Quan Khí​

Hồng Đại Thăng dập máy liền lập tức gọi cho Chánh văn phòng.

Hồng Đại Thăng lớn tiếng nói:

- Lập tức điều nhân viên kỹ thuật giỏi nhất về âm thanh đến đây cho tôi.

Hồng Đại Thăng suy nghĩ một chút rồi chỉ đích danh hai người.

Chánh văn phòng không biết cục trưởng muốn làm gì nhưng vẫn vội vàng đi điều người.

Không đầy mấy phút sau người Hồng Đại Thăng cần đã tới. Nhìn mấy người này, Hồng Đại Thăng trầm giọng nói:

- Bây giờ có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng. Thường vụ thị ủy, phó thị trưởng thường trực Vương vì yêu cầu công việc nên cần lắp hệ thống âm thanh trong nhà. Các anh nhất định phải làm tốt nhiệm vụ này. Phó thị trưởng Vương hài lòng, các anh sẽ có thành tích trong công việc. Nếu Phó thị trưởng Vương không hài lòng, các anh cũng biết hậu quả rồi đó.

Hồng Đại Thăng dẫn những người này đến nhà Vương Trạch Vinh.

Thấy Hồng Đại Thăng kéo nhiều người như vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi lắc đầu, cần gì nhiều người như thế. Chẳng qua Vương Trạch Vinh rất hài lòng vì Hồng Đại Thăng đã coi trọng việc mình giao.

Vương Trạch Vinh bây giờ đã chuyển đến căn nhà lớn hơn nhiều, trong nhà có không ít phòng trống. Hắn tìm một căn phòng gần thư phòng, Vương Trạch Vinh nói với Hồng Đại Thăng:

- Tôi muốn như thế này, có thể biến đây thành một phòng âm thanh, cách âm tốt, có thể làm âm thanh vòng quanh phòng.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh yêu cầu như vậy, Hồng Đại Thăng ra vẻ kính phục nói:

- Không ngờ Phó thị trưởng Vương lại am hiểu âm nhạc như vậy. Xin Phó thị trưởng Vương yên tâm, nhiệm vụ này chúng tôi cam đoan hoàn thành. Căn phòng này chúng tôi nhất định sẽ biến thành một điểm nghe nhạc tốt nhất.

Vương Trạch Vinh vui vẻ nói:

- Tôi cần chính là hiệu quả này, cần bao tiền, muốn mua thiết bị gì thì các anh có thể nói với tôi.

Hồng Đại Thăng nói:

- Lời này của Phó thị trưởng Vương là không được rồi. Nghe âm nhạc chính là để tinh thần của ngài thư giãn, như vậy có lợi cho quần chúng nhân dân Quán Hà. Toàn bộ tiền thiết bị sẽ do cục Thông tin truyền thông gánh vác.

Vương Trạch Vinh trầm giọng nói:

- Anh nói gì vậy, đây là việc cá nhân của tôi, sao có thể lấy tiền nhà nước được. Nếu anh làm như vậy thì để tôi gọi người khác.

Hồng Đại Thăng thấy Vương Trạch Vinh muốn tự bỏ tiền ra nên vội vàng nói:

- Vâng, chúng tôi làm xong sẽ đưa hóa đơn cho Phó thị trưởng Vương, sau đó do Phó thị trưởng Vương tự mình thanh toán.

Vương Trạch Vinh lúc này mới cười nói:

- Vậy mới được, làm bất cứ chuyện gì cũng phải phân biệt rõ công tư.

Hồng Đại Thăng nói:

- Phó thị trưởng Vương nói rất đúng.

Hồng Đại Thăng đã sớm quyết định tiền chi phí không thể để Vương Trạch Vinh bỏ ra quá nhiều, không những vậy, tất cả thiết bị đều là loại tốt nhất.

Thấy Vương Trạch Vinh đi nghỉ, Hồng Đại Thăng liền nói với nhân viên:

- Các anh nghe thấy rồi đó. Tôi nhấn mạnh một lần nữa, mọi thiết bị đều phải là thứ tốt nhất.

Người Hồng Đại Thăng mang tới đã hiểu được yêu cầu của Vương Trạch Vinh. Việc này đối với các chuyên gia như bọn họ mà nói thì không có gì. Mọi người rất nhanh tập trung vào công việc.

Hồng Đại Thăng biết đây là cơ hội tốt nhất để Vương Trạch Vinh có ấn tượng tốt về mình, hắn quyết định không rời đi mà lấy một cái ghế đến ngồi đó giám sát công việc.

Thấy cục trưởng ngồi đó, mọi người tự nhiên không dám làm ẩu, công việc tiến hành rất nhanh.

Bởi vì toàn bộ căn phòng cần cải tạo nên thi công trong vòng ba ngày mới hoàn thành.

Vương Trạch Vinh mặc dù rất muốn biết kết quả thật nhanh nhưng cũng biết việc này gấp cũng không được. Thấy Hồng Đại Thăng ngày nào cũng đến giám sát, Vương Trạch Vinh thi thoảng lại nói chuyện cùng hắn. Quan hệ của hai người đã tốt hơn trước nhiều.

Đây đương nhiên là kết quả mà Hồng Đại Thăng muốn. Sau khi Hồng Đại Thăng tỏ vẻ muốn dựa vào, Vương Trạch Vinh cũng đã đồng ý.

- Phó thị trưởng Vương, ngài thử xem.

Hồng Đại Thăng sau khi tự mình kiểm tra liền rất hài lòng với hiệu quả âm thanh, hắn vội vàng chạy đi báo cáo với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh đứng dậy nói với Hồng Đại Thăng:

- Đi, chúng ta đi thử xem.

Thấy căn phòng này được thiết kế lại cả về âm thanh và ánh sáng, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Rất tốt, tôi thử vài ngày nếu có gì cần thì phiền các anh tiếp.

Hồng Đại Thăng vội vàng nói:

- Sao lại là làm phiền, chỉ cần Phó thị trưởng Vương muốn, chúng tôi lập tức đến ngay.

Hồng Đại Thăng nói xong liền lấy một tờ hóa đơn trong túi ra rồi nói:

- Phó thị trưởng Vương, đây là hóa đơn.

Thấy Hồng Đại Thăng đã viết hóa đơn, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Rất tốt, phải phân biệt rõ công tư.

Vương Trạch Vinh cầm lấy đọc nhưng lại ngẩn ra. Tờ hóa đơn này không đến 2000 tệ.

Theo Vương Trạch Vinh đoán thì làm được như thế này phải có vài chục ngàn, không ngờ chỉ là từng này tiền.

- Cục trưởng Hồng, không đúng thì phải, sao có từng này tiền?

Vương Trạch Vinh hỏi. Hắn đương nhiên biết đây là do Hồng Đại Thăng cố ý làm như vậy, đây chỉ là tượng trưng mà thôi.

Hồng Đại Thăng nói:

- Phó thị trưởng Vương, tôi dựa theo yêu cầu của ngài mà làm. Bởi vì trong cục có những thứ này nên không cần ra ngoài mua. Ngài cũng không nên trách tôi dùng các đồ có sẵn. Nhưng làm như vậy thì giá rất rẻ.

Nghe Hồng Đại Thăng nói như vậy, Vương Trạch Vinh mặc dù biết hắn nói dối nhưng cũng không tranh cãi nhiêu. Vương Trạch Vinh lấy tiền ra trả theo hóa đơn rồi nói:

- Cục trưởng Hồng, mấy ngày này làm phiền anh, sau này có rảnh thì anh thường xuyên đến nhà tôi ngồi chơi.

Thấy Vương Trạch Vinh hài lòng với công việc của mình, Hồng Đại Thăng thấy cố gắng của mình không uổng nên vội vàng nói:

- Chỉ cần Cục trưởng Hồng không thấy phiền, tôi sẽ thường xuyên đến báo cáo công việc với ngài.

Tiễn đám người Hồng Đại Thăng rời đi, Vương Trạch Vinh nhìn căn phòng thì thấy rất hài lòng. Hắn tin rằng bây giờ đã có thể nghe ra hiệu quả của Kim cương kinh.

Vào trong phòng, Vương Trạch Vinh liền đóng chặt cửa lại. Phòng này được bố trí cách âm rất tốt, bên trong dù mở nhạc to đến đâu thì ngoài cũng không nghe thấy.

Vương Trạch Vinh ngồi vào ghế mở một đĩa nhạc bình thường để nghe.

Đúng rồi, chính là cảm giác này. Vương Trạch Vinh lẩm bẩm một tiếng.

Bây giờ phải thử xem Kim cương kinh có xuất hiện hiệu quả như ở Linh bàn tự hay không? Vương Trạch Vinh vẫn có chút lo lắng, hắn sợ mình làm như vậy mà vẫn không đạt đến tiêu chuẩn kia.

Khống chế tư tưởng, Vương Trạch Vinh bỏ đĩa Kim cương kinh vào.

Tiếng tụng kinh liền vang lên, Vương Trạch Vinh điều chỉnh âm lượng. Hắn cảm thấy hoàn cảnh ở Linh bàn tự dường như đã xuất hiện trong căn phòng này.

Ngồi trên ghế, Vương Trạch Vinh kiểm tra quan khí của mình thì thấy nó đang nhảy lên. Hiệu quả lúc này đã xuất hiện, Vương Trạch Vinh rất khẩn trương đợi tình huống kia xuất hiện.

Tiếng tụng kinh đã vang vọng khắp phòng, hắn cố gắng thả lỏng toàn thân để quan sát quan khí biến hoá.

Vẫn thiếu một chút.

Vương Trạch Vinh cảm thấy quan khí của mình mặc dù nhảy lên nhưng thiếu một điểm, hắn liền mở loa đến mức to nhất khiến căn phòng chấn động, tai hắn cũng ong ong lên.

Tiếng tụng kinh quanh quẩn trong phòng, quan khí của hắn cũng bắt đầu phân bố ra xung quanh cơ thể. Những sợi tơ quan khí bắt đầu nhảy múa theo tiếng tụng kinh. Cảm giác này rất kỳ quái. Vương Trạch Vinh cảm thấy quan khí chạm vào đâu thì mình có thể cảm nhận được rõ ràng.

Nhắm mắt cẩn thận cảm nhận tình hình của quan khí, Vương Trạch Vinh cảm thấy Kinh cương kinh không chỉ là âm nhạc mà giống như hình thành một mạng lưới khó có thể hình dung, nó giống như từ trường vậy.

Vương Trạch Vinh biết quan khí của mình chỉ là bám vào âm thanh Kim cương kinh để lan ra ngoài.

Nhưng đạt được hiệu quả này thì Vương Trạch Vinh đã rất vui, quan khí quả nhiên có thể nhảy ra ngoài theo tiếng tụng kinh. Phán đoán của hắn bây giờ đã được chứng minh. Điều này nói rõ hắn còn chưa hiểu mấy về các năng lực của quan khí.

Quá tản mát. Vương Trạch Vinh cảm thấy quan khí của mình bây giờ không có quy luật, sau khi ra khỏi cơ thể tuy khiến Vương Trạch Vinh cảm nhận mọi tình huống trong phòng, nhưng lại có một bất cập. Đó là quan khí của hắn nhiều, rất nhiều tia quan khí tản ra, mỗi tia quan khí mang đến rất nhiều tin tức khiến cho Vương Trạch Vinh không thể tiếp nhận hết.

Tiếng tụng kinh có ở khắp nơi, Vương Trạch Vinh mặc dù muốn tổ hợp quan khí lại thành một điểm nhưng thực hiện lại vô cùng khó khăn. Làm thế nào mới tập trung quan khí lại được? Vương Trạch Vinh cảm thấy khó có thể nắm bắt.

Mỗi lần Vương Trạch Vinh định kéo hai tia quan khí lại với nhau thì tiếng tụng kinh giống như một lực lượng rất mạch tách đôi hai tia đó ra vậy.

Không biết từ lúc nào, Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện quan khí lại bị mình khống chế, nhưng đó là do tiếng nhạc đã ngừng lại.

Hắn nhìn thì mới biết chiếc đĩa đã hết.

Trong phòng rất yên tĩnh, trong tai hắn vẫn đang là âm vang của tiếng kinh phật.

Đi ra ngoài, Vương Trạch Vinh có cảm giác trở về thực tại, cảm giác này rất kỳ quái khiến trong lúc nhất thời hắn không thể thích ứng.

Thấy Vương Trạch Vinh đi ra, Long Hương Băng vội vàng đi tới nói với hắn:

- Phó thị trưởng Vương, có mấy người gọi điện tới, em đã ghi lại.

Vương Trạch Vinh gật đầu cầm lấy thì thấy không có ai quan trọng nên không định gọi lại. Làm việc cả ngày khiến hắn rất mệt mỏi.

Ngâm mình trong bồn tắm, Vương Trạch Vinh nghĩ đến tình huống vừa rồi.

Bây giờ đã biết phán đoán là đúng, tiếng tụng kinh có thể làm cho quan khí hoạt động mạnh. Sau khi có phát hiện này, Vương Trạch Vinh rất muốn khống chế nó.

Bây giờ có mấy vấn đề cần giải quyết, một là mình khó có thể khống chế quan khí hợp lại với nhau, nó rất tán loạn nên không thể lợi dụng. Thứ hai là dưới tiếng tụng kinh thì quan khí mới có hiện tượng như vậy, trong lúc nhất thời khó có thể giải quyết vấn đề này. Vấn đề thứ ba là tìm kiếm thêm các năng lực khác của quan khí.

Suy nghĩ một chút, Vương Trạch Vinh cảm thấy vấn đề lớn nhất chính là không có Kim cương kinh mà vẫn thúc giục được quan khí như vậy.

Đương nhiên đây là bước cuối cùng, mục tiêu trước mắt chính là làm như thế nào để hợp quan khí lại.

Vương Trạch Vinh không ngừng cố gắng thúc giục quan khí, nhưng hắn làm như thế nào cũng không được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui