Quan Khí​

Vương Trạch Vinh hiểu một chút ý đồ của Ngụy gia. Bây giờ hắn lại không hề nóng nảy, Ngụy gia là gia tộc lớn của Bắc Kinh. Bọn họ dựa vào hắn cũng không phải suy nghĩ nhất thời. Hắn cũng không cần lo bọn họ dựa vào phe khác.

Nói chuyện với Ngụy gia một lúc, Vương Trạch Vinh chào mấy người Ngụy Trung Hoa rồi rời đi.

Mọi người đi ra ngoài, Vương Trạch Vinh phát hiện Hạng Định và Ngụy Văn đi lại khá gần.

Từ cách nói chuyện, Vương Trạch Vinh phát hiện Ngụy Văn là có vẻ như một tên thiếu gia. Thấy hai người này nói chuyện vui vẻ như vậy, Vương Trạch Vinh nhìn Hạng Định và thầm nghĩ Hạng Định này đúng là, sao đi lại gần với Ngụy Văn như vậy.

Hạng Định thấy Vương Trạch Vinh nhìn tới liền vội vàng đi lên nói:

- Vương ca, nhiều lúc mấy tên vô dụng trong nhà lại có tác dụng lớn đối với chúng ta.

Hạng Định nói như vậy, Vương Trạch Vinh nhìn Ngụy Văn và thầm gật đầu. Hạng Định nói đúng, nếu muốn hiểu rõ tình hình bên trong gia tộc thì chỉ có người như Ngụy Văn mới có tác dụng.

Nghĩ vậy Vương Trạch Vinh liền bắt tay Ngụy Văn mà cười nói:

- Cậu và Tiểu Định khá thân, lúc rảnh rỗi thì mọi người ngồi một chút.

Ngụy Văn vốn muốn dựa vào Vương Trạch Vinh, bây giờ thấy Vương Trạch Vinh thân thiết với mình như vậy thì có chút kích động. Y ưỡn ngực nói:

- Bí thư Vương, ngài là người tôi sùng bái.

- Cậu gọi tôi như Tiểu Định là được, gọi Vương ca đi.

Vương Trạch Vinh cười nói.

Lúc này ánh mắt người Ngụy gia nhìn Ngụy Văn đã khác một chút. Không ai ngờ người Ngụy gia làm mãi không đối phó được Vương Trạch Vinh, vậy mà Ngụy Văn lại được Vương Trạch Vinh chú ý.

Thấy thế, không ít người có suy nghĩ. Bọn họ nghĩ tới chuyện trong hội nghị hôm trước, không phải Ngụy Văn đưa ra ý tưởng để Ngụy Nhân theo Vương Trạch Vinh sao?

Càng nghĩ càng thấy có vấn đề, chẳng lẽ là hội nghị hôm trước Vương Trạch Vinh đã biết.

Thấy Vương Trạch Vinh thân thiết với Ngụy Văn như vậy, chẳng lẽ nói Vương Trạch Vinh cũng biết việc đưa Ngụy Nhân cho hắn sao? Vương Trạch Vinh động tâm nên mới hài lòng với Ngụy Văn.

Nghĩ thế nên có không ít người nhìn Ngụy Nhân. Ngụy Trung Hoa mặc dù không có năng lực đặc biệt, nhưng y cũng hiểu được việc này.

Nhìn con gái mình, Ngụy Trung Hoa nhíu mày một chút. Hôm nay con gái cô mặc chiếc váy màu trắng lộ rõ cơ thể hoàn mỹ.

Thấy thế, Ngụy Trung Hoa càng nhíu mày, chẳng lẽ con gái mình thích Vương Trạch Vinh?

Mặc dù biết Vương Trạch Vinh có phụ nữ, Ngụy Trung Hoa cũng hiểu rõ chuyện các gia tộc ở Bắc Kinh. Có vợ rồi thầm bao gái là bình thường. Con gái y là người phụ nữ cao hơn người khác, có sức hấp dẫn mạnh đối với Vương Trạch Vinh xuất thân bình thường. Vương Trạch Vinh này mặc dù cũng không nhìn Ngụy Nhân nhiều nhưng ai biết hắn có suy nghĩ không? Bây giờ Vương Trạch Vinh thân với Ngụy Văn như vậy, chẳng lẽ đây là lộ tin với Ngụy gia là hắn chấp nhận đề nghị của Ngụy Văn?

Lúc này Ngụy Nghị Trung đi tới bên cạnh Ngụy Trung Hoa rồi nhỏ giọng nói:

- Mọi việc phải vì lợi ích Ngụy gia.

Nói xong Ngụy Nghị Trung liền nhìn Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh đang nói chuyện với Ngụy Văn.

Nghe Ngụy Nghị Trung nói như vậy, Ngụy Trung Hoa không nói gì.

Thấy Ngụy Trung Hoa không nói gì, Ngụy Nghị Trung hừ một tiếng:

- Ngụy gia không thể tàn bại.

Ngụy Trung Hoa không khỏi chấn động. Ngụy gia bây giờ sắp tan rã, vào lúc này thì chỉ một cô gái sẽ không ai coi trọng. Ngụy Trung Hoa đành đau đớn gật đầu.

Thấy Ngụy Trung Hoa gật đầu, Ngụy Nghị Trung nói:

- Phụ nữ luôn phải lấy chồng, lấy ai chẳng như vậy.

Vương Trạch Vinh không ngờ mình nghe Hạng Định nói chuyện liền muốn chôn cái đinh vào Ngụy gia, như vậy mới khiến cho Ngụy gia hiểu lầm.

Đi tới bên cạnh xe, Vương Trạch Vinh nói:

- Mọi người không cần tiễn nữa, mọi người đi làm việc của mình đi.

- Bí thư Vương, ngài thấy đó, tôi rất bận, con gái tôi cũng định về cơ quan, có thể mời ngài đưa nó một chút không?

Ngụy Trung Hoa đi tới trước mặt Vương Trạch Vinh mà nói.

Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh mặc dù đang nghĩ Ngụy gia không có xe sao nhưng vẫn đồng ý:

- Không vấn đề gì.

Nghe Vương Trạch Vinh đồng ý, người Ngụy gia nhìn Vương Trạch Vinh với ánh mắt khác.

Vương Trạch Vinh thấy thế thì thầm nghĩ Ngụy gia này sao lạ như vậy?

Lúc này Ngụy Nhân đã đỏ mặt đi ra.

Ngụy Nhân nghe bố mình nói chuyện với Vương Trạch Vinh như vậy, cô cũng thông minh mà hiểu vấn đề. Thấy Vương Trạch Vinh thân với Ngụy Văn như vậy, cô cũng nghĩ như mọi người. Đối với Vương Trạch Vinh, cô không hề bài xích. Khi bắt tay Vương Trạch Vinh, không hiểu sao tim cô đập mạnh.

Bố mình vì chuyện gia tộc mà đẩy mình cho Vương Trạch Vinh.

Nghe bố con nói, tâm trạng Ngụy Nhân không quá tốt, cô không ngờ ông bố lại không nghĩ cho cảm nhận của cô.

Ngụy Nhân đỏ mặt đi tới rồi nói;

- Bí thư Vương, vừa nãy em nghe ngài bảo Ngụy Văn gọi ngài là Vương ca, em cũng gọi thế có được không?

Ngụy Nhân nói xong liền nhìn Vương Trạch Vinh đầy quyến rũ.

Vương Trạch Vinh ngẩn ra vì không hiểu sao Ngụy Nhân lại nhìn mình như vậy.

Nghe thấy Ngụy Nhân nói thế, người Ngụy gia có chút buồn bực vì gia tộc mình lại suy sụp đến như vậy.

Hạng Định cũng nhìn ra một chút tình hình nên kéo Ngụy Văn sang bên mà nói:

- Nhà cậu làm sao thế, lại quá.

Ngụy Văn đang có chút đắc ý vì được Vương Trạch Vinh coi trọng, y biết thông qua việc này sẽ làm địa vị của mình trong nhà tăng lên. Y đã hạ quyết tâm đi sát theo Vương Trạch Vinh.

Nghe Hạng Định hỏi, Ngụy Văn có chút đắc ý nhỏ giọng nói:

- Lần trước trong nhà mở hội nghị, tôi đề nghị để Ngụy Nhân đi theo Vương ca, nhà tôi coi như đã đồng ý.

Hạng Định trợn tròn mắt. Y nhìn Ngụy Nhân đang nói chuyện với Vương Trạch Vinh mà thầm mắng Ngụy gia này sao vậy?

Mắng xong, Hạng Định lại nhìn Vương Trạch Vinh và thầm nghĩ xem ra nhiều nhà muốn lôi kéo Vương ca rồi. Hạng gia hình như có mình Lữ Hàm Yên là không đủ.

Nghĩ vậy Hạng Định liền suy nghĩ nhiều chuyện.

Ngụy Nhân ngồi trong xe Vương Trạch Vinh mà khá phức tạp, mình có quá chủ động không?

Ngồi bên cạnh Vương Trạch Vinh, Ngụy Nhân cảm thấy trên người đối phương truyền tới sự thành thục của một người đàn ông.

Lúc này Ngụy Nhân như ra trận, trong lòng rối loạn, nghĩ đủ thứ.

- Ngụy Nhân, đến cơ quan của cô rồi.

Hạng Định quay đầu lại nói.

Nhìn trụ sở Ủy ban nhân dân thành phố Bắc Kinh, Ngụy Nhân ừ một tiếng rồi Ngụy Nhân vội vàng xuống xe.

Vương Trạch Vinh vừa nãy không nói gì, hắn đang suy nghĩ về sự kỳ lạ của Ngụy gia, hắn không rõ Ngụy gia sao lại như vậy?

Nghe Hạng Định nói chuyện, hắn lúc này mới phát hiện đã đưa Ngụy Nhân tới nên nên cười nói:

- Tiểu Nhân, sau này rảnh thì tới Nam Điền chơi.

Ngụy Nhân xuống xe mới phát hiện hôm nay mình chẳng làm được gì. Cô nhìn Vương Trạch Vinh ngồi trên xe mà nhỏ giọng nói:

- Vương ca, sau này em có thể trực tiếp tìm ngài không?

- Đương nhiên, không vấn đề gì.

Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.

- Vậy ngài cho em một số điện thoại.

Vương Trạch Vinh liền lấy danh thiếp đưa cho cô.

Vương Trạch Vinh nói với Lý Minh Quốc:

- Đi thôi.

Xe rời đi, Vương Trạch Vinh nói với Hạng Định:

- Chú có thấy không khí Ngụy gia hôm nay rất lạ không?

Hạng Định nói:

- Em không nhìn ra, có lẽ do Ngụy lão gia tử mất đi nên bọn họ rất lo lắng.

Vương Trạch Vinh gật đầu không nói nữa. Hạng Định cũng cười thầm trong lòng, Ngụy gia muốn dùng mỹ nhân kế ư, không có cửa đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui