽ đi ngay.

Quả nhiên Vương Trạch Vinh vui vẻ nói:

- Đã lâu không gặp các đồng chí Quán Hà. Anh bố trí một chút, tôi cũng tham gia.

Lúc này Vu Dương đang ngồi cùng mấy người Tùy Du, Mâu Tường Cương đánh mạt chược.

Mọi người không mấy khi tụ họp, Vu Dương là người ở Bắc Kinh nên thành người mời.

Mã Hoa Quân nói:

- Lão Vu, anh đi nhanh thật. Đi theo Bí thư Vương thì xem ra sắp tới anh nhất định sẽ thành bí thư đảng ủy Sở công an Bắc Kinh, tiền đồ rất lớn.

Nghe Mã Hoa Quân nói, Vu Dương cười ha hả nói:

- Anh bây giờ cũng đâu có kém, cũng là Thị trưởng ở tỉnh Sơn Nam mà.

Tùy Du cười nói:

- Xem có thể mời Bí thư Vương ra dùng bữa không, mọi người trao đổi một chút.

Mã Hoa Quân cũng đồng ý nói:

- Đúng thế, tình cảm phải không ngừng trao đổi, nếu không đi theo bước tiến của Bí thư Vương thì chúng ta không biết bị vứt đến đâu rồi.

Mâu Tường Cương cười nói:

- Đến Bắc Kinh mấy hôm, tôi nghe không ít chuyện về lão lãnh đạo. Chu gia muốn chơi xấu lão lãnh đạo, vậy mà xong đời.

Vu Dương nói:

- Chu gia là gì mà dám đụng vào Bí thư Vương, nghĩ là gia tộc lớn ở Bắc Kinh nên làm loạn. Lần này bọn họ đụng phải người có thể xử lý mình.

Mọi người vừa nói xong thì Lý Hạ gọi tới nói Vương Trạch Vinh muốn hẹn mọi người. Mắt Vu Dương sáng lên nói:

- Lão Lý, anh yên tâm, tôi sẽ bố trí, nhất định làm anh hài lòng.

Dập máy, Vu Dương nói:

- Bí thư Vương nghe nói mấy anh đến nên ngài muốn chúng ta tụ tập một chút. Chúng ta mau đến thôi.

Ba người thấy Vương Trạch Vinh tranh thủ thời gian gặp mình thì rất hưng phấn, cơ hội hiếm có mà.

- Chúng ta mau đi thôi.

Tùy Du cũng vội vàng đứng lên giục mọi người.

Bây giờ không ai muốn đánh mạt chược nữa. Vương Trạch Vinh bây giờ đã khác trước, có thể tụ tập với Vương Trạch Vinh thì mọi người đều mong muốn.

Vu Dương không ngừng gọi ra ngoài. Là phó giám đốc sắp lên làm bí thư đảng ủy Sở công an Bắc Kinh, ai dám không nể mặt y. Rất nhanh một nhà hàng sang trọng nhất ở Bắc Kinh đã bố trí xong.

Vương Trạch Vinh đến thì thấy mấy người đã sớm chờ mình. Thấy đều là người quen, Vương Trạch Vinh liền bắt tay và hỏi thăm bọn họ.

Thấy Vương Trạch Vinh vẫn thân thiết như vậy, mấy người ở Quán Hà đều vui vẻ. Trước đây Vương Trạch Vinh cùng cấp với bọn họ, thậm chí còn dưới bọn họ, bây giờ mới vài năm đã lên làm Bí thư tỉnh ủy, còn có thể tiến thêm.

Nhìn Vu Dương bận rộn sai nhân viên phục vụ chuẩn bị đồ ăn, mọi người đều thầm than sao tên này có thể tiến nhanh như vậy.

Vương Trạch Vinh nhìn mọi người. Theo địa vị tăng lên, Vương Trạch Vinh tiếp xúc với Trung ương càng lúc càng nhiều, những người này có khoảng cách lớn với hắn. Chẳng qua hắn nghĩ khi ở Quán Hà mọi người ủng hộ mình, nếu như không có bọn họ ủng hộ thì sao hắn có thể phát triển.

Vương Trạch Vinh giơ chén lên nói:

- Không mấy khi mọi người tụ tập với nhau như vậy, điều này làm tôi nghĩ đến thời gian chúng ta cùng ở Quán Hà. Nói thật, không có mọi người ủng hộ thì tôi không thể phát triển. Chén này tôi mời mọi người.

Vương Trạch Vinh nói rất thân thiết, Mâu Tường Cương không khỏi cảm động. Lúc ở Quán Hà thì y coi như là thân tín nhất của Vương Trạch Vinh, thấy người khác không ngừng phát triển, có đôi khi y cũng có suy nghĩ.

Trong mọi người, Tùy Du bây giờ đã là phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Sơn Nam, Vương Trạch Vinh nhìn Tùy Du mà nói:

- Bí thư tỉnh ủy rất coi trọng anh.

Mặc dù chỉ là một câu nhưng Tùy Du rất vui vẻ. Bí thư tỉnh ủy tỉnh Sơn Nam là người Hạng hệ, cũng là người phía Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh nói như vậy tức là nói rõ hắn vẫn chú ý sự phát triển của mình. Chỉ cần được Vương Trạch Vinh chú ý thì mình tiến lên là chắc chắn.

- Cảm ơn Bí thư Vương đã quan tâm.

Tùy Du cung kính nói.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Chúng ta đều chung chiến hào, đừng xa cách như vậy. Các anh cứ gọi tôi là Trạch Vinh như trước đi.

Tuy Vương Trạch Vinh nói như vậy nhưng ai dám gọi hắn là Trạch Vinh. Thân phận thay đổi mà còn gọi như vậy thì không biết mình lùi hay tiến.

Nhìn Lý Hạ, Vương Trạch Vinh muốn nói chuyện điều y tới Nam Điền làm chủ tịch tỉnh. Thấy ở đây nhiều người nên không có cơ hội nói chuyện, Vương Trạch Vinh nói với Lý Hạ:

- Lát tôi có chuyện cần nói.

Nghe Vương Trạch Vinh có chuyện cần nói, Lý Hạ có chút hối hận. Sớm biết Vương Trạch Vinh có chuyện cần nói thì đã không gọi nhiều người làm gì.

- Bí thư Vương, không ít đồng chí Sơn Nam đều muốn gặp ngài.

Vu Dương uống vài chén rồi nói. Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Tôi cũng muốn liên lạc với bọn họ. Anh chú ý một chút, chỉ cần tôi ở Bắc Kinh thì cố gắng bố trí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui