Quan Khí​

Bây giờ sắp đến tết, Chánh văn phòng Luân chuyển đất đai huyện Kỳ Lân Nguyễn Minh Minh đúng là đứng ngồi không yên. Bây giờ mọi người đều đi tặng quà, nếu hắn không đuổi theo thì đường phát triển càng lúc càng hẹp. Hắn vẫn luôn quan sát lãnh đạo huyện, hắn thấy tần suất sử dụng xe con trong huyện càng lúc càng nhiều. Công tác của các lãnh đạo huyện cũng trở nên lu bu, không thấy lãnh đạo nghỉ ngơi bao giờ.

Lãnh đạo còn phải đi tặng quà, chẳng lẽ mình lại ngồi im ở đây ư?

Nguyễn Minh Minh cũng bắt đầu đi tặng quà. Hắn chạy đến hết nhà các lãnh đạo huyện, nhưng có một người mà Nguyễn Minh Minh cảm thấy nhất định phải tặng quà.

Làm như thế nào mới có thể tặng quà cho phó thị trưởng thường trực Vương Trạch Vinh?

Đây là chuyện rất lớn đối với Nguyễn Minh Minh, nếu như nhân đợt chúc tết này làm Vương Trạch Vinh có ấn tượng tốt thì không gian phát triển của hắn sẽ rất lớn.

Nghĩ đến việc tặng quà của Vương Trạch Vinh, Nguyễn Minh Minh lập tức nghĩ đến Triệu Lệ – Phó chánh văn phòng Luân chuyển đất đai.

Vừa nghĩ đến người phụ nữ này, Nguyễn Minh Minh liền cảm thấy nóng trong lòng. Triệu Lệ rất mê người.

Đối với Triệu Lệ, Nguyễn Minh Minh vẫn giữ khoảng cách thích hợp, đó không phải người bình thường mà.

Theo Nguyễn Minh Minh biết thì Triệu Lệ đâu thể tùy tiện đến huyện này, bên trong nhất định có nguyên nhân gì đó. Đương nhiên đối với Nguyễn Minh Minh bây giờ thì hắn không nghĩ ra ý của Bí thư huyện ủy.

Sau nhiều lần âm thầm quan sát, Nguyễn Minh Minh còn phát hiện một tình hình đó là hình như Triệu Lệ có quan hệ nhất định với Vương Trạch Vinh. Mặc dù ngoài mặt thì không thấy gì, nhưng hắn có thể từ trong ánh mắt của Triệu Lệ nhìn ra cô ta có tình cảm đặc biệt với Vương Trạch Vinh.

Triệu Lệ và Vương Trạch Vinh đã từng cùng làm ở văn phòng và nhất định có quan hệ gì đó. Nếu không Vương Trạch Vinh cũng sẽ không điều cô ta đến đây.

Nguyễn Minh Minh suy nghĩ được điểm này liền cảm thấy rõ ràng.

Xem ra Bí thư huyện ủy đúng là thông minh, đây là muốn mượn Triệu Lệ để tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh.

Xem ra mình muốn tặng quà phải dựa vào Triệu Lệ.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Minh Minh liền suy nghĩ quan hệ giữa mình và Triệu Lệ. Hắn cảm thấy mình làm khá được, vẫn đủ tôn trọng với Triệu Lệ.

“Tiểu Triệu, tôi muốn mời chị giúp một chút” Nguyễn Minh Minh gọi điện cho Triệu Lệ.

“Chánh văn phòng có chuyện gì xin cứ nói”

Nguyễn Minh Minh nói: “Chị xem tết năm nay tôi muốn đến chúc tết Thị trưởng Vương, nhưng không quá quen với ngài. Chị và Thị trưởng Vương trước đây là đồng nghiệp nên hy vọng chị có thể giúp tôi”

Triệu Lệ bây giờ cũng rất đau đầu về chuyện tặng quà, nghe Nguyễn Minh Minh không ngờ nhờ mình nên lạnh nhạt nói: “Chánh văn phòng, việc này tôi không giúp được anh rồi. Không phải tôi không muốn giúp anh, quan trọng là tôi không qua lại nhiều với Thị trưởng Vương, về cơ bản là không hề gặp”

Nghe Triệu Lệ nói như vậy, Nguyễn Minh Minh có chút lo lắng. Nếu không có Triệu Lệ đưa đến, hắn muốn tặng quà sẽ rất khó khăn.

- Việc này tôi chỉ có thể nhờ chị giúp thôi.

Nguyễn Minh Minh nói.

Triệu Lệ đúng là không thể làm Nguyễn Minh Minh mất mặt. Cô nghĩ mọi người sau này còn phải làm chung với nhau nên nói:

- Như vậy đi, tôi chỉ có thể liên lạc giúp anh. Về phần Thị trưởng Vương có gặp anh hay không thì tôi không chắc.

Nguyễn Minh Minh nghĩ chỉ cần Triệu Lệ có thể nói chuyện trước mặt Vương Trạch Vinh thì việc đã thành công một nửa. Có lẽ Triệu Lệ và Vương Trạch Vinh có quan hệ thân mật nào đó, nếu như có quan hệ này thì câu nói của Triệu Lệ sẽ rất quan trọng.

- Toàn bộ dựa vào cô.

Nguyễn Minh Minh nói.

Triệu Lệ dập máy xong cảm thấy đây không phải chuyện xấu. Có lẽ thông qua việc này cô có thể tạo được quan hệ kia với Vương Trạch Vinh thì sao?

Nghĩ vậy Triệu Lệ liền gọi cho Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh nói:

- Triệu tỷ, có chuyện gì thế?

Triệu Lệ nói:

- Trạch Vinh, là như thế này, Chánh văn phòng Luân chuyển đất đai huyện tôi là Nguyễn Minh Minh muốn đến chúc tết anh nên nhờ tôi đưa đến. Anh thấy việc này có được không?

Vương Trạch Vinh nói:

- Nguyễn Minh Minh à, đồng chí này có năng lực công tác khá được. Vậy chị nói với anh ta chỉ cần cố gắng làm việc là được, đừng tặng quà gì cả.

Triệu Lệ liền nhỏ giọng nói:

- Trạch Vinh, tôi cũng rất muốn gặp anh. Anh bao giờ thì rảnh.

Nghe Triệu Lệ nói như vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi nhớ lại cảnh lúc trước hai người làm ở trong phòng tại xã Hoàn Thành. Vương Trạch Vinh vốn định đáp ứng thì đột nhiên nghĩ đến Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình không thể làm việc này nên nói:

- Triệu tỷ, cuối năm nên công tác rất bận.

Triệu Lệ nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy không khỏi có chút thất vọng nên nói:

- Không có gì, chỉ cần anh rảnh thì tôi sẽ lập tức đến làm phiền.

Triệu Lệ dập máy rồi nghĩ đến lần trước mình dùng miệng giúp Vương Trạch Vinh, cô lại thấy nóng lên trong lòng.

Triệu Lệ đã lâu không cùng đàn ông làm việc đó nên đột nhiên cảm thấy rất ham muốn. Cô nằm trên giường tự giải quyết một lúc lâu mới xong.

Sáng hôm sau khi đi làm, Nguyễn Minh Minh thấy vẻ mặt Triệu Lệ không tốt nên vội vàng hỏi:

- Có phải chị không khỏe không, hay là đến bệnh viện kiểm tra một chút?

Triệu Lệ lắc đầu nói:

- Tôi không sao. Tôi đã gọi điện cho Thị trưởng Vương, Thị trưởng Vương nói cuối năm rất bận nên chắc không có thời gian.

Nguyễn Minh Minh rất thất vọng, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

- Chị có thể nói số điện thoại của Thị trưởng Vương cho tôi biết không?

Hắn biết Vương Trạch Vinh có hai số điện thoại, một chiếc nằm trong tay thư ký đó là dành cho nhân viên bình thường gọi. Một số còn lại chỉ là những người thân quen mới biết.

Triệu Lệ nói số điện thoại của Vương Trạch Vinh ra, Nguyễn Minh Minh so sánh thì thấy không phải số kia. Hắn thầm nghĩ đây đúng là số điện thoại riêng của Vương Trạch Vinh.

Nguyễn Minh Minh liền cẩn thận chuẩn bị quà rồi chạy đến Quán Hà.

Sau khi đến Quán Hà, Nguyễn Minh Minh rất kích động mà gọi cho Vương Trạch Vinh.

- Ừ, tôi là Vương Trạch Vinh.

Nguyễn Minh Minh cố lấy bình tĩnh mà nói:

- Thị trưởng Vương, tôi là Tiểu Nguyễn huyện Kỳ Lân, Phó chánh văn phòng triệu giới thiệu tôi tới.

Thấy Nguyễn Minh Minh gọi tới, Vương Trạch Vinh hỏi:

- Anh có chuyện gì vậy?

Nguyễn Minh Minh nói:

- Thị trưởng Vương, tôi đã lên Quán Hà. Tôi muốn báo cáo công việc với ngài.

Vương Trạch Vinh không khỏi lắc đầu. Công tác Luân chuyển đất đai mặc dù do hắn quản, nhưng cũng không đến lượt Chánh văn phòng Luân chuyển đất đai huyện báo cáo với hắn. Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than tên Nguyễn Minh Minh không có kinh nghiệm tặng quà:

- Tôi bây giờ không rảnh.

Vương Trạch Vinh lập tức từ chối.

Nguyễn Minh Minh là kẻ không đạt mục đích không bỏ, nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, hắn nghĩ nhất định phải gặp được Vương Trạch Vinh nên nói:

- Thị trưởng Vương, ngài có việc xin cứ làm. Tôi sẽ chờ ở Quán Hà.

Vương Trạch Vinh đúng là muốn mắng người nhưng vẫn nhịn mà dập máy. Sao lại có kẻ không tặng quà không được.

Vương Trạch Vinh không để ý đến Nguyễn Minh Minh, Nguyễn Minh Minh lúc này đã đi đến khách sạn thuê phòng.

Ngồi trong khách sạn, Nguyễn Minh Minh không ngừng gọi điện ra ngoài để tìm hiểu lịch trình của Vương Trạch Vinh.

Đến tối khi Nguyễn Minh Minh một lần nữa gọi cho Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh nói với hắn là mình ở bên ngoài không thể gặp. Nguyễn Minh Minh cảm thấy khó rồi.

Nhưng Nguyễn Minh Minh đã tìm được một tin, đó là bảo mẫu của Vương Trạch Vinh là Long Hương Băng. Hơn nữa hắn còn biết Long Hương Băng là vợ cũ của Hà Nông Kinh. Nguyễn Minh Minh không khỏi thở dài một tiếng. Hà Nông Kinh là bạn học của hắn, quan hệ giữa hai người khá được. Nguyễn Minh Minh liền gọi điện hẹn Hà Nông Kinh.

- Lão Hà, ông mặc dù đã ly hôn với Long Hương Băng nhưng chắc vẫn còn chút tình cảm, bảo sao vị trí của ông chắc như vậy. Chắc Long Hương Băng giúp ông không ít nhỉ.

Hai người nói chuyện rất trực tiếp, Nguyễn Minh Minh uống vài miếng rượu rồi nói.

Hà Nông Kinh cười khổ nói:

- Chúng ta là anh em, tôi cũng không giấu anh làm gì. Long Hương Băng bây giờ căn bản không giúp gì tôi. Mặc dù cô ta đã dẫn tôi đến chỗ Thị trưởng Vương một lần, nhưng muốn chính thức giúp thì rất khó. Ông nhất định là muốn nhân cơ hội dựa vào Thị trưởng Vương hả. Tôi khuyên anh đừng nhờ tôi. Tôi cũng không giúp được gì.

Mặc dù không thể được Hà Nông Kinh giúp, nhưng Nguyễn Minh Minh từ Hà Nông Kinh biết một ít tin tức. Sau khi ra khỏi khách sạn, hắn liền cầm theo quà trực tiếp đến nhà Vương Trạch Vinh.

Thấy Long Hương Băng ra mở cửa, Nguyễn Minh Minh nhiệt tình nói:

- Chị dâu, còn nhận ra tôi không?

Long Hương Băng biết Nguyễn Minh Minh là bạn tốt của Hà Nông Kinh nên vội vàng nói:

- Nguyễn Minh Minh, là anh à.

Thấy Long Hương Băng còn nhận ra mình, Nguyễn Minh Minh rất vui vẻ. Hắn liền đi vào nhà rồi đặt quà xuống bàn. Hắn thở dài một tiếng, muốn vào cửa này đúng là không dễ gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui