Quan Khí​

Trong nhà khách thị ủy Lâm Mang, Vương Trạch Vinh đang nói chuyện với nhân viên bộ máy Thị ủy. Tuy nói Thành phố Lâm Mang có vấn đề, Vương Trạch Vinh cũng không dự định xử lý tất cả. Hắn tin trong này còn có cán bộ tốt. Hắn nói chuyện với mọi người là muốn xem ai có chính khí.

Sau khi về thành phố, các Thường vụ thị ủy đều rất cẩn thận. Bọn họ biết lần này Bí thư Vương rất tức giận, không ai biết Bí thư Vương sẽ trút giận xuống đầu ai.

Trần Ba là Bí thư thị ủy càng sợ hơn, y không dám về nhà mà cứ ở lại nhà khách thị ủy.

Sau khi tiến hành xem xét các thành viên bộ máy, Vương Trạch Vinh cảm thấy rất khó hiểu. Bộ máy thành viên Thị ủy không có mấy người có chính khí.

Sau khi ăn xong, Vương Trạch Vinh vừa ăn vừa hút thuốc và suy nghĩ.

Một nơi muốn phát triển thì bộ máy là rất quan trọng. Hắn bây giờ phải thay đổi cách dùng người.

Người của hắn bây giờ đã khác trước, bây giờ rất nhiều người dựa vào nên khó tránh khỏi nhiều loại hỗn tạp, đã đến lúc phải phát hiện nhiều cán bộ tốt.

Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ thì Tất Kim Hàng gõ cửa đi vào.

Vương Trạch Vinh chỉ vào ghế rồi nói:

- Từ tình hình các anh tìm được thì tình hình Thành phố Lâm Mang là như thế nào?

Lực lượng Thập cục rất mạnh, ở đâu cũng có nhân viên của bọn họ. Vương Trạch Vinh chưa về thành phố thì Tất Kim Hàng đã được lệnh tìm hiểu đánh giá của quần chúng nhân dân với Thị ủy.

- Bí thư Vương, có một vấn đề tôi nghĩ ngài nên chú ý.

Tất Kim Hàng nói.

Đưa cho Tất Kim Hàng điếu thuốc, Vương Trạch Vinh ra hiệu cho đối phương cứ nói.

Bây giờ Tất Kim Hàng gần như đã là thân tín đắc lực của Vương Trạch Vinh, rất nhiều chuyện do y đi làm còn thuận tiện hơn thư ký.

- Là như thế này, theo tình hình chúng tôi hiểu thì quần chúng rất oán hận việc các cán bộ có nhiều nhà.

- Nói cụ thể.

Vương Trạch Vinh nghe đến vấn đề nhà liền biết đây là điều quần chúng chú ý nhất nên đương nhiên coi trọng.

Làm Bí thư tỉnh ủy, áp lực đối với Vương Trạch Vinh là rất lớn. Giá nhà càng lúc càng tăng, giá nhà Nam Điền cũng vậy. Quần chúng thường không mua nổi nhà, ở chuyện này chính quyền địa phương cũng thường là nguyên nhân chính.

Tất Kim Hàng nói:

- Theo chúng tôi biết thì bây giờ trong cán bộ Thành phố Lâm Mang, đặc biệt là cán bộ lãnh đạo đều có nhiều căn nhà. Rất nhiều cơ quan chính quyền thông qua quyền lực mà mua nhà tập thể. Mua nhà tập thể thực ra chỉ mang lại lợi ích cho một số nhỏ. Một căn nhà 120 mét vuông bọn họ chỉ phải trả có 160 ngàn, nhưng bán ra ngoài lại lên đến hơn 200 ngàn. Chỉ cần một năm sẽ lên thành 300 ngàn, đây mặc dù nói là nhà công vụ cho nhân viên chính quyền, nhưng nhiều đơn vị mượn danh nghĩa quốc gia mà làm.

Vương Trạch Vinh hỏi:

- Nhân viên công chức có nhiều tiền như vậy mua nhà sao?

Ở việc này Vương Trạch Vinh đã tìm hiểu. Nhân viên công chức Nam Điền thu nhập không cao, chỉ cao hơn công nhân bình thường một chút. Thu nhập như vậy mà bỏ ra hơn 100 ngàn mua nhà thì đã rất khó khăn, đừng nói hai căn. Chuyện này hắn không tiện can thiệp nhưng theo Tất Kim Hàng nói thì hình như không phải như vậy, đây là lợi dụng quyền lực.

- Bí thư Vương, trong Thành phố Lâm Mang tồn tại vấn đề đó là chính quyền thường xuyên tiến hành mua nhà giá rẻ, các khu vực tốt đều bị chính quyền mua. Ở trong đó nhân viên công chức bình thường có một căn mà thôi. Nhưng cán bộ lãnh đạo lại có vài căn, bọn họ bán ra hoặc để đó thì cũng đều có lãi.

Vương Trạch Vinh đã hiểu tình hình là như thế này, đám quan chức muốn lấy lợi từ trong này không khó. Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra một căn nhà bán lãi tầm hơn 100 ngàn, có vài căn thì sẽ lãi kinh người.

Vương Trạch Vinh nhíu mày nói:

- Theo anh thì bây giờ giá nhà có phải do chính quyền Thành phố Lâm Mang cố ý đẩy lên cao?

Tất Kim Hàng gật đầu nói:

- Giá nhà Thành phố Lâm Mang đúng là rất cao, rất nhiều khu vực tốt mặc dù đã bán nhưng không ai ở. Đây rõ ràng tồn tại vấn đề, quần chúng không mua được nhà, một bên lại có nhiều nhà bỏ không. Chính quyền Thành phố Lâm Mang còn không ngừng đưa tin giá nhà thấp hơn trung bình cả nước, đây chính là cố ý đẩy giá nhà lên cao.

Tất Kim Hàng nói ra đã nhắc nhở Vương Trạch Vinh. Bây giờ hầu hết các thành phố Nam Điền đều như vậy. Vương Trạch Vinh hút một hơi thuốc rồi thở dài. Tình hình này có khắp cả nước, bảo sao nhiều người muốn vào nhà nước. Trong tay có quyền, bọn họ muốn kiếm thì dễ hơn quần chúng nhân dân nhiều.

Lại nghĩ tới cán bộ lãnh đạo, khi trong tay có quyền thì chỉ cần kiếm vài căn nhà là lãi lớn. Đây cũng là nguyên nhân rất quan trọng mà giá nhà tăng cao.

Vương Trạch Vinh là một Bí thư tỉnh ủy, hắn đương nhiên không hy vọng giá nhà Nam Điền không ngừng tăng lên. Tuy giá nhà Nam Điền còn thấp so với các khu vực phát triển, nhưng đây là điều không thể so sánh. Có người ở tỉnh đưa ra quan điểm giá nhà Nam Điền không cao, mới chỉ có vài trăm ngàn là mua được nhà, các nơi khác thì phải vài chục ngàn một mét vuông. Vương Trạch Vinh không đồng ý quan điểm này. Với thu nhập của người Nam Điền thì như vậy đã là cao.

Nhìn Tất Kim Hàng, Vương Trạch Vinh hỏi:

- Các Thường vụ thị ủy có tồn tại chuyện này không?

- Có, lãnh đạo thì chỉ có một hai căn nhưng người nhà bọn họ lại mua nhiều.

Nhìn Tất Kim Hàng rời đi, Vương Trạch Vinh gọi cho Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy Chu Minh Thành.

Chu Minh Thành là người Lâm hệ, y sau khi đến Nam Điền thì vẫn phối hợp tốt với Vương Trạch Vinh.

Nghe Vương Trạch Vinh nói, Chu Minh Thành nghiêm túc nói:

- Bí thư Vương, thực ra Ủy ban kỷ luật đã nhận được không ít thư tố giác của quần chúng. Bây giờ cả tỉnh đều có việc này, theo chúng tôi biết thì các tỉnh khác cũng vậy. Đây chính là quan chức chính phủ đạt lợi nhuận từ nhà giá rẻ.

Vương Trạch Vinh nghe vậy liền thàm gật đầu, đây chính là làm tổn hại lợi ích quốc gia, lấy lãi cho mình. Mọi người có chỗ không phải bỏ tiền, cứ mua trả góp rồi bán sang tay là kiếm lớn. Đương nhiên cũng khó trách có một số nhân viên công chức muốn mua nhà thật.

- Lão Chu, việc này rõ ràng là tham ô, các anh nghĩ như thế nào?

Vương Trạch Vinh trầm giọng nói.

- Bí thư Vương, đây là hành vi rất phổ biến. Tôi lo Nam Điền xử lý sẽ ảnh hưởng tới cả nước. Hơn nữa sau nhiều năm khiến số nhân viên dính vào rất nhiều, đây là cả một dây chuyền.

Vương Trạch Vinh nghe rõ ý của Chu Minh Thành, chuyện này là hành vi phổ biến, nói cách khác có một quần thể lợi ích khổng lồ trong đó. Nam Điền mà vạch trần thì sẽ làm mất lòng nhiều người, khó có thể thực hiện.

Vương Trạch Vinh bây giờ liền hiểu vì sao Trung ương vẫn muốn làm mà không có tiến triển mấy. Việc này xử lý đúng là rất khó khăn.

Sao bây giờ?

Vương Trạch Vinh cũng có chút khó xử.

Chu Minh Thành cũng không nói gì mà đang đợi chỉ thị của Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh cắn răng, chuyện này nếu hắn đã biết thì không thể bỏ mặc. Mặc dù không ảnh hưởng được tới cả Trung Quốc nhưng trong tỉnh Nam Điền phải xử lý.

Vương Trạch Vinh liền nghiêm túc nói với Chu Minh Thành:

- Lão Chu, Thành phố Lâm Mang tồn tại rất nhiều vấn đề. Lần này tôi tới thì thấy tiền trợ cấp không được phát cho quần chúng, đã đến lúc không xử lý không được. Các anh lập tức tổ chức nhân viên có năng lực đến Thành phố Lâm Mang, điều tra hành vi tham ô tiền trợ cấp, đồng thời điều tra người có hành vi vi phạm khi mua nhà. Xuất hiện vấn đề thì dù là ai cũng phải xử lý, sau đó nhân rộng ra toàn tỉnh.

- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi lập tức bố trí.

Chu Minh Thành liền tỏ thái độ sẽ phái người đến Thành phố Lâm Mang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui