Quan Khí​

Lần này Vương Trạch Vinh coi như mở rộng tầm mắt, hắn cũng hiểu được quyền thế có tác dụng như thế nào.

Sau khi biết Vương Trạch Vinh mới 30 tuổi đã là phó thị trưởng thường trực, không ít người muốn tạo quan hệ với hắn. Bọn họ hầu hết là con cháu gia tộc lớn, mặc dù đã bị quan trường đuổi ra nhưng lại hiểu rõ chuyện trong chốn quan trường. Nghĩ đến tình hình trong gia tộc mình, cũng không phải có thế lực lớn là mau chóng lên chức. Lãnh đạo huyện thì còn dễ, nhưng nếu muốn thành lãnh đạo thành phố thì chỉ riêng chỗ dựa là không đủ, cần có nhiều chiến tích mới được. Người của gia tộc nào chẳng phải đến 37, 38 tuổi mới thành lãnh đạo thành phố. Bây giờ Vương Trạch Vinh mới 30 tuổi đã là phó thị trưởng thường trực, đây không phải người bình thường làm được.

Càng có một số cô gái bắt đầu muốn đến gần Vương Trạch Vinh. Các cô gái này biết rõ tình hình của mình, diễn một bộ phim kiếm được ít tiền, đóng quảng cáo được mấy triệu cũng không phải không thể. Nhưng đối mặt đám thiếu gia này thì bọn họ chỉ có thể coi như người nghèo.

Vương Trạch Vinh có mục đích mà đến nên mục tiêu của hắn không phải là mấy ngôi sao này. Hắn dành nhiều thời gian nói chuyện với đám thiếu gia.

Vương Trạch Vinh là người có nhiều kiến thức nên nói chuyện với mọi người khá ăn ý, rất nhanh đã túm tụm nói chuyện với mấy nhân vật mục tiêu.

Đúng lúc này điện thoại di động của Vương Trạch Vinh vang lên. Hắn lấy ra thì thấy là Quán Hà gọi tới.

Xảy ra chuyện gì? Vương Trạch Vinh thấy Đặng Tiến Triệu gọi tới không khỏi giật mình, ở tình hình bình thường thì lúc này Đặng Tiến Triệu sẽ không gọi tới.

Vương Trạch Vinh đi đến chỗ không người mà nghe điện:

- Chuyện gì thế?

- Thị trưởng Vương, có chuyện rồi, công nhân Nhà máy dệt tụ tập hơn năm trăm người trước cửa ủy ban, yêu cầu giải quyết khó khăn của nhà máy, hơn nữa kiên quyết phản đối việc bán nhà máy.

Nghe tin tức này, Vương Trạch Vinh biết đây là việc không nhỏ. Chính quyền sợ nhất tết mà xảy ra chuyện như vậy.

Điều này khiến lãnh đạo tỉnh ủy nhìn Quán Hà như thế nào? Không giữ được yên bình trong dịp tết, bộ máy như vậy là không hoàn thành nhiệm vụ.

- Lãnh đạo thị ủy đã biết chưa?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Đặng Tiến Triệu biết Vương Trạch Vinh hỏi chính là Mạc Chính Quần và Chu Tài Khâm:

- Đã thông báo, Bí thư Mạc và Thị trưởng Chu không ở Quán Hà, chỉ có Phó bí thư Tùy ở đây. Phó bí thư đang cùng Bí thư Vu duy trì trật tự.

- Tôi lập tức về ngay.

Vương Trạch Vinh biết đây là chuyện lớn nên phải về Quán Hà ngay.

Vương Trạch Vinh tìm Hạng Định rồi nói:

- Quán Hà xảy ra chuyện, anh phải về ngay.

Hạng Định hỏi rõ nguyên nhân rồi nói:

- Anh phải mau về xử lý mới được.

Vương Trạch Vinh nói:

- Chú có quan hệ thì tìm hộ anh chiếc vé về tỉnh Sơn Nam.

Dịp tết này muốn mua vé là khá khó. Vương Trạch Vinh lần trước cũng đã mua vé khứ hồi.

Hạng Định nói:

- Anh tìm Ngô ca đó, đối với anh ta thì là chuyện nhỏ.

Vương Trạch Vinh nói:

- Sao có thể làm phiền người ta, về nhà tìm biện pháp.

Hạng Định nói:

- Đây là việc nhỏ, không nợ ân tình gì đâu.

Nghe Hạng Định nói như vậy, Vương Trạch Vinh đành để hắn đi làm.

Ngô Uy Hoa biết nguyên nhân liền thở dài nói:

- Mẹ nó chứ, làm quan đúng là khó khăn, yên tâm, vé máy bay lập tức sẽ có.

Ngô Uy Hoa gọi điện nói vài câu sau quay sang nói với Vương Trạch Vinh:

- Được rồi, lát nữa sẽ đưa đến tận nhà cậu.

Vương Trạch Vinh nói:

- Cảm ơn Ngô ca.

Chuyện đặt vé đối với Hạng gia thì cũng dễ, nhưng Ngô Uy Hoa có thể mau lấy được như vậy, điều này nói rõ năng lực của Ngô Uy Hoa không nhỏ.

Ngô Uy Hoa nói:

- Việc nhỏ mà.

Hạng Định lập tức lấy xe đưa Vương Trạch Vinh về Hạng gia.

Hạng Nam nghe Vương Trạch Vinh nói xong tình hình liền nói:

- Làm thế nào vậy hả, trước tết thì phải chú trọng công tác chứ. Các nơi đều yên bình, Quán Hà thì hay rồi. Xảy ra chuyện này, con là phó thị trưởng thường trực nhất định sẽ có trách nhiệm, phải mau chóng giải quyết chuyện này đi.

Vương Trạch Vinh nói:

- Việc này trước tết con đã đề cập trong hội nghị thường ủy, nhưng kết quả không lấy được phương án.

Hạng Nam nói:

- Bây giờ quan trọng chính là giải quyết.

Vương Trạch Vinh lấy được vé rồi gọi ngay cho Hác Duệ Bân, bảo hắn thu thập tình hình, sau đó gọi cho Long Dũng Đình bảo hắn lái xe đến sân bay tỉnh.

Trên đường, Vương Trạch Vinh nhận được điện của Chu Tài Khâm:

- Trạch Vinh, Quán Hà xảy ra biểu tình, anh lập tức trở về.

Chu Tài Khâm bây giờ đang ở Bắc Kinh ăn tết, hắn nghe được tin này cũng rất sốt ruột nhưng không đặt được vé trong ngày hôm nay. Hắn gọi điện để hy vọng Vương Trạch Vinh có thể mau về.

- Thị trưởng yên tâm, tôi đang trên đường về Quán Hà.

Vương Trạch Vinh vừa dập máy thì Mạc Chính Quần đã gọi tới:

- Trạch Vinh, Nhà máy dệt Quán Hà xảy ra chuyện, tôi đang chạy về Quán Hà. Tôi đã gọi cho Thị trưởng Tài Khâm, hôm nay anh ta không về được, cậu mau về đi.

Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi đã đến sân bay, rất nhanh sẽ về đến tỉnh.

Mạc Chính Quần nói:

- Việc này có ảnh hưởng rất không tốt, phải mau chóng giải quyết.

Lúc này Vu Dương gọi tới:

- Thị trưởng Vương, Nhà máy dệt xảy ra chuyện, tình hình không tốt lắm. Hơn 500 công nhân vây quanh ủy ban đòi tăng lương.

Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh hỏi:

- Trước tết không phải đã giải quyết tiền lương cho công nhân sao, sao bọn họ còn tham gia?

Vu Dương nói:

- Theo tôi biết thì tiền tết chỉ giải quyết được một phần. Bây giờ thấy Nhà máy dệt xảy ra chuyện, không ít người không về nhà liền đến tham gia cùng.

Vương Trạch Vinh dặn vài câu rồi vào làm thủ tục.

Hơn hai tiếng sau, Vương Trạch Vinh đã ngồi trên xe của mình.

- Tình hình thế nào?

Vương Trạch Vinh hỏi Hác Duệ Bân.

- Tình hình không mở rộng, người Nhà máy dệt cũng cố gắng khống chế, theo tình hình tôi biết thì đó là do việc rời địa điểm khu nhà của công nhân.

Hác Duệ Bân còn nói thêm:

- Theo tôi biết thì Nhà máy dệt bán toàn bộ đất khu nhà công nhân với giá mười triệu.

Vương Trạch Vinh hỏi:

- Vậy công ty địa ốc kia có quan hệ gì với cổ đông Nhà máy dệt không?

Hác Duệ Bân nói:

- Bề ngoài thì không thấy.

Mười triệu ư? Vương Trạch Vinh biết trong này có vấn đề. Đất khu vực này rất đắt, điều này không phải một hai người là làm được.

Gần tiếng sau xe trực tiếp chạy đến Ủy ban thành phố.

Thấy xe Vương Trạch Vinh đến, Vu Dương vội vàng chạy tới.

- Tình hình sao rồi?

- Phó thị trưởng Vương, trước mắt còn có thể khống chế. Mọi người biết lãnh đạo chủ yếu của Thị ủy và ủy ban chưa đến nên cố gắng khống chế. Nhưng nếu không giải quyết tốt thì sẽ làm lớn.

- Phó bí thư Tùy đâu?

- Phó bí thư đang nói chuyện với đại biểu trong phòng họp.

Thấy Vương Trạch Vinh đi vào phòng họp, Tùy Du đang phát biểu liền thở phào nhẹ nhõm. Mấy giờ này hắn rất mệt, mọi người đang rất kích động nên gần như không thể khống chế.

Tùy Du đứng dậy bắt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Bí thư, Thị trưởng đều chưa về, chỉ có hai chúng ta đứng vững trước tình hình.

Thấy một lãnh đạo trẻ tuổi đi vào, mọi người liền làm ồn lên.

Tùy Du giới thiệu:

- Vị này chính là đồng chí Vương Trạch Vinh – phó thị trưởng thường trực thành phố.

- Thì ra là anh ta.

- Bây giờ người trẻ tuổi cũng có thể làm phó thị trưởng thường trực.

Vương Trạch Vinh về cơ bản đã biết một chút tình hình, hắn nói:

- Kính thưa các đồng chí Nhà máy dệt, chúng tôi đã nắm rõ tình hình cơ bản. Ngày tết mà làm lớn chuyện như vậy thì dù đối với chính quyền hay mọi người đều không tốt. Hy vọng mọi người có thể giữ bình tĩnh, có việc gì thì phản ánh theo con đường bình thường.

- Phì, quan giúp nhau, chúng tôi vẫn phản ánh theo con đường bình thường nhưng có thấy ai giải quyết đâu.

Tùy Du nhỏ giọng nói:

- Vẫn là như vậy đấy.

Vương Trạch Vinh nói:

- Mọi người đến đây giải quyết hay là làm ồn?

- Đương nhiên là đến giải quyết vấn đề.

Vương Trạch Vinh nhìn tới thì thấy là một người đàn ông trung niên, khi y nói chuyện thì mọi người đều im lặng.

Vương Trạch Vinh nói:

- Bây giờ là năm mới, mọi người biểu tình như vậy là không đúng. Chúng tôi bây giờ chân thành muốn cùng mọi người nghiên cứu biện pháp giải quyết, hy vọng mọi người nói lý lẽ, đừng nói loạn.

Tùy Du thấy Vương Trạch Vinh cứng rắn như vậy, hắn vốn đang lo lắng mọi người làm ồn nên nhưng không ngờ mọi người lại ngồi xuống.

Người đàn ông trung niên nói:

- Được, chúng tôi chính là muốn phản ánh tình hình với chính quyền, hy vọng chính quyền có thể nghe tiếng của chúng tôi.

Vương Trạch Vinh lấy sổ ra mà nói:

- Tôi nói trước vài câu. Thứ nhất, các anh tập trung trước cửa ủy ban như vậy là không đúng, hy vọng các anh có thể mau chóng giải tán. Thứ hai, Nhà máy dệt tồn tại vấn đề hay không thì chính quyền phải điều tra, đến lúc đó sẽ có tổ công tác đến Nhà máy dệt điều tra và đưa ra kết luận. Thứ ba, mọi người cũng biết bây giờ là dịp tết, lãnh đạo chủ yếu đều không ở Quán Hà, vấn đề muốn giải quyết thì cần có thời gian.

Người đàn ông trung niên nói:

- Trước khi giải quyết vấn đề, chúng tôi không tản đi.

Vương Trạch Vinh cứng rắn nói:

- Các anh làm vậy là vi phạm pháp luật, phải lập tức giải tán.

Thấy đám người kia chuẩn bị làm ồn, Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi là phó thị trưởng thường trực, nếu mọi người muốn giải quyết vấn đề thì phải làm theo lời tôi. Nếu không tôi sẽ chỉ huy nhân viên bắt người cầm đầu cuộc biểu tình. Đương nhiên tôi cũng hứa với mọi người trong vòng một tuần sẽ giải quyết xong, nếu không thì mọi người cứ đến tìm tôi.

Thấy Vương Trạch Vinh cứng rắn như vậy, người đàn ông trung niên nhìn mấy người xung quanh rồi nói:

- Được, chúng tôi sẽ về, nếu chính quyền không cho chúng tôi một câu trả lời, lần sau chúng tôi sẽ tổ chức với quy mô lớn hơn.

Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi cam đoan với mọi người. Chuyện lần này chính quyền không truy cứu, đồng thời sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện Nhà máy dệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui