Quan Khí​

Nghe Hác Duệ Quân hét lên nói là Bí thư Vương gọi tới, cả nhà đều im lặng và nhìn vào điện thoại di động Hác Duệ Quân.

Nghe thấy là Vương Trạch Vinh gọi tới, mọi người đều giật mình và rất vui.

Hác Duệ Bân bây giờ đang rất đau khổ, vừa nãy nghe Hác Duệ Quân nói vợ hắn có quan hệ với Phó thị trưởng, hắn rất nhục. Hắn sao có thể ngờ mình đối xử với vợ tốt như vậy mà kết quả lại thế. Hắn muốn trả thù nhưng nghĩ đến sự chênh lệch của hai người liền rất bất đắc dĩ.

Hác Duệ Bân cũng rõ về vợ mình. Trước khi lấy thì ả giấu quá kỹ, không hề biểu hiện gì đặc biệt, là một người phụ nữ dịu dàng, xinh đẹp. Nhưng sau khi lấy mới phát hiện ả này rất hám lợi.

Mặc dù hiểu tính cách của ả nhưng Hác Duệ Bân vẫn cố gắng thỏa mãn ả. Nhưng thực tế cuối cùng hai người vẫn ly hôn.

Hác Duệ Bân thậm chí còn nghĩ ả bây giờ đang nói chuyện lấy tên Phó thị trưởng kia.

Lúc này Hác Duệ Bân cảm nhận rõ bất đắc dĩ khi mất quyền. Một Phó chủ tịch huyện sắp mất chức thì sao có thể đấu lại một Phó thị trưởng. Hơn nữa không có bất ngờ xảy ra thì tên Phó thị trưởng kia sẽ thành Thường vụ thị ủy.

Hác Duệ Quân kêu nhưng hắn không có cảm giác gì, chỉ dùng đôi mắt thất thần nhìn Hác Duệ Bân.

- Mau mau, là điện thoại của Bí thư Vương.

Hác Duệ Quân hiểu rõ tầm quan trọng của cuộc điện này với Hác Duệ Bân, y rất lo lắng mà hét.

Nghe Hác Duệ Quân nói ba chữ Bí thư Vương, Hác Duệ Bân vội vàng giật lấy điện thoại di động.

Tay run run ấn phím nghe, Hác Duệ Bân thấy nó như một nút mở kho báu, cảm giác sợ hãi tràn ngập trong lòng hắn.

- Bí thư Vương.

Giọng Hác Duệ Bân đầy kích động, hắn đúng là muốn khóc.

- Tiểu Hác, gần đây sao rồi, sao không đến thăm tôi? Ha ha, có phải quên tôi rồi không?

Vương Trạch Vinh nói với giọng đầy thân thiết.

Ngay khi nghe được tiếng nói kích động của Hác Duệ Bân, Vương Trạch Vinh liền nhớ tới khi Hác Duệ Bân theo mình. Hác Duệ Bân theo hắn mặc dù không lâu nhưng có năng lực mạnh, nghiêm túc làm việc, quan trọng nhất chính là hắn chưa bao giờ thay đổi quyết tâm theo mình.

Bí thư Vương còn nhớ mình.

Nghe thấy giọng nói của Vương Trạch Vinh, trong đầu Hác Duệ Bân đã bị suy nghĩ đó chiếm lấy, một cảm giác hạnh phúc tìm thấy tổ chức ùa về.

Mọi người trong nhà đều lặng lẽ ngồi đó, không ai nói gì. Hác Duệ Quân dán sát tai vào gần điện thoại di động để nghe xem Vương Trạch Vinh nói gì với Hác Duệ Bân.

Lúc này Hác Duệ Bân như một Đảng viên những năm chiến tranh mất liên lạc với Đảng lâu ngày, đột nhiên tìm thấy tổ chức. Cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong lòng hắn.

Hắn dù như thế nào cũng không ngờ lúc mình suy sụp nhất thì Bí thư Vương lại xuất hiện, vẫn thân thiết và quan tâm đến mình như vậy.

- Bí thư Vương, ngài còn nhớ rõ tôi.

Hác Duệ Bân như một đứa trẻ đang hỏi người lớn, lúc này hắn căn bản không giống một Phó chủ tịch huyện, mà là một đứa bé đang hạnh phúc.

Không ngờ Hác Duệ Bân nói ra câu như trẻ con, Vương Trạch Vinh cười phá lên.

Lúc này bên cạnh Vương Trạch Vinh là đám người Vu Dương. Mọi người nghe Vương Trạch Vinh gọi điện cho Hác Duệ Bân, trong lòng liền có suy nghĩ theo Vương Trạch Vinh quá đúng. Vương Trạch Vinh mặc dù là Bí thư tỉnh ủy nhưng rất niệm tình cũ, ngay cả người đã có lỗi còn có thể bỏ qua, còn chuyện gì hắn không thể bỏ qua.

Vương Trạch Vinh lúc này cũng nghe ra giọng nghẹn ngào của Hác Duệ Bân. Hắn thầm than mình quan tâm không đủ với thư ký này. Càng nghĩ như vậy, hắn càng muốn gặp Hác Duệ Bân.

- Ha ha, quên ai thì có thể, sao có thể quên cậu. Đã lâu không nghe tin của cậu, hôm nay tôi nghe Tường Cương nói chuyện của cậu nên gọi điện hỏi. Sao, không làm thư ký của tôi thì không muốn đến thăm tôi sao?

Thì ra là Mâu Tường Cương nhắc mình với Bí thư Vương.

Hác Duệ Bân rất cảm kích Mâu Tường Cương.

- Bí thư Vương, tôi sớm muốn đến thăm ngài nhưng sợ ảnh hưởng tới công việc của ngài.

Hác Duệ Bân vội vàng nói.

- Tôi còn ở Bắc Kinh vài hôm, như vậy đi, cậu lên Bắc Kinh gặp tôi. Tôi bảo người ra sân bay đón.

- Vâng, tôi lập tức đến Bắc Kinh ngay.

Hác Duệ Bân dập máy rồi lớn tiếng khóc, hắn muốn phát tiết hết uất ức mấy năm qua ra.

Thấy Hác Duệ Bân dập máy, Hác Duệ Quân vội vàng hỏi:

- Sao chú? Bí thư Vương nói gì?

Người nhà đều nhìn Hác Duệ Bân đang khóc.

Hác Duệ Bân khóc một lúc rồi lộ rõ vẻ hưng phấn. Hác Duệ Bân trước đây đã trở lại.

- Bí thư Vương bảo tôi lập tức lên Bắc Kinh. Ngài muốn gặp tôi.

Khi nói câu này, trong mắt Hác Duệ Bân lộ rõ sự vui mừng. Hắn cũng rất hy vọng người nhà cùng chia sẻ hạnh phúc này với mình. Tất cả tâm trạng đau buồn đã mất.

- Tốt quá, đây là cơ hội với chú, lần này nhất định phải theo sát Bí thư Vương, chỉ cần chú theo Bí thư Vương thì tiền đồ sẽ rất rộng.

- Tốt quá, tốt quá.

Ông bố cũng vui mừng thay cho Hác Duệ Bân.

Bà mẹ nói:

- Duệ Bân, không ngờ đã mấy năm mà Bí thư Vương còn nhớ con. Đừng học anh con, con nhất định phải vĩnh viễn đi theo Bí thư Vương.

Hác Duệ Quân nghe vậy măt liền tối đi, y nói:

- Đều do anh không tốt mà hại chú. Bí thư Vương là người trọng tình nghĩa, chú có thể đi theo là may mắn của chú, phải quý trọng.

Hác Duệ Quân nhiều lúc rất hối hận vì hành vi của mình.

Nhận được điện của Vương Trạch Vinh, Hác Duệ Bân đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình tốt lên rất nhiều.

Hác Duệ Bân ngồi đó nhìn sao trên trời và mới hiểu tất cả khó khăn, tất cả trở ngại đó chỉ là một bước trong cuộc sống.

Sau khi hiểu ra, Hác Duệ Bân lại nghĩ tới những khó khăn của mình, hắn không khỏi thở dài một tiếng. Như vậy có là gì chứ? Quyền lực lớn hơn nữa mà ở trước mặt Bí thư Vương cũng chỉ như con gà, con chó. Vợ mình ư? Có lẽ đã sớm ly hôn.

- Mẹ, còn cơm không, con muốn ăn.

Hác Duệ Bân nói.

- Có có, mẹ sẽ nấu mì trứng mà con thích ăn nhất.

Mẹ Hác Duệ Bân cũng vui thay cho hắn, bà vội vàng chạy vào bếp.

- Chú đừng để Bí thư Vương đợi lâu. Chú phải lập tức lên tỉnh, anh sẽ nhờ bạn mua vé cho chú, nhanh thì mai là đến được Bắc Kinh.

Hác Duệ Quân còn quan tâm đến chuyện của Hác Duệ Bân hơn bất cứ ai.

Hác Duệ Bân gật đầu nói:

- Em tìm người đưa mình lên tỉnh.

- Tìm ai chứ, anh sẽ mượn xe đưa chú lên tỉnh.

Nói xong Hác Duệ Quân liền rời đi.

Ăn bát mì trứng, Hác Duệ Bân bây giờ mới biết đây mới là món ngon nhất.

Hác Duệ Bân lấy điện thoại ra gọi cho Bí thư huyện ủy Lý Vệ Lương.

Lý Vệ Lương lúc này đang ở trong một câu lạc bộ sang trọng với mấy tên thân tín. Thấy Hác Duệ Bân gọi tới, hắn nghĩ đến chuyện Hác Duệ Bân ly hôn hôm nay mà có chút khó hiểu. Thằng này sao lại gọi, chẳng qua y vẫn nghe:

- Chuyện gì?

Hác Duệ Bân không thèm để ý đến thái độ của Lý Vệ Lương mà nói:

- Bí thư Lý, tôi muốn xin nghỉ hai ngày.

Lý Vệ Lương nói:

- Đồng chí Hác Duệ Bân, bây giờ đang nhiều việc, đừng vì chuyện gia đình mà quên công việc.

- Tôi chỉ là muốn nghỉ vài hôm.

- Được rồi, tôi sẽ bảo người thay cậu.

Lý Vệ Lương thầm nghĩ mượn cơ hội này bố trí người và đẩy Hác Duệ Bân đi.

Nói chuyện xong, Lý Vệ Lương lại tiếp tục đánh mạt chược.

Một Phó chủ tịch huyện nói:

- Hình như là Hác Duệ Bân gọi.

- Ừ.

Lý Vệ Lương gật đầu rồi đánh bài.

- Ha ha, thằng này bây giờ coi như xong rồi. Nghe nói vợ hắn vừa ly hôn đã lên thành phố ngủ với Phó thị trưởng. Hôm nay vừa ly hôn.

- Có lẽ bị đả kích quá mạnh nên xấu hổ không dám đối mặt ai. Vì thế Hác Duệ Bân mới xin nghỉ.

- Bí thư, lần này điều chỉnh cán bộ huyện thì Hác Duệ Bân có xuống không?

Lý Vệ Lương cười nói:

- Điều chỉnh cán bộ là tất nhiêu, người có năng lực lên, kẻ kém xuống là tiêu chí dùng người của chúng ta mà.

Hôm nay nghe thấy Hác Duệ Bân ly hôn, Lý Vệ Lương liền báo cáo với Thị trưởng Chu Quyền Lâm. Hắn biết ý của Chu Quyền Lâm, lần này Hác Duệ Bân nhất định bị điều chỉnh. Ý của thành phố là điều Hác Duệ Bân đến phòng Thủy lợi làm Phó Trưởng phòng, đương nhiên là Phó Trưởng phòng xếp cuối cùng.

Lúc này Vương Trạch Vinh đang nói chuyện với mọi người, từ cuộc điện thoại Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận được Hác Duệ Bân rất khó khăn. Hắn nói với Mâu Tường Cương:

- Xin ra tình hình của Tiểu Hác không tốt.

Mâu Tường Cương nói:

- Tôi nghe nói thành phố bọn họ sắp điều chỉnh cán bộ cấp huyện, Tiểu Hác sẽ bị điều chỉnh.

Vương Trạch Vinh nhìn Mâu Tường Cương và hiểu thì ra y thấy Hác Duệ Bân gặp nguy cơ nên mới bạo gan nhắc đến Hác Duệ Bân với mình.

Vương Trạch Vinh đoán rất đúng, Vương Trạch Vinh đúng là có suy nghĩ của mình. Là thân tín của Vương Trạch Vinh, Mâu Tường Cương hiểu rõ tính cách Vương Trạch Vinh. Đừng nhìn Vương Trạch Vinh mấy năm không hỏi gì tới Hác Duệ Bân, nhưng Vương Trạch Vinh vẫn hài lòng với Hác Duệ Bân. Lúc quan trọng giúp Hác Duệ Bân một chút, lại có thể làm cho Vương Trạch Vinh thấy mình có tình nghĩa.

Bây giờ thấy Vương Trạch Vinh làm như vậy, Mâu Tường Cương thở phào nhẹ nhõm. Y biết cách làm của mình khiến Vương Trạch Vinh rất hài lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui