Quan Khí​

Vệ Lâm Thanh thoải mái ngồi trong phòng chờ cán bộ tới cửa. Theo y nghĩ trải qua lần vừa rồi thì có lẽ sẽ có người dựa vào mình. Nhưng vậy mà đến bây giờ vẫn chưa thấy có ai tới cả.

Không ngờ vẫn chưa có hiệu quả, Vệ Lâm Thanh cảm thấy mình đúng là mất mặt. Sao lại không có một hay hai người tới chứ?

Nghĩ lại tình hình của mình, Vệ Lâm Thanh cười khổ một tiếng. Ở Bắc Kinh ăn uống nhậu nhẹt tung trời, vậy mà bây giờ phải tới đây.

Vương Trạch Vinh rốt cuộc làm như thế nào mà lên được? Đối với việc Vương Trạch Vinh còn trẻ như vậy đã lên làm Bí thư tỉnh ủy, Vệ Lâm Thanh đúng là không thể hiểu. Lần đầu tiên y thấy mình chênh lệch với Vệ Lâm Thanh.

Nhìn giờ trên Tv, Vệ Lâm Thanh thấy đã gần 11h tối.

Vệ Lâm Thanh muốn đi ngủ, dù sao Vương Trạch Vinh sẽ tới, lúc ấy giao cho Vương Trạch Vinh là được. Y tin Vương Trạch Vinh thấy tình hình huyện Tầm Sơn thì nhất định sẽ có hành động.

Chẳng qua hắn vừa đứng lên thì thấy có tiếng chuông cửa.

Vệ Lâm Thanh run lên và chạy ra cửa, nhưng y lại phát hiện hình như là một cán bộ phòng Lịch sử đội mưa mà tới, trong tay cầm một túi màu đen.

Cuối cùng cũng có người tới, Vệ Lâm Thanh rất vui.

- Chủ tịch Vệ, muộn như vậy mà còn đến làm phiền ngài.

Chu An Bình cung kính nói.

- Anh là?

Vệ Lâm Thanh không thể nhớ tên người này.

- Chủ tịch Vệ, tôi là Chu An Bình, cán bộ của phòng Lịch sử.

- Vào cửa rồi nói.

Hai người vào trong, Chu An Bình nói:

- Chủ tịch Vệ, tôi sớm muốn tới báo cáo công việc với ngài mà sợ làm phiền. Hôm nay nghĩ trời mưa chắc không có ai nên mới mạo muội tới nhà.

Bây giờ Vệ Lâm Thanh rất vui, dù sao cũng có người tới. Nói thật tình hình huyện Tầm Sơn rất phức tạp, tính bài ngoại rất nghiêm trọng, Vệ Lâm Thanh sau khi tới thì đúng là không có mấy người dám tới nhà. Mọi người đều nghĩ Vệ Lâm Thanh chẳng qua đến quá độ mà thôi, chẳng qua đi lại gần rồi bị lãnh đạo huyện chú ý thì vấn đề là rất nghiêm trọng.

Vệ Lâm Thanh đang định đi rót nước, Chu An Bình đã vội vàng chạy đi rót cho mình.

Ngồi xuống, Vệ Lâm Thanh nhìn Chu An Bình, không biết đối phương tới làm gì.

Chu An Bình cũng có ý tứ, y không nói gì mà lấy một tập tài liệu trong túi đen ra đặt trên bàn rồi nói:

- Chủ tịch Vệ, là cán bộ huyện Tầm Sơn, thấy tình hình huyện Tầm Sơn bây giờ làm tôi rất đau lòng. Huyện Tầm Sơn muốn phát triển, muốn nguồn không khí tươi mát, muốn lãnh đạo như ngài. Tôi hôm nay tới là phản ánh một chút vấn đề của huyện Tầm Sơn với ngài. Nếu như huyện Tầm Sơn không tiến hành xử lý một số vấn đề thì đúng là khó có thể phát triển.

Chu An Bình đã nghĩ kỹ, mục đích hôm nay của y tới là đánh bạc, quyết không thể lùi bước. Nếu thắng sẽ thắng lớn, thất bại cũng bại hẳn.

Không ngờ Chu An Bình làm trực tiếp như vậy, Vệ Lâm Thanh không kịp có phản ứng.

- Đồng chí Vệ Lâm Thanh, huyện Tầm Sơn có vấn đề gì? Tôi thấy rất tốt mà.

Vệ Lâm Thanh trong lúc nhất thời không biết nói gì nên đành nói như vậy.

Chỉ mấy thứ trên bàn, Chu An Bình nói:

- Không giấu Chủ tịch Vệ, tôi từ trước đến giờ vẫn thu thập một vài tình hình về huyện, đây là thứ tôi thu thập được, tin rằng sau khi ngài xem sẽ có cái nhìn toàn diện.

Một lần nữa nhìn Chu An Bình, Vệ Lâm Thanh cầm tài liệu lên.

Xem một chút, Vệ Lâm Thanh nhìn Chu An Bình với ánh mắt khác và thầm nghĩ không được coi thường ai. Tài liệu rất chi tiết, đám lãnh đạo huyện bị Chu An Bình ghi nhớ mười năm. Mười năm này Chu An Bình thông qua đủ loại thủ đoạn mà lấy được nhiều chứng cứ.

Đặc biệt Vệ Lâm Thanh càng hưng phấn hơn là trong đó có một đĩa Vcd, trong này nhất định là hành vi hủ bại của đám lãnh đạo huyện.

Xem qua nội dung, Vệ Lâm Thanh thở dài một tiếng. Có mấy thứ này dù Vương Trạch Vinh không tới thì mình cũng có thể lật được huyện Tầm Sơn này.

- Chủ tịch Vệ, đây là những thứ tôi điều tra được, không ít dính tới lãnh đạo thành phố.

Chu An Bình lo lắng Vệ Lâm Thanh vì xúc động mà lấy ra hết, như vậy sẽ ảnh hưởng tới toàn cục.

Nói lời này, Chu An Bình cũng có ý thử dò xét một chút, xem Vệ Lâm Thanh có dám lấy ra hết không?

Tâm trạng Vệ Lâm Thanh đang vui vẻ nên nói chuyện cũng thoáng hơn:

- Đồng chí Chu An Bình, tài liệu anh cung cấp rất quan trọng. Xem ra huyện Tầm Sơn chúng ta có không ít đồng chí Đảng viên đầy năng lực. Anh làm rất tốt, như vậy đi, mai sẽ có mấy lãnh đạo tới huyện Tầm Sơn, lúc đó anh đi cùng tôi. Việc này cũng do anh nói. Lãnh đạo âm thầm tới tìm hiểu tình hình huyện Tầm Sơn chúng ta.

Nghe nói có lãnh đạo tới, Chu An Bình có chút kích động và thầm nghĩ quả nhiên Chủ tịch Vệ này có chỗ dựa. Chẳng qua không biết lớn như thế nào.

- Chủ tịch Vệ, tôi không quấy rầy nữa.

Chu An Bình cung kính nói.

- Ừ, anh có vẻ quen thuộc với tình hình huyện Tầm Sơn, đến lúc đó biểu hiện tốt một chút.

Vệ Lâm Thanh khá hài lòng với Chu An Bình. Người dám đưa tài liệu này ra thì nhất định là can đảm, có thể dùng.

Chu An Bình đang không thể bình tĩnh, nghĩ tới ngày mai có lãnh đạo tới, y cũng không biết mình về nhà ra sao. Trên đường đi tới mà cứ nghĩ khi lãnh đạo đến thì ai gặp chuyện.

Có một nội dung rất quan trọng đó là Vệ Lâm Thanh không hề kích động, chắc là có chỗ dựa mạnh nên mới dám chống đối Chủ tịch huyện.

Về nhà, vợ Chu An Bình đang xem Tv. Thấy y thần bí vào nhà, bà vợ không thể hiểu. Chồng cô mười năm nay đen đủi, không có động tác gì, lần này sao vậy?

- Anh Bình, anh đi làm gì vậy?

- Anh đến nhà Chủ tịch Vệ.

- Cái gì? Anh tới nhà hắn, trong huyện ai không biết hắn là thằng kích động, muốn chống lại cả bộ máy lãnh đạo huyện. Mọi người đều không coi hắn vào đâu, anh thì hay rồi.

Vợ Chu An Bình có chút lo lắng mà nói.

- Ai nói hắn kích động, em cho rằng hắn không có chỗ dựa sao?

- Chỗ dựa, anh không phải không biết có chỗ dựa thì lâu như vậy sao vẫn bị xa lánh.

Mặc dù cũng hiểu lời vợ mình có lý nhưng Chu An Bình chẳng buồn nói lại, Chu An Bình ngồi xuống uống nước rồi xem Tv. Y đang suy nghĩ đến con đường chính trị của mình và thở dài một tiếng. Nếu không bị ép thì mình đã không làm như vậy.

Nghĩ tới đây, Chu An Bình nhìn vợ đang xem Tv mà nói:

- Chẳng may anh bị chỉnh một lần nữa thì em sẽ như thế nào?

Nhìn Chu An Bình, người vợ lắc đầu nói:

- Anh bây giờ còn không phải kém rồi sao? Anh không biết những người trong nhà đã không qua lại với chúng ta nữa. Em coi như hiểu rõ, anh không làm quan lại tốt đối với nhà, ít nhất anh không thể ra ngoài chơi gái. Người một nhà ngồi xem Tv tốt hơn mà.

Lời này làm Chu An Bình phải lắc đầu, vợ mình xem ra không hy vọng vào mình nữa.

Nghĩ tới lãnh đạo mai sẽ tới như Vệ Lâm Thanh nói, Chu An Bình không thể ngồi yên. Chu An Bình đi tắm và cạo râu.

Nhìn mình trong gương, Chu An Bình thở dài một tiếng, mười năm rồi, xem lần này có thể thay đổi không.

- An Bình, anh làm như vậy làm gì?

Người vợ có chút khó hiểu nói.

- Bộ quần áo tốt nhất của anh đâu rồi, em tìm giúp anh.

Chu An Bình nói.

Người vợ lẩm bẩm một tiếng rồi đứng dậy tìm quần áo cho y.

Chu An Bình nhìn mình và thầm gật đầu, cũng được. Y nhìn tay trái mình và thầm kêu lên vui vẻ:

- Đỏ, quả nhiên là đỏ.

Chu An Bình cũng đọc sách về Tướng pháp, y thấy trong sách nói nếu đường trên tay trái mà đỏ tức là sẽ có việc tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui