Quan Khí​

Đây là lần đầu Vương Trạch Vinh gặp lại Diệp Ny Na sau khi cô bị thương. Nhìn Diệp Ny Na, Vương Trạch Vinh có tâm trạng rất phức tạp. Thấy Lữ Hàm Yên dẫn Diệp Ny Na tới, Vương Trạch Vinh không biết nói gì. Từ trước đến giờ Lữ Hàm Yên rất thả lỏng cho hắn về việc này. Điều này nói rõ cô vì mình mà chuyện gì cũng có thể làm.

Nghĩ đến đây Vương Trạch Vinh đúng là thấy áy náy với cô. Hắn cười nói:

- Tiểu Diệp đến à.

- Vương ca, Hàm Yên tỷ nói muốn anh bất ngờ nên không nói với anh.

Diệp Ny Na có chút lo lắng. Cô cũng nghĩ như Vương Trạch Vinh, cô không ngờ Lữ Hàm Yên lại tốt như vậy. Cô tự hỏi mình không thể làm như vậy.

Lữ Hàm Yên có thể nhân nhượng như vậy khiến Diệp Ny Na rất áy náy, giống như cô làm việc trộm cắp vậy.

Nghe giọng ngọt ngào của Diệp Ny Na, nhìn dáng người tuyệt đẹp của cô, Vương Trạch Vinh đúng là có chút không nhịn được.

- Hai người nói chuyện, em ra ngoài có chút việc.

Lữ Hàm Yên cười cười đi ra ngoài.

Vương Trạch Vinh và Diệp Ny Na đều nhìn ra được trong mắt Lữ Hàm Yên có một tia khác lạ.

Thấy Lữ Hàm Yên như vậy, chút ham muốn trong lòng Vương Trạch Vinh nhạt đi. Hắn dù như thế nào cũng không thể làm chuyện đó trước mặt Lữ Hàm Yên.

Nhìn Lữ Hàm Yên đi ra, Vương Trạch Vinh nhìn Diệp Ny Na rồi nói:

- Hàm Yên là một người tốt.

Diệp Ny Na gật đầu nói:

- Vương ca, sau khi em xảy ra chuyện thì đã nghĩ kỹ. Từ trước đến giờ em quá hiếu thắng, nghĩ việc gì cũng tốt. Nếu muốn làm gì cũng cần nỗ lực. Gần đây em rảnh rỗi liền đọc kinh phật, em tin vào nhân quả. Chỉ làm người tốt thì mình mới được phúc. Hàm Yên tỷ luôn làm việc tốt, chị ấy nguyện mình khổ để người khác có lợi. Vì vậy nên chị ấy mới được phúc báo.

Vương Trạch Vinh nhìn Diệp Ny Na đầy quyến rũ rồi nói:

- Anh tin lời em nói. Tuy nói trên đời chưa chắc có ma quỷ nhưng làm người phải luôn lấy nhân quả để khống chế mình. Chỉ như vậy chúng ta mới không đi nhầm.

- Vương ca, em lần này đáng lẽ rất vui khi gặp anh. Nhưng sau khi thấy Hàm Yên tỷ như vậy, em dù như thế nào cũng không thể cướp anh khỏi chị ấy.

Vương Trạch Vinh bây giờ cũng không hề có suy nghĩ kia. Hắn gật đầu nói:

- Tiểu Diệp, ngày đó khi em xảy ra chuyện, trái tim anh như mất đi một thứ mình rất yêu thương, cảm giác đau đớn đó làm anh không biết nói gì. Bắt đầu từ khi đó trong lòng anh đã có em, có thể suy nghĩ này của anh rất khó hiểu, nhưng lúc ấy anh đúng là nghĩ như vậy.

Diệp Ny Na hởi đỏ mặt. Cô nhìn Vương Trạch Vinh lộ ra một tia yêu thương.

- Vương ca, em cũng nghĩ như vậy.

Vương Trạch Vinh vỗ vỗ tay Diệp Ny Na rồi nói:

- Tiểu Diệp, hôm nay không thích hợp.

Diệp Ny Na cũng động tâm. Vương Trạch Vinh có thể nói ra như vậy nói rõ hắn là người trọng tình cảm.

Diệp Ny Na cũng biết không ít chuyện trong chốn quan trường. Bây giờ quan chức làm đến trình độ nddi thì dù không bao gái, ra ngoài cũng thường xuyên chơi gái, sau đó lấy câu người trong quan trường nên không thể khác. Vương Trạch Vinh làm quan lớn như vậy, theo lý thuyết hắn chơi gái cũng không vấn đề gì, bao gái cũng đơn giản. Nhưng Vương Trạch Vinh lại không ra ngoài làm như vậy, tuy có mấy người phụ nữ nhưng đều đối xử tốt.

Hai người không làm chuyện gì mà ngồi đó nói chuyện.

Nhắc tới Lữ Hàm Yên, cô chạy xe ra ngoài một lúc liền khóc.

Nếu nói cô không suy nghĩ là không thể. Chỉ là cô biết chuyện giữa Vương Trạch Vinh và Diệp Ny Na, dù cô không tán thành thì hai người cũng lén có chuyện. Hôm nay cô làm như vậy chính là biến chuyện kín thành chuyện rõ ràng.

Nghĩ đến bây giờ hai người có thể đang ở trong phòng, tâm trạng Lữ Hàm Yên rất không tốt.

Khóc một trận, Lữ Hàm Yên thấy điện thoại di động vang lên, cô thấy là Vương Trạch Vinh gọi tới thì khá vui vẻ. Lúc này Vương Trạch Vinh gọi tới nói rõ hai người không làm việc kia. Nghĩ như vậy, tâm trạng Lữ Hàm Yên tốt hơn nhiều. Chỉ nghe Vương Trạch Vinh nói:

- Hàm Yên, Tỉnh ủy có việc gấp nên anh phải đi xử lý. Tiểu Diệp vẫn ở nhà.

Lữ Hàm Yên vội vàng nói:

- Em về ngay,

Tuy cô biết việc của Vương Trạch Vinh và Diệp Ny Na là sớm muộn, nhưng bây giờ biết mình vẫn kéo được một phen, cô khá vui.

Lữ Hàm Yên hiểu rõ tính cách của Vương Trạch Vinh. Từ cuộc điện thoại thì cô biết Vương Trạch Vinh không có việc gấp. Nếu có việc gấp thì hắn đã không gọi mà lập tức rời đi. Bây giờ gọi điện nói rõ Vương Trạch Vinh muốn nói với cô rằng hắn không làm việc kia.

Lữ Hàm Yên thầm nghĩ mình vẫn là người sát bên chồng.

Về nhà, Lữ Hàm Yên thấy Diệp Ny Na đang ở nhà một mình, Vương Trạch Vinh sớm rời đi.

- Chị Hàm Yên, chị đã về.

Diệp Ny Na đứng lên mở cửa cho Lữ Hàm Yên

Lữ Hàm Yên cười nói với Diệp Ny Na:

- Làm gì thế, cho hai người cơ hội mà lại bỏ qua sao?

- Hàm Yên tỷ, em và Trạch Vinh đều biết ý của chị. Nhưng bọn em không thể làm chuyện có lỗi với chị. Chị quá tốt với em.

Vừa nói Diệp Ny Na bắt đầu khóc.

Nhìn Diệp Ny Na khóc như vậy, nhất là giọng của cô rất ngọt làm người ta động lòng, Lữ Hàm Yên thầm than Diệp Ny Na đúng là trí mạng đối với đàn ông. Với vẻ ngoài và giọng nói của cô thì có mấy người đàn ông khống chế được.

Nghĩ tới Vương Trạch Vinh đối mặt với Diệp Ny Na mà vẫn còn có thể nghĩ tới mình, Lữ Hàm Yên cảm thấy hạnh phúc, bớt đau lòng hơn.

Kéo Diệp Ny Na ngồi xuống, Lữ Hàm Yên nói:

- Đời người trăm năm, đừng suy nghĩ quá nhiều. Chị biết em và Trạch Vinh có tình cảm, chị có thể chấp nhận hắn có Tiểu Giang và Uông Phỉ, sao lại không thể chấp nhận em chứ. Em xem mình đi, đã hơn 30 rồi, nếu không lấy chồng sẽ không còn cơ hội nữa. Thích hắn thì theo hắn đi. Nhưng em phải chuẩn bị tâm lý, làm phụ nữ của hắn cũng không dễ đâu, em sẽ mất nhiều thứ. Thấy Tiểu Giang không, mặc dù có Trạch Vinh nhưng một năm chỉ có thể lén gặp vài lần, như vậy là không công bằng. Nếu em đã chuẩn bị tâm lý thì theo hắn, nếu không thì vẫn còn cơ hội.

Diệp Ny Na không khỏi cười khổ trong lòng. Làm phụ nữ của Vương Trạch Vinh cũng không tốt như mọi người vẫn nghĩ.

- Hàm Yên tỷ, nói thật em vẫn suy nghĩ về việc này. Sau khi đọc kinh phật, mấy thứ tình cảm đã nhạt đi nhiều. Điều chị nói em cũng đã nghĩ, em cũng biết mấy chị Tiểu Giang, Uông Phỉ. Em đã từng nhiều lần tự hỏi mình, sống như vậy có phải cuộc sống em mong muốn không. Không giấu chị, mới đầu em thích Trạch Vinh là vì sự phát triển của anh ấy. Sau đó xảy ra chuyện kia thì em mới từ từ thuận theo tình cảm của mình. Cả đời em chỉ thích một người đàn ông là Trạch Vinh, không có gì thay đổi. Chị yên tâm, em sẽ học Tiểu Giang, không gây phiền phức cho Trạch Vinh.

- Hai người hôm nay sao vậy, cho hai người cơ hội mà lại bỏ qua. Đây không hợp với suy nghĩ của em mà.

Nghe Diệp Ny Na nói như vậy, Lữ Hàm Yên thở dài một tiếng. Diệp Ny Na xem ra đã quyết tâm đi theo Vương Trạch Vinh, vì theo Vương Trạch Vinh mà không tiếc học theo Tiểu Giang.

Vừa nghĩ tới Tiểu Giang, Lữ Hàm Yên cũng phục cô ấy. Vì Vương Trạch Vinh mà nhiều năm qua cũng chịu đựng không đi đến quấy nhiễu Vương Trạch Vinh. Mấy năm nay thì cứ nửa năm lại lén đến gặp Vương Trạch Vinh có tầm mười ngày.

Diệp Ny Na lắc đầu nói

- Tình cảm trong lòng cũng rất đẹp mà.

- Được rồi, chị không để ý hai người nữa. Hai người từ từ hòa hợp cũng được, nhiều cơ hội mà.

Lữ Hàm Yên cũng hiểu suy nghĩ của Diệp Ny Na. Bọn họ không phải không muốn mà là không muốn cô khó chịu thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui