Quan Khí​

Sau khi kết thúc hội nghị, Lữ Kính Tân và Trương Tùng đều có việc đi rồi, Vương Trạch Vinh nhìn là biết bọn họ đều có quan hệ ở thủ đô. Nghĩ đến mình còn chưa đi qua nhà bố vợ, hắn đang chuẩn bị gọi điện thì Hạng Nam đã gọi điện đến.

Ngồi trên xe, Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh, nói:

- Mẹ con nghe nói con đến thủ đô, đã giục bố gọi điện cho con, Tiểu Mật cũng đã gọi đến.

Vương Trạch Vinh nói:

- Con đi theo lãnh đạo nên khó sắp xếp.

Hạng Nam nói:

- Hôm nay con nói rất tốt, đối với việc Luân chuyển đất đai nội bộ chính phủ có hai thái độ, hiện tại vẫn còn đang tranh luận, Phó thủ tướng Lục là người ủng hộ.

- À!

Trong lòng Vương Trạch Vinh khẽ động, hèn chi Phó thủ tướng Lục coi trọng việc này như vậy.

Nhìn thấy Vương Trạch Vinh đã hiểu rõ ý mình, Hạng Nam cười nói:

- Việc này con mới là người có lợi.

Xe chạy đến một vùng yên tĩnh, trước cổng có trạm gác, nhìn lại thấy là Hạng Nam mới cúi chào cho đi.

- Tiểu Trịnh, anh đi làm thủ tục cho Vương Trạch Vinh, tránh sau này Vương Trạch Vinh không được vào.

Ngồi ở vị trí phía trên cùng lái xe, thư kí lên tiếng. Hắn đã nghe nói Bộ trưởng có một cậu con rể, lúc này mới được gặp Vương Trạch Vinh.

Hứa Tố Mai đã sớm chờ trong nhà của Hạng Nam, nhìn thấy Vương Trạch Vinh vừa vào đến cửa, Hứa Tố Mai nồng nhiệt đón tiếp Vương Trạch Vinh ngay ở cửa vào, nhìn Vương Trạch Vinh nói:

- Ở huyện Đại Phường như thế nào, nếu không thì bảo ba cho con đến thủ đô làm đi, tội gì phải ở dưới huyện, khiến cho Tiểu Mật cũng không chịu đến thủ đô.

Vương Trạch Vinh nói:

- Ở huyện Đại Phường của con cũng khá phát triển.

Hạng Nam lại ngồi xuống rồi nói:

- Trạch Vinh cũng làm được rất nhiều, tôi đang suy nghĩ đề bạt giúp con tiến lên một bậc.

Hứa Tố Mai cười nói:

- Tâm Lam cũng nói rất nhiều cho tôi nghe về tình hình về Vương Trạch Vinh.

Chỉ vào ghế sô pha, Hạng Nam nói:

- Ngồi xuống nói chuyện.

Nhìn thấy Vương Trạch Vinh đã ngồi xuống, người giúp việc lập tức pha trà bưng lên.

Hạng Nam nói:

- Lần này việc Luân chuyển đất đai cuối cùng sẽ đi đến hai quan điểm trái ngược nhau. Một là không muốn thực hiện, và một nữa là có thể thực hiện và đưa lại nhiều kết quả tốt, ta muốn nghe ý kiến của con.

Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút nói:

- Ba à, con nghĩ việc Luân chuyển đất đai cũng không phải là việc tốt đối với tất cả các địa phương, cũng có sự khác biệt giữa các vùng, phải thực thi khác nhau, không thể vì sự ủng hộ mà có thể làm được việc này.

Vương Trạch Vinh có quan điểm này đã vượt ra ngoài dự đoán của Hạng Nam, khiến ông cảm thấy rất có hứng thú.

Tiếp theo, Vương Trạch Vinh thẳng thắn nói:

- Từ tình hình cụ thể, đối với người nghèo thì việc Luân chuyển đất đai phải giúp họ vượt ra khỏi nghèo đói, như vậy mới là có lợi. Còn đối với những vùng kinh tế phát triển thì công tác này lại không phải là việc tốt. Như vậy kinh phí cho lưu chuyển sẽ trở thành một vấn đề, sẽ nảy sinh ra sự tranh giành lợi ích, giải quyết sẽ gặp phải phiền phức.

Nhìn thấy Hạng Nam đang lắng nghe, Vương Trạch Vinh nói tiếp:

- Tình hình ở huyện Đại Phường rất đặc thù, là vùng đất nghèo khó, tiền có được từ việc Luân chuyển đất đai đối với nông dân là cứu cánh, làm cho thu nhập bình quân của đa số nhân dân được nâng lên. Hiện tại để giải quyết công ăn việc làm cho người nghèo là một vấn đề lớn. Nếu tình hình khả quan, con sẽ cho tiến hành Luân chuyển đất đai, phát triển kinh tế, thu hút đầu tư, kích thích kinh tế. Làm được như vậy mới có khả năng đem kinh tế của toàn huyện phát triển đi lên, cũng là mới căn bản giải quyết được vấn đề ở nông thôn.

Hạng Nam gật đầu nói:

- Con nói có lí, không thể tiến hành đồng nhất, phải có biện pháp khác nhau tùy vào hoàn cảnh cụ thể.

Vương Trạch Vinh nói:

- Vấn đề là nhận thức, theo con đây là công việc có tính hệ thống, điểm mấu chốt nữa là còn phải tùy vào phương thức tiến hành.

Hạng Nam hỏi:

- Theo con thì đâu là điểm căn bản nhất đối với các địa phương?

Vương Trạch Vinh nói:

- Căn cứ vào việc con làm thì con cho rằng, điểm cơ bản ở đây trước hết không phải là vấn đề Luân chuyển đất đai mà là lưu chuyển sức lao động. Với nông dân nên tiến hành hợp tác hóa, tập trung ruộng đất, điều này không những làm giảm phương thức lao động thủ công, mà còn phát huy được kinh nghiệm và kĩ năng làm ruộng, trồng trọt của những người nông dân nghèo. Thông qua hợp tác hóa có thể thành lập một tổ chuyên huấn luyện về kĩ thuật hiện đại cho đội ngũ lao động, ruộng đất có thể đem lại thu nhập ổn định cho người dân, thực hiện công bằng xã hội. Thông qua kinh doanh ở quy mô lớn để có thể làm giảm phí sản xuất, trên cơ bản có thể trù tính thiết kế lại quy hoạch đồng ruộng, cũng có thể lợi dụng sự tập trung của tài nguyên nông nghiệp để phát triển nền nông nghiệp sinh thái.

Vương Trạch Vinh cười nói tiếp:

-Thật ra thì huyện Đại Phường có được sự phát triển hơn so với các địa phương khác, chủ yếu là do bọn con tiến hành rất công phu. Dân ở đây chủ yếu làm nông nghiệp, chỉ có làm nông nghiệp mới đi lên, nên công tác nông thôn được chú trọng. Khi mới bắt đầu việc Luân chuyển đất đai ở huyện Đại Phường, chúng con phải tiến hành một số chính sách, về sau mới trở nên rõ ràng hơn, sau đó mới có thể tiến hành một cách hợp lí, công bằng, ổn định và phát triển với thời gian liên tục.

Hạng Nam cười nói:

- Hôm nay con không nói đến nội dung này.

Vương Trạch Vinh nói:

- Bởi vì không hiểu rõ quan điểm cấp trên, con đành phải giữ lại.

Hạng Nam cười ha ha nói:

- Không tồi, có tiến bộ, nhưng quan điểm này tôi sẽ đề xuất với chính phủ.

Để nhớ lại tất cả mọi việc, sau khi Vương Trạch Vinh ngồi tựa vào thành ghế, thở phào một cái, hút một hơi hết điếu thuốc lá. Vương Trạch Vinh mới có thời gian suy ngẫm lại tất cả sự việc xảy ra trong lần đến thủ đô này. Nói thật là hắn đã có được kết quả rất lớn, lời nói “ Bí thư tốt” của Phó thủ tướng Lục như vật báu vô giá. Nghĩ đến đây khóe miệng Vương Trạch Vinh lộ ra một nụ cười tươi.

- Bí thư Vương, lần này đến thủ đô thu hoạch lớn nhỉ?

Chánh văn phòng Huyện ủy Chu Thiến Dao đi vào cười nói.

Trợn mắt nhìn Chu Thiến Dao đang đi vào, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Có chuyện gì thế?

Hôm nay Tiểu Chu ăn mặc rất đẹp, toàn thân mặc một bộ áo váy màu đen kí giả, tất chân lại tôn thêm dáng người vốn rất đẹp, cô cười nói nhìn qua như một người mẫu.

- Ồ Tiểu Chu à, có chuyện gì?

Vương Trạch Vinh hỏi, không tiện nhìn thẳng đối phương. Hôm nay Tiểu Chu còn trang điểm nhẹ một ít phấn, không ngờ lại cô ấy lại bắt đầu chú trọng đến trang điểm.

- Bí thư Vương, tôi nghe được tin tức nói rằng Phó thủ tướng gọi anh là Bí thư tốt, đây là một vinh dự lớn.

Khi Chu Thiến Dao nói chuyện, trong ánh mắt lộ ra vẻ rất phục.

Biết bố cô ta chính là Trưởng ban thư kí Tỉnh ủy, nên cô ta biết việc này cũng là lẽ thường, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Nói đùa thế thôi, chứ làm gì có.

Chu Thiến Dao còn nói thêm:

- Cứ cho là nói đùa thì đối với huyện Đại Phường, đây cũng là một vinh dự lớn.

Nghĩ đến giọng điệu của bố khi gọi cho mình đã tỏ vẻ rất coi trọng Vương Trạch Vinh, không hiểu vì sao Chu Thiến Dao lại kiêu hãnh vì chút thành tích đó của hắn.

- A, trưởng ban Ngô cũng vừa ly hôn đấy.

- Cô đang nói về Ngô Nghi Tĩnh? Vì sao không nghe nói gì mà lại ly hôn?

Vương Trạch Vinh có chút quan tâm.

Chu Thiến Dao cười nói:

- Chẳng lẽ ly hôn lại còn muốn lớn tiếng truyền ra ngoài?

Vương Trạch Vinh cũng biết mình vừa hỏi câu không đáng, hỏi tiếp:

- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Thiến Dao nói:

- Hình như ông xã của cô ấy có tình nhân.

Gật gật đầu, việc này cũng không thể tránh khỏi, Vương Trạch Vinh nói với Chu Thiến Dao:

- Các cô đều là phụ nữ với nhau, thỉnh thoảng nên an ủi nhau, đừng để ảnh hưởng đến công việc.

Chu Thiến Dao nói:

- Là tôi lo sợ việc gia đình của cô ấy ảnh hưởng đến công việc, nên tới báo cáo với Bí thư Vương một tiếng. Việc này tôi cũng đã sớm nói chuyện với cô ấy.

Lúc này Vương Trạch Vinh mới biết là Chu Thiến Dao sang đây để báo cáo việc này, nên thiện cảm hơn với cô ta một chút.

Chu Thiến Dao vừa rời đi, Vương Trạch Vinh cũng ra khỏi văn phòng, hắn muốn đi xem cơ sở thí nghiệm nông nghiệp xem tình hình như thế nào.

Xe vừa đến thị trấn Vương Gia Bá, thì thấy lão giáo sư Lưu Tân Dân đầu đội mũ rơm đang bước chậm rãi, Vương Trạch Vinh liền cho xe dừng lại.

- Giáo sư Lưu.

Vương Trạch Vinh liền kêu to, rồi đi tới. Ở huyện Đại Phường, Lưu giáo sư chính là một bảo vật. Ông ấy gieo trồng hoa cảnh tuy lúc đầu diện tích không lớn, nhưng hiện tại đang dần phát triển theo xu thế với quy mô công nghiệp. Vương Trạch Vinh lần này đến đây chủ yếu là để xem tình hình hoa cảnh được gieo trồng phát triển ra sao.

- A, Bí thư Vương sao hôm nay lại có thời gian đến đây?

- Chính là đến xem trang trại hoa của ông phát triển như thế nào?

Nhắc đến hoa cảnh, giáo sư Lưu cười nói:

- Bí thư Vương, nếu cậu không dẫn tôi đến đây làm, tôi cũng không thể thành công như thế. Tôi muốn nhân rộng việc trồng hoa, hiện tại trên thị trường cung không đủ cầu.

Nhìn thấy ông ấy tươi cười, Vương Trạch Vinh cũng vui lây, nói:

- Giáo sư Lưu, các ông đều là người tài giỏi, có những người như các ông huyện Đại Phường sẽ phát triển rất nhanh.

Lưu Tân Dân nói:

- Tôi bồi dưỡng cho nông dân những phương pháp cơ bản về chuyên trồng hoa, nhóm nông dân đầu tiên đã tiến hành trồng độc lập, bọn tôi đang muốn mở rộng thêm nữa.

- Nông dân có tiền trồng hoa?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Ha ha, tôi và bọn họ kí hợp đồng với nhau, tôi chi tiền ra cho họ sản xuất, lúc thu hoạch tôi sẽ thu mua. Hiện nay đã có rất nhiều người muốn đến học cách trồng hoa. Cậu đừng coi thường nghề trồng hoa, chỉ cần cố gắng hàng năm, lợi nhuận thu về rất khả quan. Tôi tin rằng, không bao lâu nữa nhóm đầu tiên này sẽ thoát ra khỏi nghèo đói, tiến lên làm giàu.

Biết Lưu Tân Dân cống hiến là vì Đại Phường, Vương Trạch Vinh cảm kích nói:

- Đa tạ giáo sư Lưu.

Lưu Tân Dân nói:

- Không chừng tôi sẽ giàu có.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Vương Trạch Vinh cũng tin tưởng rằng, việc phát triển trồng hoa ở huyện Đại Phường sẽ giúp huyện phát triển kinh tế.

Vương Trạch Vinh không hề biết sau khi từ “ Bí thư tốt” nói ra, không ít người đã âm thầm suy nghĩ.

………….

“ Vương Trạch Vinh là con rể Hạng Nam” Chủ tịch tỉnh Lữ Kính Tân vừa xem ti vi vừa tự hỏi.

Làm Chủ tịch tỉnh, Lữ Kính Tân lo lắng cũng không khó hiểu. Ở tại tỉnh này, cần phải tận dụng mọi khả năng không đối lập với Phùng Nhật Hoa. Hắn liền nghĩ làm như thế nào để lợi dụng tốt Vương Trạch Vinh. Đối với Vương Trạch Vinh, Lữ Kính Tân chỉ muốn lợi dụng. Người này trẻ tuổi, năng lực rất tốt, còn có Hạng Nam đứng sau, tuy chỉ là một Bí thư huyện ủy rất nhỏ, nhưng đủ để lọt vào tầm mắt của hắn.

Thế lực cũ của Hạng Nam ở tỉnh Sơn Nam cũng không ít. Trong đó có Chương Kiều Cương là người của hắn, có lẽ lợi dụng tốt Vương Trạch Vinh sẽ lôi kéo được cả bọn người của hắn.

Đối với Lữ Kính Tân, Vương Trạch Vinh chỉ là một nhân vật râu ria nhỏ bé mà thôi, hắn nghĩ nhiều nhưng cũng tự biết chỉ lợi dụng Vương Trạch Vinh để từ đó thu hoạch thêm một chút lợi ích mà thôi.

Khác với Lữ Kính Tân, Thị trưởng Thành phố Quán Hà Trương Tùng đang đau đầu với câu nói của Phó thủ tưởng Lục khen Vương Trạch Vinh là bí thư tốt.

Nói thật, mỗi khi nhớ đến câu này, trong lòng Trương Tùng nảy sinh ghen ghét, dựa vào cái gì mà Phó thủ tướng Lục nói về Vương Trạch Vinh như vậy. Tuy chỉ là mang tính đùa vui nhưng với Vương Trạch Vinh câu nói này như là một vật báu.

“ Vương Trạch Vinh có ở lại huyện Đại Phường nữa không?” Trương Tùng nhắm mắt lại hỏi.

Thư kí Cao Vệ Quân lễ phép nói:

- Thị Trưởng, Bí thư Vương đã về tới huyện Đại Phường.

- Ừ.

Trương Tùng không nói thêm gì nữa.

Trong lòng Trương Tùng lại nghĩ đến việc Luân chuyển đất đai, trước khi có quyết định cuối cùng, mình cứ lặng lẽ xem diễn biến thế nào, nếu Trung ương quyết định tiến hành Luân chuyển đất đai thì Vương Trạch Vinh sẽ tiến thêm được một bước.

Mặc dù lần này Đỗ Thủ Như không đi thủ đô dự họp, nhưng hắn cũng có được tin tức, tình hình ở hội nghị này hắn cũng rất chú ý. Việc Phó thủ tướng khen Vương Trạch Vinh cũng đã truyền đến tai hắn.

Đã biết hướng đi của Vương Trạch Vinh, hắn không ngần ngại giúp Vương Trạch Vinh tiến thêm bước nữa, sau khi suy nghĩ kỹ là phải chiếm được cảm tình của Vương Trạch Vinh.

- Thông báo với huyện Đại Phường, tôi muốn đến kiểm tra công tác.

Đỗ Thủ Như nói.

Đang cùng bàn bạc với Lưu Tân Dân về việc mở rộng phát triển sản xuất hoa cảnh, Chu Thiến Dao liền điện thoại đến báo:

- Bí thư Vương, vừa mới nhận được thông báo của Thị ủy, ngày mai Bí thư Đỗ đến huyện Đại Phường kiểm tra công tác.

Nhận được tin này, Vương Trạch Vinh đành nhìn giáo sư Lưu nói:

- Giáo sư Lưu, ở huyện lại có việc, tôi phải về. Việc sản xuất hoa cảnh ở huyện Đại Phường trông cậy vào những chuyên gia như các ông.

Lưu Tân Dân nói:

- Việc gì làm được nhất định tôi sẽ làm tốt. Bí thư Vương cứ yên tâm đi.

Ngồi ở trên xe, Vương Trạch Vinh liền điện thoại cho Chu Thiến Dao, thông báo triệu tập cuộc họp thường ủy.

Khi xe của Vương Trạch Vinh về đến huyện ủy thì trong phòng các thường ủy đã có mặt, Chu Thiến Dao đang nói với mọi người về chuyện Vương Trạch Vinh được Phó thủ tướng khen là Bí thư tốt.

Cũng không biết lí do gì mà Chu Thiến Dao lại để tâm chuyện của Vương Trạch Vinh rồi đi nói với mọi người. Tuy là Vương Trạch Vinh không cố ý lôi kéo, nhưng từ biểu hiện của cô ấy mà có vài người cứng đầu cũng muốn kết thân theo, khiến cho Vương Trạch Vinh cảm thấy khó hiểu. Đương nhiên là Chu Thiến Dao tự nguyện kéo phe cánh cho mình, nên chuyện này đối với Vương Trạch Vinh cũng là chuyện tốt. Thấy vài lần như vậy, Vương Trạch Vinh yên tâm bắt đầu giao cho cô một số việc khiến cô đến báo cáo.

- Nhận được thông báo của thị ủy, Bí thư Đỗ ngày mai sẽ đến huyện Đại Phường kiểm tra công tác. Việc này đối với huyện Đại Phường là một việc lớn. Sau khi Bí thư Đỗ đến Quán Hà, trước tiên là đi kiểm tra công tác ở các huyện. Huyện Đại Phường được lựa chọn, điều này chứng tỏ Bí thư Đỗ rất coi trọng huyện Đại Phường. Hôm nay, mở cuộc họp này chính là để sắp xếp công việc tiếp đón Bí thư Đỗ.

Chiêm Lệ Quyên nói:

- Chúng ta chỉ cần Bí thư Vương sắp xếp, không cần thảo luận.

Hác Duệ Quân vừa về tới huyện Đại Phường cũng tham gia cuộc họp, nhìn thấy Chiêm Lệ Quyên phát biểu phiếm diện như thế, trong lòng hắn khinh thường, nhưng vẫn vội vàng nói:

- Xin Bí thư yên tâm, Công an huyện sẽ nhanh chóng tập trung lực lượng, bảo đảm để Bí thư Đỗ đến nơi được thuận lợi.

Mâu Tường Cường nói:

- Bí thư Vương, về phương diện tuyên truyền tôi lập tức bố trí thật tốt, quyết không để xảy ra vấn đề gì.

Vương Trạch Vinh nhìn về phía Mao Hiếu Lễ nói:

- Lão Mao, công việc bên chính quyền tôi sẽ không nhúng tay vào. Sau khi trở về, ông cũng nên tổ chức họp để sắp xếp một chút. Lâu lâu Bí thư Đỗ mới đến một lần, tuyệt đối không để xảy ra sai sót, nhầm lẫn. Phải để cho Bí thư Đỗ thấy được huyện Đại Phường đã phát triển khác thường.

Mao Hiếu Lễ nói:

- Bí thư Vương yên tâm, tôi sẽ triệu tập họp ngay để sắp xếp.

Vương Trạch Vinh xác định công tác trọng điểm của huyện ủy rồi nhanh chóng bố trí. Kết quả làm việc của hội nghị rất cao. Cơ bản là do hiện tại huyện Đại Phường không có ai đối kháng, khiến cho người ngoài thấy cơ bản là rất thống nhất.

Vừa rồi Chu Thiến Dao kể cho mọi nghe về chuyện của Vương Trạch Vinh được Phó thủ tướng khen là bí thư tốt, đã làm cho mọi người đều cảm thấy e ngại Vương Trạch Vinh. Có lời nói này, Vương Trạch Vinh muốn không tiến bộ cũng khó. Lúc này mọi người đang muốn xem, rồi hắn sẽ còn ngồi lên vị trí nào.

Đương nhiên cũng có người sẽ nhăm nhe cái ghế Bí thư huyện ủy huyện Đại Phường, nên càng có ý định lấy lòng Vương Trạch Vinh. Có lẽ đến lúc đó, chỉ cần Vương Trạch Vinh nói ủng hộ mình thì chắc chắn mình sẽ thăng chức thành công.

Vô hình chung thường ủy huyện Đại Phường đã dần dần bắt đầu coi Vương Trạch Vinh như một lãnh đạo thành phố.

Phó bí thư Mã Giới Yên là người thấy kích động nhất. Làm Phó bí thư, hắn có khả năng lên làm bí thư nhất. Mao Hiếu Lễ già rồi thì không thể cạnh tranh nữa. Khi Vương Trạch Vinh vừa đi, hắn hoàn toàn có thể sẽ trở thành bí thư huyện ủy. Hắn thực sự hi vọng Vương Trạch Vinh nhanh chóng rời khỏi đây. Vì quyền lực trước mắt mà tâm tính của Mã Giới Yên vô hình chung đã phát sinh thay đổi.

- Hoan nghêng Bí thư Đỗ.

Vương Trạch Vinh đưa tay về hướng Đỗ Thủ Như.

- Ha ha, con đường này được tu sửa rất tốt.

Đỗ Thủ Như nói.

Đỗ Thủ Như dẫn Trưởng ban tuyên giáo Thị ủy Hoàng Khánh Hỉ cùng đi.

- Hoan nghênh Trưởng ban Hoàng.

Vương Trạch Vinh lại bắt tay Hoàng Khánh Hỉ. Hắn nhìn thoáng qua quan khí của Hoàng Khánh Hỉ, phát hiện thấy quan khí của Hoàng Khánh Hỉ và Đỗ Thủ Như có cùng một hướng.

Xem ra Hoàng Khánh Hỉ đã quay đầu trở lại với Đỗ Thủ Như. Nhớ lại quá khứ của Hoàng Khánh Hỉ, hóa ra Hoàng Khánh Hỉ từng là Chánh văn phòng tuyên giáo tỉnh ủy, có nghĩa là hắn có Trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy Tô Hưng Minh làm chỗ dựa. Không ngờ hắn quay đầu nhập vào phe cánh của Đỗ Thủ Như, cũng không biết Đỗ Thủ Như có đối xử tốt với hắn hay không nữa.

Tuy suy nghĩ nhưng Vương Trạch Vinh vẫn cùng Đỗ Thủ Như và Hoàng Khánh Hỉ vui vẻ nói:

- Hai vị lãnh đạo, tôi xin giới thiện qua bộ máy nhân viên huyện Đại Phường.

Đỗ Thủ Như cười nói:

- Cậu chớ vội giới thiệu, để xem tôi có thể nhớ hết tên mọi người không.

Đi tới bắt tay Chủ tịch huyện, Đỗ Thủ Như nói:

- Chủ tịch huyện Mao, ông có khỏe không?

Chủ tịch huyện Mao cảm kích nói:

-Đa tạ Bí thư Đỗ, tôi rất khỏe.

Tay phải vỗ vỗ lên tay Mao Hiếu Lễ, Đỗ Thủ Như nói:

- Công tác huyện Đại Phường cần có những người tận tâm như đồng chí. Vất vả quá.

Hắn tỏ ra như vậy là chỉ muốn thân thiết hơn với mọi người.

Đỗ Thủ Như bước tiếp, tới Mã Giới Yên nói:

- Đồng chí Giới Yên?

Mã Giới Yên tỏ vẻ nhiệt tình, khom lưng cầm chặt tay Đỗ Thủ Như nói:

- Cảm tạ Bí thư Đỗ đã nhớ kỹ tên tôi.

Đỗ Thủ Như vỗ vào tay Mã Giới Yên nói:

- Công tác Đảng với nhiệm vụ rất quan trọng, phải gánh vác nhiều trách nhiệm.

Mã Giới Yên nói:

- Tôi nhất định nghe theo chỉ thị của lãnh đạo.

Giọng điệu của hắn có ý nịnh bợ.

Vương Trạch Vinh nghe nói như thế, liền nhìn xem quan khí của Mã Giới Yên, thấy quan khí của Mã Giới Yên hướng gần về phía Đỗ Thủ Như, hơn nữa lại có phần đi ngược chiều với quan khí của mình, trong lòng Vương Trạch Vinh ngạc nhiên.

Nhìn thấy Mã Giới Yên đang tỏ vẻ lấy lòng Đỗ Thủ Như, Vương Trạch Vinh có chút nghi ngờ. Xem chừng Mã Giới Yên nghĩ rằng mình sẽ phải đi, nên hi vọng được Đỗ Thủ Như ủng hộ, vì thế cố lấy lòng hắn.

Vương Trạch Vinh cũng không cho rằng Mã Giới Yên là khó hiểu. Trước vị trí Bí thư huyện ủy hấp dẫn như thế, người làm trong chốn quan trường có mấy ai bỏ qua.

Xem ra Đỗ Thủ Như cũng thực sự rất bản lĩnh, không ngờ là đã có tiếng nói đối với một số người.

Đi đến Chu Thiến Dao, Đỗ Thủ Như càng nhiệt tình nói:

- Chánh văn phòng Tiểu Chu, thay mặt tôi hỏi thăm tới bố của cô nhé.

Hắn ta biết về hoàn cảnh gia đình của Chu Thiến Gia, đối với con gái của Trưởng ban thư kí tỉnh ủy, hắn không thể không coi trọng.

Chu Thiến Dao cười gật gật đầu nói:

- Hoan nghênh Bí thư Đỗ đến huyện Đại Phường kiểm tra công tác.

Nghe Vương Trạch Vinh và Mao Hiếu Lễ báo cáo các hạng mục công tác, Đỗ Thủ Như lại kiểm tra tình hình các hạng mục công tác đã triển khai. Đặc biệt nhìn thấy sự phát triển kinh tế của huyện Đại Phường bấy giờ hơn rất nhiều so với trước đây, nên không thể không bội phục công tác của Vương Trạch Vinh ở Đại Phường. Nhìn huyện Đại Phường phát triển đủ nói lên năng lực của Vương Trạch Vinh.

Ngồi trong nhà khách, Đỗ Thủ Như nói với Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh à, sau khi hội nghị lưu chuyển đất đai kết thúc, Trung ương hẳn sẽ nhanh chóng thực thi chính sách. Đây không chỉ là cơ hội cho Quán Hà, cũng là cơ hội của rất nhiều cán bộ. Phải nắm bắt cơ hội để không ngừng phát triển, những cơ hội như thế phải chuẩn bị nhân lực.

Vương Trạch Vinh nói:

- Huyện Đại Phường phát triển là nhờ vào sự ủng hộ của các cấp lãnh đạo, ý kiến chỉ đạo của Bí thư chúng tôi sẽ nghiêm túc tiếp thu.

Nhìn nhìn Vương Trạch Vinh, Đỗ Thủ Như nói:

- Nhìn sự phát triển của huyện Đại Phường, tôi có cảm giác rằng muốn phát triển phải có những ý tưởng linh hoạt, Trạch Vinh chính là người có đầu óc linh hoạt.

Từ phòng Đỗ Thủ Như đi ra, Vương Trạch Vinh kiểm tra lại công tác tiếp đãi, rồi liền quay về. Hôm nay, lời nói của Đỗ Thủ Như ngầm có ngụ ý. Khi nhìn qua quan khí của Đỗ Thủ Như, thấy quan khí của hắn và mình đang có hướng ngược nhau, đây cũng không phải là chuyện tốt.

Nghĩ đến việc cả Trương Tùng và Đỗ Thủ Như cứ lôi kéo mình, trong lòng Vương Trạch Vinh có chút khó chịu.

- Dũng Đình, cậu lái xe về trước đi, tôi sẽ đi bộ.

Vương Trạch Vinh liền xuống xe.

- Bí thư Vương, trời tối như vậy không an toàn, tôi đi cùng ngài?

Long Dũng Đình có chút lo lắng.

Lắc đầu Vương Trạch Vinh nói:

- Không sao đâu, điện sáng choang thế này mà xảy ra chuyện gì, cậu đi đi, tôi muốn được yên tĩnh một lúc.

Nhìn thấy Vương Trạch Vinh như vậy, hắn thấy đường phố cũng đông đúc, nên nghĩ chắc cũng không có chuyện gì. Long Đình Dũng đành lái xe đi.

Tìm một gốc cây già bên đường phố hắn ngồi xuống. Nhìn thấy cảnh náo nhiệt phố xá của huyện Đại Phường, tâm tư của Vương Trạch Vinh sớm nghĩ đến tình hình bên trong của Đỗ Thủ Như và Trương Tùng.

Hắn đã âm thầm xem xét qua quan khí của hai người. Theo quan khí thấy được tình hình của hai người cũng chênh nhau không quá lớn. Tuy rằng Đỗ Thủ Như có mạnh hơn một chút, nhưng tình hình quan khí của Trương Tùng lại đang tăng trưởng. Đây cũng không phải là một hiện tượng tốt. Quan khí của hai người bành trướng giống nhau. Một khi bắt tay vào thì ở Quán Hà nhất định xuất hiện tranh đoạt quyền lực. Ở vào tình huống này thì mình có về phe nào cũng đều không tốt lắm. Hắn cũng không hi vọng lâm vào cuộc chiến giữa hai người bọn họ.

Châm một điếu thuốc, Vương Trạch Vinh hút liền một hơi. Lời nói của Hạng Nam lại hiện ra bên tai, sau lưng hai người là thế lực của hai dòng họ, mà hiện tại không bên nào mạnh, đang trong xu thế suy tàn. Ban đầu chính mình là thủ hạ của bọn họ, đây chính là biểu hiện Hạng gia yếu thế, làm không tốt sẽ khiến người khác chê cười Hạng gia.

Thầm than một tiếng, mỗi động tác của mình lúc này đều ảnh hưởng đến gia tộc, rốt cuộc thì đáng mừng hay đáng lo?

- A! Bí thư Vương, sao anh lại ngồi đây một mình?

Đột nhiên bên cạnh lại vang lên giọng nói quen thuộc.

Vương Trạch Vinh vừa ngẩng đầu đã thấy cô diễn viên múa xinh đẹp Hoàng Phủ Nhược Lệ. Thấy Hoàng Phủ Nhược Lệ đã đứng bên cạnh mình hồi nào, tóc tung bay, quần áo bó sát người nổi lên những đường cong tuyệt mỹ của cơ thể.

Khẽ mỉm cười, Vương Trạch Vinh nói:

- Là Hoàng Phủ Nhược Lệ à, sao cô lại đến đây?

- Chị Phùng Phương rủ em đi hát Karaoke, em đang định đi thì gặp anh ngồi đây một mình, nếu rỗi đi chơi cùng em không?

Có thể gặp được Vương Trạch Vinh ở đây, Hoàng Phủ Nhược Lệ rất vui mừng. Sau khi gặp qua Vương Trạch Vinh lần trước, không lúc nào là cô không nghĩ đến sẽ được gặp lại Vương Trạch Vinh. Thấy Phùng Phương phát triển, trong lòng cô cũng có một mong ước. Tuy không biết vì sao Vương Trạch Vinh nâng đỡ Phùng Phương như vậy, nhưng có thể kết luận là: Chỉ cần Vương Trạch Vinh muốn giúp thì bất cứ ai hắn cũng có thể giúp trở thành lãnh đạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui