Quan Khí​

Không khí trong phòng hội nghị làm Trịnh Kiến Lâm rất không hài lòng. Trước đây khi họp, y muốn mắng ai thì mắng, muốn như thế nào thì được cái đó. Nhưng hôm nay thì tình hình hội nghị rất khác, đã nằm ngoài khống chế của y. Không nói việc khác, bây giờ ai cũng muốn lấy lòng Ngụy Quý Tài làm Trịnh Kiến Lâm rất khó chịu.

Hôm nay chủ yếu nói chuyện công tác, ở tình hình bình thường thì sau khi Trịnh Kiến Lâm nói xong là sẽ kết thúc.

Trịnh Kiến Lâm vẫn tự hào vì rất lâu rồi trong huyện này không có gì mình khống chế được.

- Các đồng chí, lần này Tỉnh ủy rất chú trọng công tác thoát nghèo. Mọi người cũng thấy bộ máy Thị ủy điều chỉnh đó. Huyện chúng ta nhất định phải làm tốt công tác này, phải dồn hết tâm trí vào việc này. Trong công tác này thì xã Cảnh Mục Thương đã đi trước toàn huyện. Đồng chí Ôn Như Bình dùng một thời gian ngắn đã xây dựng lại trụ sở Chính quyền xã, các đồng chí toàn huyện phải đi học xã Cảnh Mục Thương.

Trịnh Kiến Lâm nói một lúc rồi bắt đầu khen Ôn Như Bình.

Có người hút thuốc, có người uống trà và không nói gì. Bọn họ đương nhiên biết đây là Trịnh Kiến Lâm tạo thế cho Ôn Như Bình. Xem ra Ôn Như Bình lại mới phục vụ Trịnh Kiến Lâm.

Trịnh Kiến Lâm nói một lúc lâu chẳng qua mọi người phát hiện chẳng có tác dụng gì mấy.

Trịnh Kiến Lâm nói xong thì theo tình hình bình thường thì sẽ kết thúc hội nghị.

Trịnh Kiến Lâm nhìn quanh mọi người rồi đang định tuyên bố tan họp thì thấy Ngụy Quý Tài ngồi thẳng lưng nói:

- Nhân hội nghị hôm nay tôi muốn nói một câu.

Ngụy Quý Tài nói như vậy làm Trịnh Kiến Lâm giật mình. Chu Trung Hòa cũng mở mắt ra. Trong hội nghị hôm nay Ngụy Quý Tài vẫn không lên tiếng làm hai người bọn họ thiếu chút nữa quên tối qua Ngụy Quý Tài đã liên hệ với Bí thư tỉnh ủy Vương. Bây giờ thấy Ngụy Quý Tài muốn nói chuyện, hai người đều có chút lo lắng. Sau khi có tin truyền ra tối qua Ngụy Quý Tài nói chuyện với Bí thư tỉnh ủy, không ai dám coi thường Ngụy Quý Tài. Trịnh Kiến Lâm cũng như vậy.

- Đồng chí Ngụy Quý Tài muốn nói gì thì cứ nói.

Trịnh Kiến Lâm cười nói với Ngụy Quý Tài.

Ngụy Quý Tài bây giờ rất vui vẻ, thấy Trịnh Kiến Lâm như vậy làm y rất thỏa mãn. Từ trước đến giờ Trịnh Kiến Lâm vẫn rất mạnh, đã bao giờ có thái độ tốt như vậy.

Ngụy Quý Tài từ từ lấy kính ra đeo, sau đó mở một tập tài liệu và nhìn Trịnh Kiến Lâm cùng Chu Trung Hòa.

Chu Trung Hòa lúc này đang cười cười và gật đầu với Ngụy Quý Tài, giống như hoàn toàn ủng hộ đối phương vậy.

- Các vị đồng chí, mọi người đều biết xã Cảnh Mục Thương là điểm mà Bí thư tỉnh ủy Vương xác định làm điểm giúp đỡ. Xã Cảnh Mục Thương phát triển tốt hay xấu vẫn được Bí thư Vương chú ý. Chúng ta cũng biết xã Cảnh Mục Thương là xã nghèo nhất huyện. Nếu Bí thư tỉnh ủy muốn giúp đỡ, vậy chúng ta muốn chính là toàn xã thoát nghèo. Tôi nghĩ tình hình xã Cảnh Mục Thương thì không ít lãnh đạo huyện đã biết, rất khó khăn. Chẳng qua đối với các lãnh đạo huyện mà nói thì thấy không phải chỉ là tình hình trụ sở Chính quyền xã. Không giấu mọi người, Bí thư thị ủy đã tự mình tới trại Trát Ngõa xem, ngài rất không hài lòng với công tác thoát nghèo của huyện ta.

Ngụy Quý Tài nói như vậy đã đánh sâu vào trong lòng mọi người.

- Anh nói gì? Bí thư Vương đã đến trại Trát Ngõa?

Phó chủ tịch thường trực huyện Tiếu Trùng phản ứng hơi mạnh, lớn tiếng nói.

Chu Trung Hòa cũng trầm giọng nói:

- Lão Ngụy nói là thật?

Nhìn vẻ mặt mọi người, Ngụy Quý Tài biết mình bố trí không khí đã có tác dụng. Hắn hy vọng mượn việc này để mọi người đoán. Trong này có một nội dung rất quan trọng, chính là hắn có cùng đi với Bí thư Vương không? Hắn biết chỉ mình nói ra việc này thì các thường vụ sẽ đoán. Vào lúc này khi bộ máy sắp điều chỉnh, lời này của mình nhất định sẽ truyền lên cấp trên. Chỉ cần như vậy Lãnh đạo thị ủy sẽ suy nghĩ xem quan hệ của mình và Bí thư Vương. Như vậy sẽ thuận lợi cho con đường phát triển của hắn.

Ngụy Quý Tài nhìn qua mọi người rồi nghiêm túc nói:

- Việc này mọi người biết là được. Bí thư Vương rất không hài lòng với việc huyện ta sử dụng tiền trợ cấp. Ngày đã ở trong nhà quần chúng một đêm, thấy nhà dân nghèo như vậy, Bí thư Vương tự phê bình mình không làm tốt công tác.

Lời này Ma Nhân Lễ nói cho Ngụy Quý Tài, Ngụy Quý Tài liền mượn để nói.

Nghe thấy thế, mặt Trịnh Kiến Lâm rất khó coi. Là Bí thư huyện ủy, y đương nhiên biết sự nghiêm trọng của vấn đề. Bí thư tỉnh ủy tự phê bình mình, vậy Bí thư huyện ủy làm tốt được sao?

Vẻ mặt Chu Trung Hòa cũng rất kém, y không ngừng nói xong rồi.

Chu Trung Hòa trước đây còn ôm hy vọng là sau khi Bí thư Vương đến xã Cảnh Mục Thương thấy ở đây không nghèo, chỉ cần huyện bố trí tốt là Bí thư Vương sẽ hài lòng. Như vậy mọi người sẽ qua cửa.

Nhưng không ngờ Bí thư Vương đã thầm đến nơi nghèo nhất xã Cảnh Mục Thương, còn ở cả ngày.

Bây giờ mọi người đã nhìn Ngụy Quý Tài với ánh mắt hoàn toàn khác.

Thu hết ánh mắt của mọi người vào mắt, Ngụy Quý Tài vui vẻ nói:

- Tối qua Bí thư Vương chuyên môn gọi điện cho tôi. Ngài có chỉ thị về công tác thoát nghèo của xã Cảnh Mục Thương, yêu cầu chúng ta phải làm tốt công tác này, không được làm cho có. Tôi đã bố trí đồng chí Ma Nhân Lễ xã Cảnh Mục Thương làm ra một phương án thoát nghèo. Tôi muốn qua hội nghị hôm nay mọi người xem có thể lập tức áp dụng không?

Bí thư Vương tối qua có chỉ thị?

Lời này làm mọi người không ngạc nhiên mấy. Về cơ bản bọn họ đều biết Ngụy Quý Tài nói chuyện với Bí thư Vương lúc tối qua.

Nhìn Ngụy Quý Tài, mọi người nghĩ đây là nhân vật có thể lên trời.

- Lão Ngụy nói rất đúng.

Hà Tranh bắt đầu nói chuyện.

Hà Tranh dừng một chút rồi nói tiếp:

- Lão Ngụy nói đến chuyện xã Cảnh Mục Thương phát triển, Bí thư Vương đến xã Cảnh Mục Thương thì tôi cũng biết. Đúng thế, lúc ấy Bí thư Vương còn yêu cầu thằng bé nhà tôi và đồng chí Ma Nhân Lễ phải mau chóng đưa ra phương án phát triển, hơn nữa còn cùng mọi người nghiên cứu vấn đề trồng cây thoát nghèo. Bí thư Vương coi trọng công tác thoát nghèo như vậy, chúng ta là cán bộ cơ sở càng phải làm tốt công việc.

Ngụy Quý Tài cười thầm trong lòng, xem ra Hà Tranh cũng muốn mượn thế.

Ngụy Quý Tài cười nói:

- Lão Hài đã đưa ra không ít ý kiến trong phương án thoát nghèo của xã Cảnh Mục Thương.

Nhìn Ngụy Quý Tài, lại nhìn Hà Tranh, đầu óc mọi người trở nên khó hiểu. Chuyện này Trịnh Kiến Lâm không biết, Chủ tịch huyện không biết, hai bọn họ lại thầm tiến hành. Việc này có nghĩa là gì?

Trịnh Kiến Lâm cùng Chu Trung Hòa đều tái mặt nhìn Ngụy Quý Tài và Hà Tranh.

- Việc này sao không báo cáo với Huyện ủy?

Trịnh Kiến Lâm trầm giọng nói.

- Ừ, chúng tôi vốn định báo cáo nhưng đây là do Bí thư Vương chỉ thị, nói muốn chúng tôi tự mình báo cáo với ngài.

Ngụy Quý Tài nghiêm túc nói. Dù sao Bí thư Vương cũng sẽ không hỏi việc này, Ngụy Quý Tài đang đánh cuộc Bí thư Vương chú ý kết quả, không chú ý quá trình, chỉ cần Bí thư Vương thấy mình làm tốt công việc thì sẽ không truy cứu việc này.

Hà Tranh cười nói:

- Các vấn đề khác là thứ yếu. Bây giờ quan trọng nhất là toàn huyện thoát nghèo. Bí thư Vương đã nói đừng có làm cho có, đây là việc lớn. Tôi cũng cho rằng nhiều hạng mục của huyện rất tùy tiện, tham ô tiền trợ cấp. Xã Cảnh Mục Thương làm như vậy đã khiến Bí thư Vương có thái độ.

Vừa nhắc đến việc tham ô tiền trợ cấp, hai người Trịnh Kiến Lâm trở nên rất khó chịu. Hà Tranh đã nói vào vết thương trong lòng bọn họ.

Hà Tranh và Ngụy Quý Tài đang hợp nhau muốn chèn ép Trịnh Kiến Lâm.

Đây rõ ràng là cướp quyền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui