Quan Khí​

Cuộc điều tra của Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy đối với Vương Trạch Vinh về cơ bản đã kết thúc, những điều cần tra đã tra, qua đó có thể thấy nội dung tố cáo là giả.

Đám người ngồi đây đều là kẻ lão luyện, từ lời Lương Minh Hỉ nói, mọi người chiếm được một tin tức. Vì sao Vương Trạch Vinh lại đưa nhiều tiền cho Giang Anh Hà như vậy? Chẳng lẽ giữa hai người có bí mật không thể để ai biết?

Những người này cho rằng nếu là mình thì không thể tùy tiện đưa khoản tiền lớn như vậy cho một người phụ nữ. Nếu là mình thì có thể đưa khoản tiền lớn như vậy cho một người phụ nữ không? Việc này đúng là khó mà nói. Người phụ nữ bình thường thì đương nhiên không thể đưa, nhưng người phụ nữ đã ngủ cùng mình thì khó mà nói.

Nghe Lương Minh Hỉ nói như vậy, Chương Kiều Cương và Trương Tất Trường đều nhíu mày. Lương Minh Hỉ từ bề ngoài thì đứng về phía Vương Trạch Vinh, nhưng lại có ý ác. Trương Tất Trường nói:

- Ba nội dung tố cáo đều không phải là thật. Sau chuyện này chúng ta đã thấy đồng chí Vương Trạch Vinh không hề phạm sai lầm, có năng lực tốt. Tôi cho rằng Tỉnh ủy không thể làm tổn thương các đồng chí.

Theo Trương Tất Trường nghĩ, bây giờ phải làm là không thể cho Vương Trạch Vinh rơi vào lời đồn nặc danh, phải mau chóng bù đắp lại chuyện này. Nghĩ đến gần đây Vương Trạch Vinh rất ủng hộ Trương Tùng, Trương Tùng cũng cần người giúp hắn để khống chế Quán Hà; Phó chủ tịch tỉnh Bạch Hán Tùng liền nói:

- Tôi đồng ý ý kiến của Trưởng ban Trương. Một bức thư nặc danh mà làm lớn chuyện như vậy, theo tôi biết bây giờ Thành phố Quán Hà nói đủ loại tin tức, không ngờ có người nói đồng chí Vương Trạch Vinh chạy trốn. Mọi người thấy đó, việc này rất không bình thường. Điều tra gây ảnh hưởng lớn đến danh dự một đồng chí, Tỉnh ủy phải có sự bù đắp.

Lô Chính Cường – bí thư đảng ủy sở Công an tỉnh vốn đối đầu với Lý Trấn Giang. Hắn thấy Lý Trấn Giang và Vương Trạch Vinh quan hệ gần như vậy nên không thể nói giúp Vương Trạch Vinh. Lô Chính Cường nói:

- Vừa nãy nghe lão Lương giới thiệu, tôi thấy trong này tồn tại vấn đề. Từ trong giới thiệu thì Giang Anh Hà và Vương Trạch Vinh mặc dù đã cùng làm chung văn phòng, Vương Trạch Vinh lại đề bạt cô ta lên. Đại nhân xuất hiện lời đồn quan hệ nam nữ giữa Vương Trạch Vinh và Giang Anh Hà, Giang Anh Hà liền từ chức. Vương Trạch Vinh lại đưa năm triệu cho người phụ nữ này, điều này làm tôi không thể không nghĩ giữa hai bọn họ có vấn đề. Đương nhiên đây chỉ là đoán, nhưng vì sao Vương Trạch Vinh lại đưa năm triệu cho một người phụ nữ.

Hội nghị bây giờ đúng là đang đứng về hai phía ủng hộ và chống đối Vương Trạch Vinh. Phùng Nhật Hoa không hy vọng tình hình này xuất hiện. Hơn nữa đã điều tra xong, Vương Trạch Vinh nếu không có vấn đề gì lớn mà mình cứ túm chặt không buông thì Hạng gia rất có thể phản kích. Phùng Nhật Hoa liền nói:

- tôi thấy việc Vương Trạch Vinh đưa năm triệu cho Giang Anh Hà không quá quan trọng. Người ta có tiền muốn đưa cho ai là tự do của người đó. Tôi thấy điều tra Vương Trạch Vinh đến đây là xong. Quán Hà cần cục diện ổn định, trên tỉnh đã điều tra về Vương Trạch Vinh, điều này làm cho cán bộ Quán Hà rất không yên, điều này không có lợi cho sự phát triển.

Phùng Nhật Hoa nói như vậy coi như đã quyết định câu chuyện, Lương Minh Hỉ cười nói:

- Bí thư Phùng nói rất đúng. Thông qua điều tra lần này đã thấy đồng chí Vương Trạch Vinh không làm những việc như trong tố cáo. Chẳng qua đối với cán bộ trẻ tuổi đã được đề bạt làm lãnh đạo thì cũng nên gõ một chút, như vậy có lợi cho bọn họ.

Chương Kiều Cương về văn phòng suy nghĩ một chút rồi gọi cho Hạng Nam. Hạng Nam rất quan tâm đến chuyện của Vương Trạch Vinh.

- Lão lãnh đạo, hôm nay diễn ra hội nghị và có kết quả về chuyện của Trạch Vinh.

- Tình hình cụ thể là như thế nào.

- Cả ba nội dung trong thư nặc danh đều không có thật.

Nghe thấy thế, Hạng Nam thở phào nhẹ nhõm mà nói:

- Tôi lo nhất Trạch Vinh phạm vấn đề kinh tế và bị người khác túm được. Bây giờ xem ra phương diện này Trạch Vinh làm rất tốt.

- Lão lãnh đạo, có một vấn đề tôi thấy cần phải báo cáo với anh một chút. Hôm nay trong hội nghị có một chuyện, đám người Lương Minh Hỉ điều tra ra một chuyện, chính là Vương Trạch Vinh từng chuyển năm triệu cho một người phụ nữ tên là Giang Anh Hà.

- Giang Anh Hà?

Hạng Nam nghe xong liền hơi động tâm. Lão có nghe Lữ Hàm Yên nhắc đến cô gái này, hình như có quan hệ rất tốt.

- Ừ, cảm ơn lão Chương.

Hạng Nam sau khi biết Vương Trạch Vinh bị tố cáo liền lo nhất là quan hệ nam nữ của Vương Trạch Vinh. Chuyện này trong mắt ở cấp bậc của Hạng Nam thì không đáng gì, quan trọng đó là con gái lão là vợ của Vương Trạch Vinh. Nếu có chuyện đó thì Hàm Yên nhất định sẽ đau lòng.

Hạng Nam nghe Chương Kiều Cương nói xong liền gọi điện cho Lữ Hàm Yên. Lữ Hàm Yên nghe điện liền hỏi:

- Bố sao lại gọi cho con thế?

Bình thường Hạng Nam gọi điện đều là sau giờ ăn tối, lúc đi làm thì lão không gọi. Hạng Nam cười nói:

- Nhớ con gái gọi con về thăm bố mẹ.

Lữ Hàm Yên nói:

- Hay là con hẹn Trạch Vinh về một chuyến?

Hạng Nam cười nói:

- Chỉ cần hai đứa có lòng là được. Bây giờ Trạch Vinh có không ít chuyện mà.

Hạng Nam đổi chủ đề mà nói:

- Tiểu Mật, lần này điều tra thì thấy Trạch Vinh có rất nhiều tiền. Hơn nữa Trạch Vinh còn đưa cho một người tên là Giang Anh Hà năm triệu, con có biết không?

Nghe thấy Vương Trạch Vinh đưa cho Tiểu Giang nhiều tiền như vậy, Lữ Hàm Yên hơi biến sắc. Nàng sớm biết Vương Trạch Vinh và Giang Anh Hà có quan hệ, việc này nàng vẫn phải chịu. Nhưng bây giờ nghe thấy Vương Trạch Vinh đưa nhiều tiền cho Tiểu Giang như vậy, nàng không khỏi ghen tị. Lữ Hàm Yên cố lấy bình tĩnh mà cười nói:

- Việc này con biết. Trạch Vinh đã bàn với con. Tiểu Giang đến phía Nam lập nghiệp, lúc đó trong tay Trạch Vinh lại có tiền không dùng nên cho cô ấy vay.

Nghe thấy Lữ Hàm Yên biết, Hạng Nam thở phào nhẹ nhõm rồi nói:

- Vậy là tốt, bố vừa nãy còn lo lắng Trạch Vinh không nói rõ được hướng đi của khoản tiền này.

Nói chuyện một lát, Hạng Nam dập máy. Lữ Hàm Yên rất buồn. Nàng có thể tha thứ chuyện giữa Vương Trạch Vinh và Tiểu Giang, nhưng năm triệu mà không nói với nàng, Vương Trạch Vinh đã đưa cho Tiểu Giang làm nàng rất buồn. Về đến nhà Lữ Hàm Yên vẫn không vui được. Tối đó Lữ Hàm Yên rất điên cuồng, không ngừng đòi Vương Trạch Vinh. Thấy Lữ Hàm Yên như vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi thấy khó hiểu nhưng cũng vui. Lữ Hàm Yên cắn mạnh vào tay Vương Trạch Vinh, nàng đã lên đỉnh, cả người mềm nhũn nằm vào lòng Vương Trạch Vinh.

Lữ Hàm Yên vuốt ve ngực Vương Trạch Vinh rồi nhẹ nhàng nói:

- Là Tiểu Giang làm anh thỏa mãn hay em?

Vương Trạch Vinh đang buồn ngủ nghe thấy vậy liền hoảng sợ, hắn nhìn Lữ Hàm Yên mà nói:

- Em nói gì thế?

- vừa nãy em có làm anh thỏa mãn không?

Vương Trạch Vinh ôm lấy Lữ Hàm Yên mà nói:

- Em nghĩ gì thế, em là vợ anh, dù như thế nào thì chúng ta cũng là người một nhà.

- Anh có thể có người phụ nữ khác mà không cần em không?

- Có chuyện gì vậy em?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Hôm nay bố hỏi chuyện anh đưa năm triệu cho Tiểu Giang. Em nói em biết việc này.

Vương Trạch Vinh thế mới biết tại sao Lữ Hàm Yên trông lạ như vậy:

- Em biết rồi ư?

Nghe thấy thế, Lữ Hàm Yên liền khóc.

- Có thể lấy được em làm vợ, đó là anh tu mấy đời mới được.

Vương Trạch Vinh chỉ có thể an ủi Lữ Hàm Yên như vậy.

Lữ Hàm Yên nghe thấy vậy không khỏi vui mừng, nàng sẵng giọng nói:

- Em là vợ anh? Anh nuôi gái mà không cho em biết.

Vương Trạch Vinh biết bây giờ không thể cứ nói chuyện này nên hỏi:

- Bố còn nói gì không?

Lữ Hàm Yên véo mạnh vào tay Vương Trạch Vinh, nàng biết Vương Trạch Vinh muốn đổi đề tài. Vừa nãy nghe Vương Trạch Vinh nói hắn tu mấy đời mới lấy được mình, Lữ Hàm Yên rất hạnh phúc. Thực ra nàng sớm biết giữa Vương Trạch Vinh và Tiểu Giang có quan hệ mờ ám nhưng đều mắt nhắm mắt mở. Hôm nay đột nhiên nghe thấy Vương Trạch Vinh đưa năm triệu cho Tiểu Giang, nàng cũng không để ý khoản tiền này mà cảm thấy Vương Trạch Vinh không coi mình vào đâu nên mới buồn. Nhưng sau khi triền miên và lên đỉnh, lại nghe Vương Trạch Vinh nói nên Lữ Hàm Yên chỉ có thể bất đắc dĩ nhận sự thật này:

- Tiền kinh doanh của Tiểu Giang có phải anh đưa?

Phụ nữ chính là như vậy, mặc dù trong lòng đã bỏ qua nhưng vẫn hy vọng biết tình hình cụ thể. Vương Trạch Vinh nói:

- Cô ấy muốn kinh doanh không có vốn thì sao được. Nghe thấy cô ấy muốn kinh doanh cùng chị họ mà anh lại có tiền không dùng nên đưa cho cô ấy. Chẳng qua Tiểu Giang nói đó là anh góp cổ phần.

- Cho người ta thì cho, còn lấy cổ phần gì nữa.

Lữ Hàm Yên bây giờ lại thấy đồng tình với Tiểu Giang. Vương Trạch Vinh biết đã qua chuyện này.

Lữ Hàm Yên ngủ nhưng Vương Trạch Vinh lại không thấy buồn ngủ. Chuyện mình đưa tiền cho Tiểu Giang rất bí ẩn mà vẫn có người biết. Đám người này muốn làm gì? Hắn nằm trên giường suy nghĩ và thấy lạnh buốt sống lưng. Đừng nhìn đây là chuyện bình thường, xử lý không tốt đó là chuyện lớn. Đám người đó làm để cho Hạng Nam xem. Lữ Hàm Yên là con gái của Hạng Nam, vợ chồng Hạng Nam rất yêu thương Lữ Hàm Yên, nhất định không để nàng chịu uất ức. Nếu lúc ấy Hạng Nam nghe thấy câu trả lời khác hoặc nghe thấy Lữ Hàm Yên oán giận, mình bây giờ đã không được nằm yên như vậy. Vương Trạch Vinh biết mình mặc dù là Phó thị trưởng, nhưng Hạng Nam muốn làm khó hắn thì quá đơn giản. Hạng Nam nhất định không hy vọng Vương Trạch Vinh có quan hệ nam nữ quá rõ ràng. Có hai chữ “rõ ràng” là Vương Trạch Vinh cũng nghĩ được ý của Hạng Nam. Quan trường không thiếu chuyện có tình nhân, cho dù không bao tình nhân thì cũng có quan hệ ngoài luồng. Nếu chuyện không rêu rao thì Hạng Nam còn có thể tha thứ, nhưng nếu rõ ràng ra ngoài nuôi gái thì Hạng Nam không thể chấp nhận. Nếu như vậy thì Vương Trạch Vinh sẽ bị Hạng Nam đả kích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui