Quan Khí​

Sau khi hội nghị kết thúc, sáng hôm sau Vương Trạch Vinh lập tức về huyện. Các huyện bây giờ đều phải tăng tốc phát triển. Mặc dù Huyện Đại Phường đã phát triển rất lớn nhưng so sánh với các huyện khác mà nói thì trụ cột không chắc chắn, phải tăng cường phát triển mới được.

Vương Trạch Vinh vừa lên xe, Long Dũng Đình đã hơi ấn ấn phanh vài cái rồi nhíu mày nói:

- Sao lại không ăn cơ chứ?

Long Dũng Đình mỗi lần lên xe đều có thói quen là kiểm tra xe một chút. Hôm nay hắn kiểm tra theo thông lệ thì phát hiện ra vấn đề.

- Sao thế?

Hác Duệ Bân hỏi.

- Tối qua tôi kiểm tra thì thấy xe vẫn tốt, sao hôm nay lại thấy phanh xe có vấn đề.

Long Dũng Đình nói xong liền xuống kiểm tra.

Lời này làm cho Vương Trạch Vinh giật mình. Mỗi đêm Long Dũng Đình đều cần thận kiểm tra xe, đây chính là thói quen của hắn. Nếu kiểm tra không vấn đề gì thì sao sáng hôm sau lại có vấn đề?

Rất nhanh Long Dũng Đình lên xe nói với Vương Trạch Vinh:

- Xe chúng ta đã bị người tác động, hệ thống phanh xuất hiện vấn đề.

Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, vốn là bộ đội đặc chủng xuất ngũ nên điều hắn nghĩ tới đầu tiên là xe bị người động.

Ồ.

Vương Trạch Vinh không ngờ chuyện này lại xảy ra. Hắn vẫn luôn chú ý đến chuyện về Điền Mông Lực, vốn nghĩ đối phương muốn làm gì cũng phải ở Huyện Đại Phường, không ngờ hắn lại ra tay ở trên thành phố.

Vương Trạch Vinh đầu tiên nghĩ đến chính là Điền Mông Lực. Mặc dù không có chứng cứ nhưng trực giác cho Vương Trạch Vinh biết đây là khả năng lớn nhất. Vương Trạch Vinh tự nhận sau khi đến Huyện Đại Phường thì không có ai là kẻ thù cả, bây giờ chắc chỉ có Điền Mông Lực.

Nhìn Long Dũng Đình xử lý phanh xe, Vương Trạch Vinh rất hài lòng với hắn. Nếu không phải Long Dũng Đình phát hiện ra vấn đề thì lần này gặp nguy rồi.

Hác Duệ Bân nói:

- Bí thư Vương, việc này nhất định có người gây ra, hay là chúng ta báo cảnh sát.

Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:

- không cần.

Nếu đối phương đã làm thì có lẽ không tra xét được gì. Vương Trạch Vinh không muốn cho mọi người đều biết việc này.

- Tôi tạm xử lý một chút nên không có vấn đề gì. Nếu như không chú ý khi chạy trên cao tốc sẽ có chuyện.

Long Dũng Đình nói.

- Cứ lái đến cửa hàng sửa một chút.

Vương Trạch Vinh bảo Long Dũng Đình lái đến cửa hàng sửa chữa ô tô.

Sau khi được thợ sửa lại cẩn thận, chiếc xe một lần nữa chạy lên cao tốc. Đối với nhân viên cửa hàng thì vấn đề này rất dễ xử lý, nhưng người trên xe lại giật mình. Chẳng may khi xe đang chạy trên cao tốc mà phanh không ăn thì không biết tình hình sẽ như thế nào.

Vương Trạch Vinh lúc này đang rất giận, chuyện này xảy ra nói rõ đám người Điền Mông Lực đã đến mức cùng đường.

Vương Trạch Vinh rút điện thoại di động ra gọi cho Hác Duệ Quân:

- Duệ Quân, tôi muốn nghe báo cáo về tình hình của Điền Mông Lực, lập tức đến văn phòng của tôi.

Tối qua Vương Trạch Vinh không có hứa ngừng điều tra với Điền Mông Lực, có lẽ hắn đã rất gấp.

Vương Trạch Vinh vốn chỉ định âm thầm điều tra nhưng kết quả làm ai cũng biết. Vì thế đợt điều tra này làm Vương Trạch Vinh gặp áp lực rất lớn. Dựa vào một bức thư tố cáo mà điều tra ủy viên Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân, bên trên nhất định sẽ bất mãn. Nếu không phải bây giờ Tiền Dịch Tài vẫn im lặng thì có lẽ việc này đã có biến hoá. Vương Trạch Vinh quyết định phải mau chóng ra tay giải quyết dứt điểm mới được.

- Duệ Quân, xe tôi hôm nay bị mất phanh.

Thấy Hác Duệ Quân, Vương Trạch Vinh liền nói.

Lời này làm cho Hác Duệ Quân giật mình. Hắn lập tức nghĩ tới ý trong lời này của Vương Trạch Vinh. Chính là có người muốn hại Vương Trạch Vinh, hắn cũng nghĩ ngay đến Điền Mông Lực. Nghĩ đến em trai mình ngồi trên xe đó, Hác Duệ Quân cũng rất giận.

- Bí thư Vương, chuyện về Điền Mông Lực tiến triển rất nhanh, chỉ riêng việc đánh người đến tàn phế đã có ba vụ, còn có cả án mạng. Chúng ta cũng lấy được một quyển sổ ghi chép việc buôn bán phụ nữ của Điền Mông Lực.

Hác Duệ Quân nói đến việc này không khỏi đỏ mặt. Hắn cũng không biết quyển sổ đó làm như thế nào mà xuất hiện trong xe hắn. Khi hắn lên xe thì thấy quyển sổ này.

- Ngoài ra từ tất cả các chuyện chúng tôi phát hiện em vợ Điền Mông Lực là Trang Khoa Dương cũng có liên quan, đề nghị khống chế Trang Khoa Dương trước. Điền Mông Lực làm việc rất cẩn thận nên vẫn chưa có chứng cứ trực tiếp. Chúng ta có thể thông qua Trang Khoa Dương để dẫn ra Điền Mông Lực.

Vương Trạch Vinh hỏi:

- Có chứng cứ gì để bắt Trang Khoa Dương không?

Hác Duệ Quân nói:

- Mấy vụ đánh người đều do hắn cầm đầu, các chứng cứ đều có nên hắn không thể thoát tội.

Vương Trạch Vinh nói:

- Việc này các anh cứ theo lý mà làm.

Rất nhanh em vợ của Điền Mông Lực là Trang Khoa Dương bị bắt.

Sau khi Trang Khoa Dương bị bắt, áp lực đối với Vương Trạch Vinh càng mạnh hơn, đủ thứ người gọi điện đến cho hắn. Qua đó Vương Trạch Vinh cũng thấy được thực lực của Điền Mông Lực. Không ít lãnh đạo Huyện Đại Phường, thậm chí cả mấy người đã về hưu đều gọi điện. Trên thành phố, trên tỉnh cũng có người gọi điện tới nói giúp cho Điền Mông Lực.

Điền Mông Lực bây giờ đúng là gấp đến độ đỏ mắt. Trang Khoa Dương bị bắt làm hắn rất chấn động. Hắn biết Vương Trạch Vinh rốt cuộc muốn đưa hắn vào chỗ chết.

Điền Mông Lực đi qua đi lại trong phòng rồi gọi điện ra ngoài:

- Ảnh đó anh có thể lấy nhưng anh phải giải quyết chuyện này cho tôi. Nếu không anh cũng không có gì tốt đẹp đâu.

Cuộc điện thoại không đầu không đuôi nhưng Điền Mông Lực tin rằng người bên kia nhất định sẽ phải giúp mình giải quyết việc này. Hắn rất cần lấy lại bức ảnh kia.

Thấy Trang Khoa Dương đã bị bắt, Vương Trạch Vinh cũng không quan tâm đến việc này. Hắn tin lần này Hác Duệ Quân sẽ làm tốt.

Thực ra Hác Duệ Quân cũng không dễ dàng gì. Một bên Vương Trạch Vinh không ngừng thúc giục, một bên lại bị Điền Mông Lực dùng tiền hấp dẫn. Điền Mông Lực biết việc này do Hác Duệ Quân thực hiện nên nhiều lần tỏ vẻ chỉ cần Hác Duệ Quân giúp mình, thì hắn sẽ cho Hác Duệ Quân rất nhiều tiền và gái.

Hác Duệ Quân được đề bạt rất nhanh nên hắn phải hạ quyết tâm rất lớn nên mới có thể nhịn được sức hấp dẫn đó.

Nói thật dụ dỗ quá lớn làm Hác Duệ Quân do dự. Nhưng nghĩ đến Vương Trạch Vinh như mặt trời giữa trưa, hắn liền hạ quyết tâm làm xong việc này.

Công tác thẩm vấn Trang Khoa Dương dần có điểm chuyển biến. Đừng nhìn hắn luôn ra vẻ hung tàn nhưng đến Công an huyện lại trở nên sợ sệt.

- Bí thư Vương, trên tỉnh điều động tôi đến tham gia đợt tập huấn trong công tác chống tội phạm trong ba tháng.

Đang khi cơ quan công an tiến hành thẩm vấn Trang Khoa Dương, Hác Duệ Quân rất khó hiểu báo cáo với Vương Trạch Vinh.

- Việc này bắt buộc anh phải tham gia sao?

Vương Trạch Vinh cảm thấy việc này quá loạn, sao có thể đích danh Hác Duệ Quân tham ra. Việc này quá quái dị, sao việc này lại diễn ra đúng lúc như vậy?

- Trước đây các cuộc tập huấn đều là do bên dưới báo danh lên, nhưng lần này không biết vì nguyên nhân gì mà nói muốn tôi đi trao đổi kinh nghiệm.

Hác Duệ Quân cũng cảm thấy rất lạ.

Vương Trạch Vinh liền gọi điện cho Nguyễn Dũng:

- Lão Nguyễn, lần này đợt tập huấn phòng chống tội phạm của tỉnh sao lại điểm danh vậy?

Nguyễn Dũng biết việc này nên cười nói:

- trong tài liệu mà Thành phố Quán Hà báo cáo lên cho thấy Hác Duệ Quân làm việc rất tốt, lão Khoái cũng cho rằng công tác của anh ra rất được cần phải tiến hành giao thêm trọng trách. Vì thế Hác Duệ Quân là nhân tài được bồi dưỡng trọng điểm.

Vương Trạch Vinh càng nghe càng cảm thấy việc này quá gượng ép mà nói:

- Chỗ chúng tôi đang có một vụ án cần Hác Duệ Quân xử lý. Anh xem có thể để cậu ta không tham gia được không?

Nguyễn Dũng nói:

- Việc này có chút khó khăn, sở bây giờ đang họp để quyết định.

Chuyện này liên quan đến quyết định của sở nên hắn cũng bất lực.

Vương Trạch Vinh bỏ điện thoại xuống liền suy nghĩ. Việc này có chút khó hiểu, không ngờ do Khoái Phú Quyền đề xuất. Chẳng lẽ....

Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng thấy có chút phức tạp.

Vương Trạch Vinh đuổi Hác Duệ Quân đi rồi suy nghĩ một chút. Sau đó hắn gọi điện lên cho Phó bí thư tỉnh ủy Chương Kiều Cương.

Ở tình hình bình thường thì Vương Trạch Vinh sẽ không tùy tiện gọi cho Chương Kiều Cương. Chẳng qua lần này hắn thấy chuyện khá phức tạp có lẽ còn liên quan đến một ít cán bộ.

Chương Kiều Cương thấy Vương Trạch Vinh gọi điện tơpis liền hơi coi trọng một chút.

Chương Kiều Cương sau khi nghe Vương Trạch Vinh phân tích xong liền nói:

- Việc này cậu làm rất đúng, để tỉnh tham gia đi.

Nghe chuyện phức tạp như vậy, Chương Kiều Cương cũng biết chỗ khó khăn của Vương Trạch Vinh. Y liền đáp ứng việc này để trên tỉnh xử lý. Y tin rằng trên tỉnh xử lý vụ án này là không có vấn đề lớn, cũng có thể giảm được áp lực đối với Vương Trạch Vinh.

Chương Kiều Cương nói xong liền dập máy. Vương Trạch Vinh vẫn có chút lo lắng. Gần đây càng lúc càng có nhiều người nói giúp Điền Mông Lực, hắn lo lắng không thể khống chế được. Chẳng may dính dáng quá nhiều người thì cấp trên sẽ xử lý việc này như thế nào?

Chuyện từ từ có thay đổi, Hác Duệ Quân lên tỉnh tham gia tập huấn, nhưng vụ án về Trang Khoa Dương lại do tổ chuyên án trên tỉnh tới xử lý.

Dù là Huyện Đại Phường hay Thành phố Quán Hà đều bắt đầu truyền ra một tin tức, ủy viên Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Điền Mông Lực dính dáng đến tổ chức xã hội đen.

Thấy tổ chuyên án tỉnh đến tiếp nhận vụ án, Vương Trạch Vinh coi như yên tâm. Việc này có liên quan đến rất nhiều người, hắn đúng là không biết làm gì nữa. Có sở Công an tỉnh tham gia, việc này tin rằng rất nhanh có kết quả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui