Quan Khí​

Hạng Nam nói chuyện khá vui vẻ, ông muốn giảng nhiều điều cho Vương Trạch Vinh nghe.

Thấy Vương Trạch Vinh ngồi ngay ngắn lắng nghe, Hạng Nam rất tự hào. Ông nhìn Vương Trạch Vinh từ một cán bộ xã trưởng thành đến bây giờ. Ông rất hài lòng với con rể của mình. Nghĩ tới mình có người nối nghiệp, tâm trạng của ông rất vui.

Trong nhà không có ai khác, hai người ngồi trong phòng khách mà nói chuyện. Vương Trạch Vinh thấy tóc của Hạng Nam đã có sợi bạc, hắn thầm nghĩ xem ra lãnh đạo quốc gia cũng rất mệt, lợi thì lớn nhưng trách nhiệm cũng tương đương. Từ tình hình cẩu Hạng Nam xem ra áp lực công việc là rất lớn.

Vương Trạch Vinh bây giờ cũng đã có thay đổi ý nghĩa về Hạng gia. Trước đây Vương Trạch Vinh còn nghĩ có một ngày chèn ép Hạng gia, làm người Hạng gia thấy mình đã đến mức nào. Bây giờ hiểu Hạng Nam từ trước đến giờ vẫn luôn chú tâm tạo đường cho mình, suy nghĩ kia làm hắn rất xấu hổ.

Vương Trạch Vinh nhớ lại con đường mình đã đi, nhớ đến sự giúp đỡ của ông bố vợ. Vương Trạch Vinh rất kính trọng Hạng Nam.

Bắt đầu từ bây giờ Vương Trạch Vinh mới coi như chính thức người Hạng gia.

Hạng Nam đương nhiên nhìn ra ánh mắt này của Vương Trạch Vinh. Ông thở phào nhẹ nhõm, biết cố gắng của mình không phí công.

Từ khi Vương Trạch Vinh vào Hạng gia, tình hình Hạng gia đối với Vương Trạch Vinh thì Hạng Nam thấy rõ. Đồng thời ông cũng thấy được người Hạng gia coi thường Vương Trạch Vinh. Ông đương nhiên biết Vương Trạch Vinh có ý kiến. Hơn nữa thấy Vương Trạch Vinh và người Hạng gia không quá hòa hợp thì ông khá lo lắng.

Theo Vương Trạch Vinh trưởng thành, Hạng Nam lo hơn bất cứ ai. Ông hiểu rõ Vương Trạch Vinh, đây là người ân oán rõ ràng. Nếu Hạng gia không được Vương Trạch Vinh dùng tình cảm đối đãi, vậy đó sẽ là điều rất không tốt với Hạng gia.

Bây giờ thông qua cố gắng của ông đã xoa bỏ được khúc mắc trong lòng Vương Trạch Vinh.

- Trạch Vinh, hết khóa này bố sẽ lui. Nếu bố lui thì sức ảnh hưởng ở Trung ương sẽ không bằng bây giờ, lúc đó phải do con cố gắng.

Hạng Nam nói là có chút mất mát. Dù là lãnh đạo cấp nào thì cuối cùng cũng phải lui. Nghĩ đến cuộc sống sau khi lui, Hạng Nam không muốn như vậy.

Vương Trạch Vinh không biết nói gì, nhìn bộ dạng của Hạng Nam bây giờ hắn đành nói:

- Bố vất vả cả đời thì cũng nên nghỉ ngơi.

Đối với lời của Hạng Nam thì thời gian này Vương Trạch Vinh không ngừng suy nghĩ. Sau khi Hạng Nam lui, con đường đi tới của hắn đã không có sự giúp đỡ mạnh như bây giờ, đến lúc đó hắn phải tự đối mặt tất cả. Chẳng qua đối với Vương Trạch Vinh bây giờ thì không quá lo lắng. Từ sau khi hắn làm Bí thư tỉnh ủy, hơn nữ còn giao chiêu với đám người Ngô Tán Lâm, hắn cũng không còn thấy lãnh đạo Trung ương quá thần bí.

Hạng Nam cười nói:

- Cả đời này bố không lo tốt cho con cháu, như vậy sau đợt này sẽ có nhiều thời gian với cháu hơn.

Nói chuyện vài câu, Hạng Nam nghiêm túc nói:

- Tiểu Mật thích xem sách đạo, bên trong có một câu nói là “Cánh cửa cuộc sống, mọi thứ đều thần bí”, con thấy sao về câu này.

Nghe Hạng Nam nói như vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi thấy khó hiểu. Hắn thoáng cái nghĩ tới mấy năm trước mình cầm trên đầu giường quyển Đạo đức kinh của Lữ Hàm Yên và thấy mấy câu này. Hắn nhìn Hạng Nam rồi cười thầm trong lòng, lúc ấy mình đúng là nghĩ linh tinh.

Thấy vẻ mặt kỳ quái của Vương Trạch Vinh, Hạng Nam mặc dù có chút khó hiểu nhưng không hỏi nhiều.

- Mỗi giai đoạn của chúng ta đều là đi vào một cánh cửa. Đời người chính là bước qua từng cánh cửa. Mỗi bước đi cũng không biết chúng ta sẽ đi vào cánh cửa như thế nào. Điều này khiến mỗi người có một cánh cửa khác nhau nên kết quả cũng vậy.

Vương Trạch Vinh chăm chú lắng nghe, Hạng Nam là Phó Thủ tướng thì ông có cách giải thích độc đáo riêng của mình.

Cách giải thích này của Hạng Nam khác với suy nghĩ của Vương Trạch Vinh. Nhưng ai có thể nói giải thích của Hạng Nam là không đúng.

Hạng Nam cười cười nhìn Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, con bây giờ đang đứng trong một cánh cửa, cánh cửa này khác các cửa bình thường. Đi tới thì con sẽ có cơ sở để mà tranh đoạt, nếu không con mãi chỉ có thể bị người lãnh đạo.

Vương Trạch Vinh nghe vậy không khỏi suy nghĩ miên man. Lời nói của Hạng Nam càng lúc càng xa so với nguyên bản, làm cho người nghe khó hiểu.

- Một người trải qua không ngừng cố gắng và chạm vào bên ngoài cánh cửa, đây đã là thành tựu rất lớn. Nhưng làm như thế nào mới vào được cánh cửa đó? Điều này không mấy người làm được, người dừng lại bên ngoài là rất nhiều. Con chỉ có thể chính thức hiểu rõ được đạo lý tiến vào cánh cửa thì con mới có thể bước vào.

Vương Trạch Vinh thầm nghĩ ai cũng biết việc này. Đi tới chính là Ủy viên Bộ Chính trị, đó là nhân vật trên bao người.

- Ha ha, con biết không, muốn đi vào cánh cửa này có rất nhiều việc phải làm, rất nhiều diệu, nó như là một cách tranh đoạt vậy.

- Con hiểu.

Nhìn Hạng Nam, Vương Trạch Vinh đương nhiên biết vì mình có thể tiến vào cánh cửa này thì đám người Hạng Nam đã cố gắng rất nhiều.

Hạng Nam lắc đầu nói:

- Trạch Vinh, tranh đoạt trước cánh cửa mới là nguy hiểm nhất. Phát triển đến bây giờ thì giữa con người thường là tranh đoạt lợi ích, đôi khi đó đều là bất đắc dĩ. Con muốn đường đường chính chính đi tranh đoạt nhưng chỉ có thể thất bại mà chết. Đối thủ và bạn thay đổi rất naahnh.

Việc này Vương Trạch Vinh cũng hiểu nên gật đầu nói:

- Đúng thế, con cảm thấy đến cấp độ nhất định thì nhìn một người không thể chia ra người tốt hay người xấu, mà phải chia mỗi người là có thể lợi dụng hay không?

Hạng Nam cười nói:

- Đúng thế, con xem ra đã hiểu được vấn đề. Đúng thế, trên đời có gì thực sự là xấu, cái gì thật sự là tốt. Con nói một kẻ giết người, nhưng kẻ đó khi gặp một đứa bé gặp nguy hiểm thì không hề do dự lao lên cứu. Một người làm đủ chuyện ác thì có lẽ y cũng có tính thiện trong người.

Vương Trạch Vinh ngồi đó mà suy nghĩ. Rất nhiều người khi nhìn một người liền coi đó là tốt hoặc xấu. Nhưng quan chức phát triển từ cơ sở, khi hắn trải qua đủ điều mới thành lãnh đạo tỉnh, cho dù trong lòng y không có nhân dân, khi làm việc cũng phải xuất phát từ lợi ích nhân dân. Đây chẳng lẽ có thể dùng người tốt, người để phân chia bọn họ sao?

Hạng Nam nói tiếp:

- Bố nói với con, đến cấp độ của con thì không thể xác định một người là tốt hay xấu. Khác biệt lớn nhất của mọi người là lý luận. Mọi người tranh đoạt là đại biểu cho tập đoàn lợi ích của mình mà thôi.

Lời này do Hạng Nam nói làm Vương Trạch Vinh rất giật mình. Y không ngờ Hạng Nam lại nói như vậy. Thấy Vương Trạch Vinh ngạc nhiên, Hạng Nam không tỏ vẻ gì nhiều. Ông hút một hơi thuốc rồi nói:

- Dù trong lòng con có lý luận gì, con bây giờ cũng phải bỏ nó ra. Con bây giờ cần chính là tranh thủ đại đa số lực lượng ủng hộ. Vì ủng hộ này con phải bỏ tất cả suy nghĩ cá nhân, đoàn kết tất cả lực lượng có thể đoàn kết.

Hạng Nam nói làm Vương Trạch Vinh chấn động. Hắn chưa bao giờ cẩn thận suy nghĩ điều này.

- Nam Điền lên cấp chính là do người ta tranh đoạt mà thôi, bây giờ việc tranh đoạt này đã mở rộng. Khóa tới Ngô Tán Lâm sẽ lui là điều khẳng định. Hợp tác với người Nam Dương là điều con nhất định phải làm. Cho nên phải đảm bảo Nam Dương giữ được địa vị vốn có. Có điều kiện này thì người của phái Nam Dương mới ủng hộ việc con vào Bộ Chính trị.

Vương Trạch Vinh nói:

- Con nghĩ việc tranh đoạt trước cánh cửa không đơn giản như vậy chứ?

Hạng Nam cười nói:

- Rất đúng, con có thể thấy được việc này rồi đó. Tin rằng đám người Ngô Tán Lâm cũng đã cảm nhận ra. Trong việc tranh đoạt sau đây sẽ càng thêm kịch liệt. Ở chuyện này con phải chuẩn bị về tâm lý. Trịnh Ân Bảo tới rồi Nam Điền nhằm mục đích là thử phản ứng của chúng ta. Khắp nơi ở Bắc Kinh cũng chú ý thái độ của chúng ta. Vào lúc này dù là chúng ta hay con, tiến bước nào cũng phải ổn định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui