Quan Khí​

Vương Trạch Vinh bây giờ biết quan trọng nhất với mình chính là phát triển Nam Điền. Bây giờ Trung ương đã có ý để Nam Điền lên cấp, quan trọng là xem Nam Điền có thể đạt được đủ tiêu chuẩn hay không? Muốn đi được đến nước đó thì còn thêm nhiều khoảng cách, một năm có thể đạt được không? Nói thật Vương Trạch Vinh cũng không quá tin tưởng.

Vương Trạch Vinh vừa xuống máy bay liền nhận được điện của ông bố gọi tới. Vương Đại Hải lớn tiếng nói với Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, con làm lãnh đạo kiểu gì thế hả. Con xem tình hình miền núi Nam Điền đi, bố thấy nóng mặt thay cho các lãnh đạo.

Vương Trạch Vinh nghe thấy ông bố mình nói như vậy liền vội vàng hòi nguyên nhân.

Nghe Vương Đại Hải nói, Vương Trạch Vinh mới biết ông không ngờ đi tham gia trợ giúp miền núi nghèo của Nam Điền. lần này đến một bản rất xa, thấy dân trong núi ngay cả quần áo cũng không mua nổi, ông liền gọi điện cho Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh cũng biết Nam Điền có việc này, tâm trạng cũng rất nặng nề. Hắn vội vàng nói mình sẽ mau chóng thay đổi tình hình lạc hậu này của Nam Điền.

Lần này lên Bắc Kinh không nhiều việc nên Vương Trạch Vinh có một chút thời gian tự hỏi, cũng không quá cấp thiết với việc lên cấp của Nam Điền như trước.

Vương Đại Hải gọi đến cũng là lời nhắc nhở với Vương Trạch Vinh. Làm Bí thư tỉnh ủy thì phải lo cho quần chúng nhiều hơn.

Sau khi về Nam Điền, Vương Trạch Vinh lập tức triệu tập Hội nghị thường ủy nghiên cứu chuyện phát triển của Nam Điền. Theo Vương Trạch Vinh nghĩ mình là Bí thư tỉnh ủy, toàn bộ phát triển mới là quan trọng nhất.

Lần này Ngụy Trung Hoa về Bắc Kinh có lẽ nhận được ý của trong nhà, sau khi Vương Trạch Vinh nói xong tầm quan trọng của sự phát triển Nam Điền, y nói:

- Mặc dù Trung ương cũng có ý để Nam Điền lên cấp nhưng mọi người cũng biết sự phức tạp của việc này, có thể lên cấp hay không là do chính Nam Điền chúng ta. Đây là việc lớn quan hệ đến sự phát triển của Nam Điền, tôi nhấn mạnh một điểm ở việc này mọi người phải đồng tâm hiệp lực. Ai gây chuyện khiến Nam Điền không thể lên cấp thì hậu quả mọi người đều biết.

Mọi người ngồi đây ai chẳng biết sự quan trọng của lên cấp, nếu không thể lên cấp thì đừng nói lợi ích nhân dân Nam Điền bị tổn thất, mọi người ngồi đây cũng bị tổn thất. Dù mọi người nghĩ như thế nào thì đều hy vọng Nam Điền có thể thuận lợi lên cấp. Phó bí thư Tỉnh ủy Thường Gia Liệt là người của Tư Mã Hoàng. Lần này Hà Quế Hỉ đã bị điều khỏi Nam Điền khiến y trở nên cô đơn. Y đã gọi điện về Bắc Kinh, Tư Mã Hoàng không nói gì mà chỉ yêu cầu toàn lực phối hợp công việc của Vương Trạch Vinh.

Sau khi được Tư Mã Hoàng chỉ thị, y liền thở dài một tiếng. Y sợ nhất bây giờ là chống đối lại Vương Trạch Vinh. Bây giờ y liền tỏ vẻ sẽ theo sát Vương Trạch Vinh. Ngụy Trung Hoa vừa nói xong, Thường Gia Liệt nói:

- Tôi đồng ý với Chủ tịch Ngụy, Nam Điền phát triển là việc lớn, Tỉnh ủy phải đưa ra quy định chung. Những ai không nhất trí với Tỉnh ủy trong công tác, gây ảnh hưởng thì phải nghiêm túc xử lý.

Các thường vụ đều tỏ vẻ nhất trí, Nam Điền lên cấp liên quan đến sự phát triển của tất cả mọi người, ai dám coi nhẹ.

Vương Trạch Vinh hút một hơi thuốc rồi nói:

- Làm Lãnh đạo tỉnh ủy, chúng ta làm bất cứ việc gì thì phải cố gắng suy nghĩ cho quần chúng nhân dân. Tôi thấy Nam Điền có nhiều miền núi, rất nhiều quần chúng vẫn còn nghèo khó. Chúng ta nói chính là trọng điểm phát triển kinh tế của từng khu vực, tôi cho rằng như vậy chỉ phát triển cục bộ, bỏ qua hầu hết quần chúng là không có lợi cho sự phát triển của Nam Điền. Sự phát triển của Nam Điền chú trọng là tất cả quần chúng nhân dân đều phát triển. Chúng ta đã nói xây dựng nông thôn mới từ rất lâu, rất nhiều khu vực chỉ làm qua loa, không làm tốt. Tại sao đưa ra chính sách xây dựng nông thôn mới, đó là muốn quần chúng giàu lên, muốn các khu vực nghèo khó thoát nghèo, phải cho bọn họ cuộc sống tốt.

Vương Trạch Vinh nói như vậy làm cho một số lãnh đạo suy nghĩ. Mọi người hiểu rõ bình thường ai cũng làm vài hạng mục khổng lồ để cho thấy khu vực mình tăng tốc. Bây giờ ý của Vương Trạch Vinh rất rõ ràng chính là muốn phát triển toàn diện, làm như vậy có lợi cho việc lên cấp của Nam Điền không?

Phó chủ tịch thường trực Văn Hồng Quân nhíu mày nói:

- Bí thư Vương, lời ngài nói rất tốt. Nhưng nếu làm như vậy thì có lợi cho sự lên cấp của Nam Điền không?

- Ừ, việc này tôi cho rằng còn tồn tại một vấn đề là cùng phát triển, Xã hội chủ nghĩa là mọi người cùng giàu, đây là mục tiêu quan trọng nhất của chúng ta. Đây là phương hướng nhưng trong quá trình phát triển lại tồn tại một vài vấn đề. Nam Điền cũng vậy, Trung Quốc cũng vậy, bây giờ nói cùng giàu là hơi sớm, đây là quá trình tiến hành từng bước, điều này cần chúng ta không ngừng cố gắng. Tôi cho rằng trước khi mọi người cùng giàu thì cần nói đó là cùng phát triển, nâng cao chất lượng sống, đây là chuyện lớn thể hiện lợi ích nhân dân. Nam Điền muốn phát triển, phát triển toàn diện, đề cao chất lượng sống là quan trọng nhất. Chúng ta phải làm tốt công tác này.

Thời gian này Vương Trạch Vinh đã cẩn thận suy nghĩ rất nhiều việc, hắn cảm thấy ích kỷ của mình theo thời gian càng lúc càng tăng. Hắn phát hiện chính khí của mình dần dần tan đi.

Thấy như vậy, Vương Trạch Vinh khó hiểu rồi thấy việc mình làm đã vượt khỏi bản tâm.

Vương Trạch Vinh cảm thấy dù như thế nào mình cũng đã từ một cán bộ xã lên làm Bí thư tỉnh ủy, đây là độ cao bao người không đạt được. Đến vị trí này thì phải làm các việc tốt mới được. Quan niệm thay đổi Vương Trạch Vinh nghĩ đến đủ loại vấn đề tồn tại trong sự phát triển của Nam Điền. Hắn bỏ tâm trạng mong chờ Nam Điền lên cấp, quyết định phải làm việc tốt. Các thường vụ không ai biết Vương Trạch Vinh sao lại thay đổi như vậy nên có chút ngạc nhiên.

Âu Dương Ý Kiên – Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy suy nghĩ thật nhanh, sau khi nghe Vương Trạch Vinh nói một lúc, trong mắt y lộ rõ vẻ vui mừng. Trong lòng Âu Dương Ý Kiên thầm nghĩ Vương Trạch Vinh lên là sớm hay muộn.

Nhìn mọi người, Âu Dương Ý Kiên nghiêm túc nói:

- Bí thư Vương nói làm chúng ta phải suy nghĩ thật sâu. Cùng phát triển, nâng cao chất lượng sống, đó là quan điểm phát triển. Đừng nhìn chỉ là một câu nói nhưng tồn tại đạo lý rất quan trọng. Đầu tiên là cùng phát triển, lời này đại biểu lợi ích của quần chúng nhân dân Nam Điền, đây là tư tưởng một lòng vì nhân dân. Sau đó nâng cao chất lượng sống, quần chúng nhân dân chúng ta cần gì, ở tình hình này bọn họ không phải muốn giàu mà là muốn cuộc sống. Quần chúng bây giờ bị vây trong nghèo khó, có sinh tồn thì mới có thể nói tới một cuộc sống tốt, đây là quá trình nâng cao chất lượng sống. Bí thư Vương nói rất đúng, tất cả đều phải làm từ thực tế, thoát nghèo, phát triển, giàu có là ba vấn đề. Chúng ta có một số cán bộ luôn nói giàu có, thực ra đối với đông đảo quần chúng nhân dân miền núi Nam Điền thì thoát nghèo mới là điều bọn họ cần nhất. Tôi cho rằng toàn tỉnh nên nghiêm túc học tập lời Bí thư Vương nói.

Nghe Âu Dương Ý Kiên nói, mọi người nhìn Vương Trạch Vinh với vẻ khác một chút. Đây không chỉ là vấn đề câu nói, mà là Vương Trạch Vinh bắt đầu hình thành tư tưởng của mình. Tư tưởng này mặc dù mới bắt đầu xuất hiện nhưng ai cũng biết một lãnh đạo quốc gia nếu muốn thành tựu thì phải hình thành tư tưởng của mình. Vương Trạch Vinh đột nhiên đưa ra quan điểm này là rất không dễ dàng. Tin rằng theo sự phát triển của hắn thì quan điểm này không ngừng được hoàn thiện.

Vương Trạch Vinh không ngờ Âu Dương Ý Kiên lại đẩy cao quan điểm của mình lên như vậy, hắn nhìn Âu Dương Ý Kiên mà có chút ngạc nhiên.

Chẳng qua đối với Vương Trạch Vinh mà nói như vậy cũng được, chỉ cần mọi người có thể hiểu suy nghĩ của hắn là được.

Vương Trạch Vinh nhìn mọi người rồi nói:

- Ý của Trưởng ban Âu Dương Ý Kiên rất đúng. Chúng ta cần đó là làm cho quần chúng Nam Điền không ngừng phát triển, nâng cao chất lượng sống. Chúng ta phải chú tâm vào việc coi trọng nâng cao chất lượng sống của quần chúng ở tầng thấp nhất. Công tác thu hút đầu tư cũng không thể bỏ qua, chỉ có thể phát triển toàn diện thì mới được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui