Quan Khí​

Ngay khi Cam Ứng Hùng đang đau đầu vì chọc vào Hạng gia, Lâm Khâm cũng gặp chuyện.

Mấy hôm nay tâm trạng Lâm Khâm khá vui vẻ. Uông Kiều đã thay đổi thái độ với y, đây là điều từ trước đến giờ chưa từng có.

Đang khi hắn mơ mang có cuộc sống trái ôm, phải ấp như Vương Trạch Vinh, hơn nữa mình có thể mang con về nhà thì đột nhiên nhận được một bức thư.

Thấy bức thư này, Lâm Khâm có chút khó hiểu.

Lúc mở ra, Lâm Khâm há hốc mồm vì nội dung bên trong.

Bên trong bức thư có vài bức ảnh và một tờ giấy.

Đập vào mắt Lâm Khâm đầu tiên là những bức ảnh, nội dung là một người phụ nữ đang cùng đàn ông ở trên giường, hơn nữa không chỉ có một người đàn ông, mà nhiều người đàn ông.

Thấy mấy bức ảnh đó, Lâm Khâm vô cùng tức giận. Từ trước đến giờ y rất yên tâm ả này, ả này vẫn thể hiện một người phụ nữ ngoan hiền, không ra ngoài nửa bước, lấy y làm chính. Nhưng xem mấy bức ảnh này, Lâm Khâm rất đau đớn.

Sao có thể như vậy?

Cả người hắn không khỏi run lên.

Tờ giấy có vài dòng chữ và không ghi tên ai.

- Lâm thiếu gia, không ngờ phải không? Hai chúng ta coi như chung một ả phụ nữ phải không? Ả này được, trên giường rất tuyệt.

Đọc tới đây, tâm trạng Lâm Khâm rất không tốt. Y không ngờ ả kia lại lừa mình.

Nội dung tờ giấy càng làm Lâm Khâm thêm tức giận.

Chỉ thấy bên trong viết:

- Lâm thiếu gia, tôi nghĩ anh có thể đi xem con anh một chút. Tôi rất hy vọng đó là con tôi. Nhưng tôi không dám xác định có phải con tôi không? Dù sao tình hình rất phức tạp, nhiều đàn ông chơi cô ta như vậy, ai biết là con của ai. Ôi, tôi biết anh làm bố cũng khó. Bỏ đi, tôi không nói nhiều nữa. Ả này tặng cho anh chẳng qua tổn thất tinh thần chắc anh phải bồi thường cho tôi chứ? Tôi cũng không cần nhiều, chỉ cần năm trăm tới một triệu là được mà. Anh xem tôi nói cũng có lý phải không? Chuyện cụ thể thì lần sau tôi sẽ gọi cho anh.

Nội dung tờ giấy chỉ có như vậy nhưng Lâm Khâm càng đọc càng đau đớn.

Lâm Khâm đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa đi, y vừa suy nghĩ. Thằng con mình vậy mà không rõ là con ai, vừa nghĩ tới nuôi con người khác là hắn lại tức.

Vào căn biệt thự sang trọng kia, Lâm Khâm không thấy ả đâu.

Lâm Khâm rút điện thoại ra gọi và lớn tiếng nói:

- Cô chạy đi đâu?

Ả phụ nữ kia bây giờ đang không có việc gì làm nên hay tới trung tâm thẩm mỹ tập luyện, lúc này đang được một nam huấn luyện viên hướng dẫn động tác. Vì thế ả thở khá gấp khi nghe điện của Lâm Khâm.

Nghe tiếng ả thở gấp, Lâm Khâm càng thêm nghi ngờ? Sao ả lại thở gấp như vậy, nghĩ đến nội dung bức thư, Lâm Khâm càng thêm ngờ vực.

Cũng là trùng hợp, lúc này nam huấn luyện viên thấy ả phụ nữ nghe điện nên tập không tiện vì thế ở bên nói:

- Nâng chân cao lên một chút, động tác mạnh lên một chút.

Lời này Lâm Khâm nghe thấy, hắn lớn tiếng nói:

- Cô đang làm gì?

Không ngờ có một thằng bảo người phụ nữ của mình nâng chân cao lên, động tác mạnh lên ư?

Lại một lần nữa nghĩ tới mấy bức ảnh, Lâm Khâm cho rằng ả kia đang quan hệ với trai.

- Không làm gì cả, anh lớn tiếng như vậy làm gì?

Ả phụ nữ không hiểu sao Lâm Khâm lại bực bội như vậy nên làm nũng nói.

- Mở rộng chân ra một chút, đừng khép chân lại.

Nam huấn luyện viên lớn tiếng quát lên.

Lâm Khâm không thể nghe nổi nữa, y ném điện thoại di động ra ngoài.

Ngồi bịch trên ghế, Lâm Khâm rất đau đớn. Ả phụ nữ này không ngờ ngầm làm bao chuyện sau lưng mình đến thế.

Hắn run run lấy tập ảnh ra nhìn chằm chằm vào đó, càng xem y càng thấy là thật.

Có thể là do nghe ra Lâm Khâm đang giận nên ả phụ nữ kia cũng vội vàng về.

Bởi vì đi quá gấp, hơn nữa vừa tập nên mặt ả đỏ hồng, nhìn như thế nào cũng thấy mới trải qua quan hệ.

- Lâm ca, có chuyện gì vậy anh?

Vừa vào cửa, ả phụ nữ đã vội vàng hỏi.

Nhìn ả phụ nữ, tâm trạng Lâm Khâm càng khó chịu.

- Cô ra ngoài làm gì hả?

Lâm Khâm trầm giọng nói.

- Không làm gì mà, em đi tập thể dục thẩm mỹ thôi.

- Giọng đàn ông vừa rồi là như thế nào?

- Đó là nam huấn luyện viên của bọn em. Nam huấn luyện viên này rất được, có thể theo anh ta học được nhiều thứ lắm.

Đập mạnh tập ảnh xuống bàn, Lâm Khâm nghiến răng nghiến lợi nói:

- Đây là cái gì?

Nhìn những bức ảnh trên bàn, ả phụ nữ cầm một bức lên xem và lộ rõ sự kinh ngạc. Ả phụ nữ lớn tiếng nói

- Sao lại có thứ này?

ả phụ nữ đúng là rất kinh ngạc vì mình chưa từng làm chuyện như vậy, sao lại có thể có việc này.

- Việc do chính cô làm chẳng lẽ tôi còn phải nói với cô?

Lâm Khâm tức giận nói.

- Lâm ca, anh phải tin em, em chưa từng làm chuyện như vậy, nhất định người ta ghép ảnh và hại em như vậy.

- Hừ, ghép ảnh mà lại có cái vết này sao?

Lâm Khâm liền chỉ chỉ vào một vết tại vùng kín của cô gái trong ảnh.

Nhìn bức ảnh, ả phụ nữ đúng là rất khó hiểu, nơi này đúng là có một vết mà.

- Sao anh có thể tùy tiện nghi ngờ em? Em một lòng một dạ đi theo anh mà.

ả phụ nữ khóc rống lên.

Nghe tiếng ả phụ nữ khóc, Lâm Khâm đã nguôi giận đi một chút:

- Con đâu?

- Con đang ở trường, em đi đón con đây.

ả phụ nữ nhìn đồng hồ thì thấy đã đến giờ đi đón con.

Nhìn ả phụ nữ vội vàng đi ra ngoài, Lâm Khâm không biết làm gì?

Có chuyện gì xảy ra thế này?

Đây là thật hay giả?

Đầu óc y đang rất loạn.

Hạng Nam về nhà thì trời đã tối muộn, nhưng Hạng Nam vẫn gọi Vương Trạch Vinh dậy.

Tối nay Vương Trạch Vinh chơi mới con một lúc rồi không về biệt thự mà ở lại Hạng gia. Hắn không ngờ Hạng Nam về muộn như vậy rồi lại gọi mình dậy nói chuyện.

Ngồi trong thư phòng, Hạng Nam có chút mệt mỏi nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:

- Trạch Vinh, trên cơ bản đã được xác định.

Nghe Hạng Nam nói như vậy, Vương Trạch Vinh ngẩn ra, cơn buồn ngủ lập tức biến mất. Hắn biết Trung ương mãi chưa quyết định ai là người thay thế, bây giờ Hạng Nam muộn như vậy về rồi nói thì có lẽ hôm nay Trung ương đã nghiên cứu việc này.

- Có phải là Phó chủ tịch không bố?

Vương Trạch Vinh vội vàng hỏi.

Hạng Nam khẽ gật đầu nói:

- Quốc gia sớm đã có lựa chọn người kế nghiệp, đều trọng điểm bồi dưỡng. Nhưng Đại hội càng tới gần thì có một số người xảy ra chuyện, điều này làm Trung ương không thể không một lần nữa nghiên cứu, khảo sát. Lần này hầu hết sự lựa chọn đều là ở địa phương, việc này chính là chuyển giao của hai thế hệ.

Vương Trạch Vinh đương nhiên biết việc này. Mấy nhân tuyển quyết định không chỉ do mấy người ở Trung ương là được. Còn phải trưng cầu ý kiến một số lão đồng chí có sức ảnh hưởng mạnh mẽ trong Đảng. Bây giờ đã được quyết định thì coi như chính là chọn ra mấy người nối nghiệp.

Hạng Nam nói:

- Tình hình bây giờ có chút phức tạp, Đảng khó có ý kiến thống nhất. Chẳng qua sau nhiều lần bàn bạc, bây giờ coi như có quyết định cuối cùng.

Vương Trạch Vinh không vội vàng nói, hắn biết Hạng Nam gọi mình dậy chính là nói cho hắn về việc này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui