Quan Khí​

Lô Ninh Quốc đập bàn, y cuối cùng nói:

- Trạch Vinh, đúng là làm người ta chấn động.

Vương Trạch Vinh vốn tưởng Lô Ninh Quốc sẽ rất tức giận không ngờ lại nói câu này, hắn có chút sửng sốt.

Lô Ninh Quốc vốn đang tức giận nhưng lập tức hòa hoãn lại ngay.

- Trạch Vinh, từ trước đến giờ tôi vẫn làm như lời cậu nói, kết quả àng làm càng thấy khó khăn. Hôm nay nghe cậu nói, tôi cũng đỏ mặt. Chuyện của Đình Đình không nhắc lại nữa, cứ theo quy định pháp luật mà làm. Tình cảm anh em ta không thể vì việc này mà ảnh hưởng. Cậu yên tâm, tôi nói được làm được. Vì Lão bí thư, cậu coi như có gì bỏ qua cho lão ca này. Ôi đều là tâm huyết của Lão bí thư, bồi dưỡng một nhóm đồng chí không dễ. Các đồng chí đến đây hôm nay đều có thể dùng được, dùng tốt thì sẽ có tác dụng lớn đối với cậu. Giao mọi người cho cậu, tôi cũng thấy nhẹ lòng.

Lô Ninh Quốc nói với giọng rất chân thành.

Mặc dù thấy Lô Ninh Quốc như vậy, nhưng Vương Trạch Vinh cho rằng Lô Ninh Quốc đây chỉ là giả vờ chứ không thật lòng.

Vương Trạch Vinh là người trọng tình cảm, Lô Ninh Quốc nói chuyện như vậy thì cũng ít nhiều ảnh hưởng tới hắn. Hắn vốn định tức giận nói Lô Ninh Quốc một chút, bây giờ cũng không tiện nói gì. Chỉ là trong lòng hắn không khỏi có chút nuối tiếc cho Lô Ninh Quốc.

Đương nhiên, Vương Trạch Vinh cũng không thể vì thái độ này của Lô Ninh Quốc mà thay đổi quyết định của mình.

Dù sao đã đưa chiến thư, thái độ của hắn đã được thể hiện, Lô Ninh Quốc muốn làm như thế nào là điều Vương Trạch Vinh không để ý.

Về phần Lô Ninh Quốc muốn giao những người kia cho hắn, Vương Trạch Vinh quyết định chính là nếu có đồng chí không có vấn đề gì thì có thể dùng. Dù sao Trung Quốc cũng cần nhiều nhân tài, còn người phạm sai lầm thì đúng như lời Lô Ninh Quốc nói thì phải làm theo quy định pháp luật.

- Lão Lô, suy nghĩ này của anh rất tốt. Mọi việc đều phải theo pháp luật, mỗi một người đều phải đặt dưới sự giám sát của pháp luật, như vậy quốc gia chúng ta mới có hy vọng.

Vương Trạch Vinh rất thành khẩn nói. Nghĩ đến trước đây Lão bí thư rất kỳ vọng vào Lô Ninh Quốc, Vương Trạch Vinh cũng muốn Lô Ninh Quốc thay đổi một chút.

- Ha ha, Trạch Vinh nói đúng, bảo sao Lão bí thư lại đặt cậu vào vị trí Bí thư Hải Đông. Về tư tưởng cậu đúng là mạnh hơn tôi nhiều. Ừ, mọi người đang chờ, chúng ta sang kia thôi.

Lô Ninh Quốc khen Vương Trạch Vinh một câu rồi nhanh chóng đổi đề tài.

Vương Trạch Vinh gật đầu.

Hai người đi ra đều nở nụ cười, ai biết bọn họ vừa nãy đối chọi với nhau như thế nào?

Nhiều quan chức tới đây hôm nay đều không yên lòng, đứng ngồi không yên. Thấy Vương Trạch Vinh và Lô Ninh Quốc sang bên kia nói chuyện riêng, ai cũng biết bọn họ có giao dịch bí mật.

Kết quả cuối cùng sẽ là như thế nào? Đây là điều mọi người đều hy vọng muốn biết, đều rất quan tâm. Vương Trạch Vinh quá mạnh, sau khi hắn đến Hải Đông đã tống không ít người vào tù. Vì thế mấy người ở đây đều rất lo lắng.

Lần này Lô Ninh Quốc tới làm cho mọi người thấy được hy vọng. Bọn họ hy vọng Lô Ninh Quốc có thể đàm phán xong với Vương Trạch Vinh, chỉ cần Lô Ninh Quốc thu tay là mọi người yên tâm.

Thấy hai người cười tươi đi ra, không ít người thầm thở dài một tiếng.

Sau khi Vương Trạch Vinh tới, có không ít người trong bọn họ mất ngủ, không được ngủ ngon.

Vương Trạch Vinh một lần nữa ngồi xuống. Hắn lợi dụng lần này để nhìn quan khí của mọi người.

Tuy nói những người này do Lô Ninh Quốc gọi tới nhưng Vương Trạch Vinh không tin tất cả đều trung thành với Lô Ninh Quốc. Dù sao cũng là người Phó bí thư bồi dưỡng, có người đi theo Lô Ninh Quốc chỉ là do thời thế mà thôi. Nếu có ai không vấn đề gì, hắn có thể dùng một lát.

Ngồi xuống, Vương Trạch Vinh nhìn quanh mọi người.

Hắn nhìn ra có vài người có nhiều chính khí, mà những người này không xuất hiện trong tài liệu mà bên Ủy ban kỷ luật và Đảng ủy chính pháp cung cấp cho hắn.

Những người này đáng để trôn trọng.

Đối mặt với hoàn cảnh như vậy mà bọn họ còn có thể kiên định với lương tâm của mình, đây là điều không dễ dàng gì.

Hắn cũng nhìn ra có vài người có quan khí không hoàn toàn dựa vào Lô Ninh Quốc. Thấy thế, hắn biết Lô Ninh Quốc hôm nay mời mấy chục người tới chỉ là tạo thế mà thôi. Thực sự còn trung thành với y đã không có mấy.

- Các vị Bí thư Vương hôm nay nể mặt tôi nên tới đây dùng cơm làm tôi rất vui. Mọi người đều là nòng cốt của Hải Đông, không mấy khi ngồi cùng như thế này. Mọi người cùng mời Bí thư Vương một chén, đương nhiên các vị phải hết, Bí thư Vương tùy ý.

Lô Ninh Quốc cười ha hả nói.

Không khí thoáng cái tốt lên nhiều, mọi người tranh nhau đến mời Vương Trạch Vinh.

Thủ đoạn này của Lô Ninh Quốc có thể nói rất cao.

Vương Trạch Vinh nghe Lô Ninh Quốc nói, lại thấy đối phương đang một chút liền sớm đoán ra ý đồ của đối phương. Y thấy đây là không thể kéo mình về phía y nên bắt đầu dùng cách ly gián.

Ai cũng thấy được hắn và Vương Trạch Vinh vào phòng trong nói chuyện riêng, đi ra còn tươi cười. Bây giờ Lô Ninh Quốc lại làm thế chính là muốn cho đám người Bí thư Trịnh thấy, để bọn họ nghi ngờ hắn đã đạt thành giao dịch với Lô Ninh Quốc.

Vương Trạch Vinh hiểu thêm về thủ đoạn của Lô Ninh Quốc.

Ngay khi mọi người đứng lên mời rượu, Vương Trạch Vinh cũng đứng lên bưng chén tới mời Tiền Thanh Hùng – Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thành phố rồi nói:

- Đồng chí Tiền Thanh Hùng, sau mưa gió, đối mặt tình hình phức tạp ở Hải Đông mà các đồng chí có thể giữ vững lương tâm, Hải Đông cần chính là các đồng chí như anh. Tôi mời anh.

Lần này Vương Trạch Vinh vừa chủ động mời rượu, còn uống hết chén.

Mời Tiền Thanh Hùng xong, Vương Trạch Vinh lại rót đầy chén mời thêm ba người mà hắn thấy bọn họ có nhiều quan khí.

Vị cuối cùng chính là một phó giám đốc, Vương Trạch Vinh vỗ vỗ vai đối phương rồi nói:

- Làm người chính là cần kiên định với quan điểm của mình.

Uống hết chét, Vương Trạch Vinh xoay người nhìn Lô Ninh Quốc và nói:

- Lão Lô, hôm nay tới đây thôi.

Nói xong hắn không thèm để ý người khác nghĩ gì mà lập tức đi ra ngoài.

Vương Trạch Vinh cứ như vậy đi làm mọi người rất ngạc nhiên. Vương Trạch Vinh làm gì thế này?

Mọi người lại nhìn bốn người Tiền Thanh Hùng. Vương Trạch Vinh không chỉ mời bọn họ, còn uống hết, điều này nói rõ vấn đề gì?

Vì sao nhiều người tới như vậy mà hắn chỉ mời bốn người.

Mặc kệ mọi người nhìn tới, bốn người Tiền Thanh Hùng đều đang rất kích động.

Hải Đông xảy ra nhiều chuyện như vậy, Vương Trạch Vinh sau khi đến Hải Đông đã tiến hành chống tham nhũng mạnh. Đám người Tiền Thanh Hùng bị Lô Ninh Quốc kéo sang, mặc dù bọn họ không thích cách làm của Lô Ninh Quốc, nhưng bọn họ cũng không có lực lượng rời khỏi. Bọn họ mặc dù muốn dựa vào Vương Trạch Vinh nhưng không có cơ hội. Hôm nay vốn nghĩ Lô Ninh Quốc mời Vương Trạch Vinh tới là đưa mọi người cho Vương Trạch Vinh, nếu hai người kia giao dịch thì bọn họ sẽ thất vọng vì Vương Trạch Vinh. Kết quả tình hình lại là như vậy.

Bốn người bọn họ đều biết tình hình bản thân mình. Tất cả mọi người cũng không chính thức thuộc vòng tròn của Lô Ninh Quốc. Thấy Vương Trạch Vinh không mời ai khác mà chỉ mời mình, bọn họ rất xúc động.

Cầm chén rượu, Tiền Thanh Hùng một lúc lâu không thể bình tĩnh được. Y chỉ có một suy nghĩ đó là Bí thư Vương mới là người hiểu mình.

Được Vương Trạch Vinh mời rượu, bốn người Tiền Thanh Hùng cảm thấy như tìm được tổ chức.

Mặt Lô Ninh Quốc rất khó coi. Vương Trạch Vinh rời đi, y biết mục đích tới Hải Đông của mình không đạt được.

Lại nhìn những người xung quanh, Lô Ninh Quốc phát hiện không ít người mặt mày cũng khó coi.

Nhìn bốn người Tiền Thanh Hùng mà Vương Trạch Vinh mời rượu, Lô Ninh Quốc không khỏi tức giận.

Y vốn muốn thực hiện kế ly gián kết quả lại bị Vương Trạch Vinh phản kích. Nhìn bốn người Tiền Thanh Hùng, Lô Ninh Quốc biết bọn họ sẽ không đi theo mình nữa.

Lô Ninh Quốc biết chuyến đi tới Hải Đông lần này của mình đã hoàn toàn thất bại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui