Quan Khí​

Muốn điều chỉnh bộ máy, Vương Trạch Vinh liền đưa ra bàn trong hội nghị thường ủy. Bây giờ Huyện Đại Phường bề ngoài thì không ai dám đấu với Vương Trạch Vinh, nhưng Vương Trạch Vinh cũng biết rất nhiều cán bộ là người địa phương, tính bài ngoại cao. Nếu không đảo ngược tình huống này thì rất nhiều việc rất khó phát triển.

Vì vậy Vương Trạch Vinh muốn thay đổi cơ cấu, chỉ có phá vỡ lợi ích cũ thì Huyện Đại Phường mới có một sức sống mới.

Vương Trạch Vinh và Mao Hiếu Lễ ngồi nói chuyện với nhau. Sau khi bộ máy mới nhận chức, mọi người biết phải vùi đầu vào công việc. Vương Trạch Vinh cảm thấy vấn đề đầu tiên là tiến hành cải cách cơ cấu, mà lần cải cách nay phải được đám người Mao Hiếu Lễ ủng hộ. Bây giờ Mao Hiếu Lễ đại biểu thế lực bản địa.

- Lão Mao, tình hình Huyện Đại Phường thì anh là người biết nhất, cơ cấu bố trí không hợp lý đã ảnh hưởng đến sự phát triển của Huyện Đại Phường. Tôi cảm thấy phải mau chóng giải quyết vấn đề này.

Vương Trạch Vinh nói với Mao Hiếu Lễ.

Mao Hiếu Lễ bây giờ có thể nói là một lòng đi theo Vương Trạch Vinh. Hắn lên chức Chủ tịch huyện là do Vương Trạch Vinh đứng sau đẩy lên. Đây không phải điều quan trọng nhất, Mao Hiếu Lễ thấy mình đã sắp đến tuổi về hưu, trước khi về hưu phải làm tốt quan hệ với Vương Trạch Vinh. Như vậy con cái sẽ được dựa vào Vương Trạch Vinh.

Nghe Vương Trạch Vinh nói đến vấn đề cơ cấu, Mao Hiếu Lễ hiểu rõ Vương Trạch Vinh muốn tiến hành cải cách cơ cấu. Hắn có chút lo lắng mà nói:

- Trạch Vinh, tình hình Huyện Đại Phường bây giờ càng lúc càng phức tạp. Các nhân viên không ngừng dựa vào quan hệ mà làm loạn, nếu như thực sự cải cách thì tôi lo rằng sẽ làm vấn đề thêm phức tạp. Tôi đã sắp về hưu nên không sao. Nhưng anh thì khác, không nên đắc tội với nhiều người như vậy.

Vương Trạch Vinh thở dài nói:

- Huyện Đại Phường không lớn, một huyện nghèo mà có nhiều phòng ban như vậy, nhiều phòng ban chồng chéo về cơ chức năng quản lý cho nên xuất hiện tình trạng đùn đẩy trách nhiệm cho nhau. Hơn nữa cũng khiến tài nguyên hành chính bị phân tán, hiệu quả không cao. Dùng cơ cấu này mà mong phát triển kinh tế thì nhất định có trở ngại rất lớn.

Mao Hiếu Lễ cười khổ nói:

- Ai cũng hiểu chuyện này nhưng không ai dám dễ dàng dây vào tổ ong vò vẽ đó. Không nói người khác, chỉ riêng bên Ủy ban huyện thì anh cũng thấy nhiều phòng ban rồi đó, một loạt phòng ban có chức năng nhiệm vụ giống nhau như phòng Nhân sự, Phòng Dân chính, phòng Lương thực, phòng Nông nghiệp... Nếu động đến thì sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người. Tôi sợ rằng....

Mao Hiếu Lễ nói ra chuyện mình lo lắng nếu tiến hành cải cách cơ cấu, nếu cải cách thì không biết đụng đến lợi ích của bao nhiêu người. Mao Hiếu Lễ là người địa phương Huyện Đại Phường, chuyện này dính dáng đến lợi ích không hề tầm thường.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Anh nói có lý nhưng tình hình này sẽ ảnh hưởng đến việc thu hút đầu tư. Lão Mao, đây là một cơ hội, thông qua điều chỉnh lần này thì sẽ có lợi cho sự phát triển.

Mao Hiếu Lễ nghe đến đây là hiểu rõ ý của Vương Trạch Vinh. Bởi vì Huyện Đại Phường lâu nay vẫn do thế lực bản địa nắm giữ toàn huyện, nhân viên từ bên ngoài đến muốn Huyện Đại Phường làm gì đó cũng khó, đồng thời rất nhiều người từ ngoài đến có suy nghĩ khó phát triển được ở đây. Bây giờ nếu không tiến hành điều chỉnh một chút thì sẽ gây cản trở cho phát triển kinh tế. Đương nhiên Vương Trạch Vinh hẳn là còn có một suy nghĩ khác đó là hy vọng thông qua việc này tăng khả năng khống chế Huyện Đại Phường. Là một Đảng viên lão thành, Mao Hiếu Lễ cũng muốn phát triển Huyện Đại Phường thật nhanh. Sau khi Vương Trạch Vinh đến đã làm Huyện Đại Phường phát triển, hắn biết chỉ cần ủng hộ công tác của Vương Trạch Vinh thì mới có thể làm cho Huyện Đại Phường phát triển thật nhanh.

- Trạch Vinh, trong công tác này tôi sẽ theo sát anh. Công tác tiên phong để tôi làm.

Ý của Mao Hiếu Lễ rất rõ ràng là để hắn đi đắc tội, ở việc này Vương Trạch Vinh tốt nhất không nên dễ dàng ra mặt. Quan trọng nhất là Mao Hiếu Lễ cảm thấy mình cũng có thể nói vài câu ở Huyện Đại Phường này.

Nghe Mao Hiếu Lễ nói như vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi cảm động nhưng vẫn cười nói:

- Nếu đã làm thì phải làm, đắc tội vài người thôi chứ sao?

Mao Hiếu Lễ cười nói:

- Cũng phải chia ra làm quân tiên phong và quân chủ lực chứ. Để tôi thử một chút.

Thấy Mao Hiếu Lễ nói như vậy, Vương Trạch Vinh nói:

- Đưa chút tin tức ra ngoài rồi quan sát.

Mao Hiếu Lễ cười nói:

- Đúng thế.

Sau khi hai người nói chuyện, Huyện Đại Phường từ từ truyền ra chút lời bàn tán, nghe nói trong huyện đang có ý muốn cải cách cơ cấu. Cơ cấu ban đầu dự định sẽ giảm còn khoảng 35 phòng ban, rất nhiều nhân viên sẽ phải tiến hành luân chuyển, một ít lãnh đạo cũng phải thu hẹp lại.

Tin tức này đâu phải chuyện nhỏ. Nếu thật sự làm như vậy thì rất nhiều người đang làm công ăn lương sẽ không có ngày nhàn nhã nữa rồi.

Các phòng ban cũng lo lắng, nếu thật sự cải cách thì mấy phòng hợp lại, trưởng phòng cũng chỉ có một người, các phó trưởng phòng cũng là tiến hành tranh đoạt. Nếu không đoạt được thì làm sao bây giờ?

Trưởng ban Tổ chức cán bộ Ôn Hòa Lâm không nghe được chỉ thị gì của Vương Trạch Vinh, bây giờ nghe thấy tin tức này liền vội vàng chạy đến chỗ Vương Trạch Vinh.

- Bí thư Vương, bây giờ trong huyện đang bàn tán sẽ cải cách cơ cấu, không biết Bí thư Vương có chỉ thị gì không?

Ôn Hòa Lâm này đúng là lợi hại, không hỏi việc này là thật hay giả mà hỏi Vương Trạch Vinh có chỉ thị gì.

Thấy Ôn Hòa Lâm giật mình như vậy, Vương Trạch Vinh ra hiệu cho hắn ngồi xuống rồi nói:

- Anh có ý kiến gì không?

Ôn Hòa Lâm thầm quan sát Vương Trạch Vinh một chút rồi nhỏ giọng nói:

- Việc này đúng là một vấn đề. Cơ cấu ở Huyện Đại Phường rất lớn, có nhiều phòng còn có vài phó trưởng phòng.

Vương Trạch Vinh nói:

- Anh có ý kiến gì với cải cách cơ cấu?

Ôn Hòa Lâm nói:

- Tôi nghe Bí thư.

Lời này của hắn rõ ràng là tỏ vẻ đứng về phía Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh nói:

- Anh bố trí một chút nên xem cải cách như thế nào, có thể làm đến mức nào.

Ôn Hòa Lâm lúc này đã biết đây là tin mà Vương Trạch Vinh cố ý truyền ra. Ôn Hòa Lâm rất vui vì Vương Trạch Vinh giao việc này cho mình, đây là nói Vương Trạch Vinh tin tưởng hắn.

Cũng không phải Vương Trạch Vinh không muốn nói trước với Ôn Hòa Lâm, nhưng hắn cũng không nắm rõ được chuyện này. Hắn thử thả ra chút tin tức rồi xem phản ứng của mọi người. Từ tình hình trước mắt thì thấy không tạo thành phản ứng quá đáng.

Thấy Ôn Hòa Lâm rời đi, Vương Trạch Vinh gọi Chu Thiến Dao vào phòng mình, hỏi cô ta:

- Tiểu Chu, nghe nói gần đây trong huyện xuất hiện các lời bàn tán, cô thấy thế nào?

Chu Thiến Dao nói:

- Tôi nghe nói là sẽ tiến hành cải cách cơ cấu. Tôi cũng thấy nên lập tức làm chuyện này.

- Ồ.

Vương Trạch Vinh nhìn Chu Thiến Dao, hắn không ngờ Chu Thiến Dao lại nghĩ như vậy:

- Cô nói suy nghĩ của mình xem.

Chu Thiến Dao nói:

- Huyện Đại Phường chỉ là huyện nhỏ mà nhân viên hành chính đã hơn 2000 người, lãnh đạo các phòng ban cũng nhiều, thường thường bảy tám lãnh đạo mới có một nhân viên. Tình hình này rất bất lợi cho sự phát triển của toàn huyện. Tôi tán thành ý kiến của mọi người, cần phải tiến hành cải cách cơ cấu.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Như vậy đi, cô đưa ra một phương án bên Đảng ủy, tôi xem có thể áp dụng hay không?

- Được, tôi lập tức đi làm.

Nhìn Chu Thiến Dao đi ra, Vương Trạch Vinh lắc đầu, người phụ nữ này tuy tích cực nhưng lại thích đóng kịch.

Sau khi Huyện Đại Phường truyền ra tin tức cải cách cơ cấu, Vương Trạch Vinh liền náo nhiệt hơn. Ngoại trừ cấp dưới lên báo cáo công việc nhiều hơn, các phòng ban cấp trên cũng thường xuyên hỏi việc này. Còn có cả lãnh đạo các phòng ban trên thành phố tự mình gọi điện tới để chiếu cố họ hàng, người thân của bọn họ. Bọn họ hy vọng Vương Trạch Vinh có thể chiếu cố một chút.

Vì việc này Vương Trạch Vinh cũng lên thành phố một chuyến nói ra suy nghĩ của mình với Tiền Dịch Tài.

Tiền Dịch Tài yêu cầu Vương Trạch Vinh không được gây hỗn loạn, phải từng bước phát triển.

Vương Trạch Vinh cẩn thận tính toán tình huống mỗi người trong huyện, hắn tiến hành điều tra xem ai có năng lực, ai là lực cản, ai có thể dùng, ai phải kiên quyết điều chỉnh. Sau mấy ngày bàn bạc với mọi người, người đáng nhảy ra thì đã nhảy ra. Vương Trạch Vinh cũng càng lúc càng lo lắng về chuyện này. Hắn cẩn thận quan sát thì thấy ngoài mấy người mới điều vào Huyện Đại Phường gần đây, người trước kia ở Huyện Đại Phường cũng không phải người có quan hệ mạnh. Nếu có quan hệ thì không phải chôn chân ở Huyện Đại Phường. Vì thế bây giờ Vương Trạch Vinh thấy nhất định phải tiến hành cải cách cơ cấu, như vậy mới thuận lợi khai triển công tác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui