Quan Khí​

Chuyện ở Quán Hà cứ thế lặng lẽ trôi qua, điều này làm nhiều người khó hiểu. Tình hình lần này rõ ràng do ai đó làm ra, nhưng sao lại không có hiệu quả. Giao tranh trong hội nghị thường vụ Tỉnh ủy cũng đã truyền ra, người có tin tức không khỏi cảm thấy sợ hãi. Nếu lần này Hứa Hiên Minh giành thắng lợi thì Quán Hà sẽ có việc rồi.

Bộ máy lãnh đạo Quán Hà là người lo lắng nhất. Sau khi hội nghị thường vụ Tỉnh ủy kết thúc chưa lâu, Vương Trạch Vinh nhận được điện của Trương Tất Trường. Qua cuộc điện thoại, Vương Trạch Vinh biết sơ qua về tình hình. Trương Tất Trường yêu cầu Vương Trạch Vinh làm tốt công việc, không được vội vàng.

Theo tình hình hiện nay thì lực lượng của Hạng hệ ở trên tỉnh không chiếm ưu thế rõ ràng, chỉ có thể liên minh với người khác. Hơn nữa Vương Trạch Vinh mới làm phó thị trưởng thường trực chưa lâu, cho dù Quán Hà thay đổi thì vị trí Thị trưởng cũng không phải dành cho hắn. Quán Hà bây giờ rất có lợi cho Vương Trạch Vinh. Bí thư, Thị trưởng không có mấy người ủng hộ, tình hình này đối với Vương Trạch Vinh mà nói là chuyện tốt.

Vương Trạch Vinh hiểu ý Trương Tất Trường, hắn bây giờ mới 30 tuổi thì không thể lên chức tiếp được trong một hai năm, phải chăm chú trong công việc để lấy thành tích mới được.

Ngày hôm sau khi Vương Trạch Vinh nhận được điện thoại, Chu Tài Khâm gọi điện hẹn Vương Trạch Vinh đi câu cá ở ngoại thành.

Thấy Chu Tài Khâm hẹn mình, Vương Trạch Vinh không có gì ngạc nhiên cả. Xảy ra việc này thì Chu Tài Khâm phải biết chuyện trên tỉnh, hai người không có tranh đoạt quyền lực gì thì Chu Tài Khâm nhất định sẽ mượn sức hắn.

Nhìn hồ câu cá này, Vương Trạch Vinh đột nhiên nhớ đến lần mình câu cá với Đinh Lỗi trước đây, thời gian trôi qua nhanh thật. Lần trước khi về huyện Khai Hà thì nghe nói hắn bây giờ vẫn ở phòng Nông nghiệp huyện, chức vụ vẫn vậy. Bây giờ Vương Trạch Vinh và Đinh Lỗi đã chênh lệch quá nhiều, điều này làm Vương Trạch Vinh hiểu một chút. Chỉ cần nhảy ra khỏi vòng tròn nhìn lại thì thấy như một vở kịch vậy.

Lần này Chu Tài Khâm không mang theo phụ nữ, chỉ có thư ký và lái xe chuẩn bị giúp bọn họ về cần câu, mồi câu, sau đó liền rời đi.

Vương Trạch Vinh cầm lấy chén trà lên nhấp một ngụm rồi nói:

- Thị trưởng đúng là biết tìm địa điểm, công việc vất vả liền đến đây nghỉ ngơi một chút đúng là rất tốt.

Vương Trạch Vinh không quá thích câu cá, bình thường hắn ít đến mấy nơi vui chơi này.

Chu Tài Khâm cười nói:

- Tôi thích cảm giác không có tiếng xe cộ, thích cỏ xanh, thích màn nước biếc.

Thấy cần câu của mình hơi động, Vương Trạch Vinh đưa mắt nhìn thì thấy có một con cá nhỏ mắc câu. Thấy con cá không ngừng vẫy vẫy để thoát thân, Chu Tài Khâm cười nói:

- Trạch Vinh đúng là lợi hại, đã có cá mắc câu rồi.

Vương Trạch Vinh vui vẻ nói:

- Con cá nhỏ thôi mà.

Chu Tài Khâm nói:

- Cho dù chuyện gì thì mới đầu cũng là một con cá nhỏ, sau đó mới là cá lớn. Đó là quy luật.

Vương Trạch Vinh biết hắn có ý gì đó. Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra ở Quán Hà, Vương Trạch Vinh vừa mắc mồi vừa nói:

- Cá nhỏ tới, cá lớn nếu như không động thì cũng không có biện pháp.

Chu Tài Khâm uống nước rồi nói:

- Lý Gia Phi bởi vì Nhà máy dệt cải cách nên không thể ở lại, là hắn ta tự đề xuất rời khỏi nhà máy.

- Ừ, việc này có chút khó hiểu, nhất định có ai đó cho hắn chỗ tốt gì đấy, nếu không hắn sẽ không làm như vậy. Xử lý hắn như thế nào?

- Tạm thời để đó, cấp trên đã nói chuyện không thể mở rộng nếu không sẽ không tốt với tất cả mọi người.

Chu Tài Khâm mặc dù có ý nói bỏ qua, nhưng Vương Trạch Vinh có thể thấy vẻ bực tức từ trong mắt hắn.

Vương Trạch Vinh bỏ cần xuống rồi nói:

- Quán Hà cần chính là sự ổn định, có người e ngại việc này.

Chu Tài Khâm nói sang chuyện khác:

- Vì phối hợp Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh sắp diễn ra, Đại hội đại biểu nhân dân các cấp của Quán Hà cũng sẽ diễn ra, chúng ta phải ổn định vị trí mới được.

Vương Trạch Vinh nói:

- Đúng thế, không thể để xuất hiện vấn đề đề, phát triển kinh tế mới là nhiệm vụ quan trọng nhất.

Chu Tài Khâm nói:

- Quán Hà chỉ xếp hạng trung bình ở tỉnh Sơn Nam, cả bộ máy lần này đều cố gắng xem có thể đột phát được không?

Vương Trạch Vinh biết Chu Tài Khâm là người đang rất cần chiến tích nên nói:

- Từ tình hình hiện nay của Quán Hà thì không phải không thể. Sau khi đường cao tốc làm xong, giao thông Quán Hà rất phát triển, điều kiện cũng không kém nơi nào. Quan trọng phải xem công tác của Thị ủy. Theo tôi biết thì công tác Luân chuyển đất đai đã diễn ra trong toàn thành phố, kết hợp với công tác thu hút đầu tư thì chỉ cần có một hai hạng mục lớn thì không phải không thể đứng thứ nhất trong toàn tỉnh.

- Xem ra mục tiêu của chúng ta là nhất trí. Trong công tác tiếp theo tôi còn cần Vương Trạch Vinh ủng hộ. Chúng ta hợp tác tốt phát triển Quán Hà.

Ngay khi mọi người đang tâm sự ở đây thì phó trưởng ban thư ký Thị ủy – Hồ Tiểu Hoa cũng lái xe đến đây.

Hồ Tiểu Hoa lần này mang người nhà đến đây chơi. Cô ta lên làm phó trưởng ban thư ký, mọi việc trong nhà đều nghe theo ý cô.

Chồng Hồ Tiểu Hoa là một trưởng phòng cục Tài chính, là người khôn khéo nhưng không có cơ hội lên chức. Thấy vợ lên chức, hắn cảm thấy cơ hội của mình sắp tới nên càng nghe lời vợ hơn.

- Em nhìn hai xe kia đi.

Chồng Hồ Tiểu Hoa chỉ vào bãi đỗ xe mà nói.

Hồ Tiểu Hoa liền nhìn tới thì thấy là xe của Chu Tài Khâm và Vương Trạch Vinh.

Thấy hai xe này, Hồ Tiểu Hoa vốn định đỗ xe liền vội vàng rời đi.

- Sao không vào thế?

Hồ Tiểu Hoa nói:

- Anh cũng thấy đó, đấy là xe của Thị trưởng và Phó thị trưởng, chúng ta còn vào làm gì?

Nói xong Hồ Tiểu Hoa khó hiểu hỏi:

- Sao hai người bọn họ lại cùng đến đây?

- Tiểu Hoa, việc này có nên báo cáo với Bí thư Mạc không?

Hồ Tiểu Hoa nói:

- Đương nhiên là phải báo cáo. Anh phải biết không có Bí thư Mạc đề bạt thì em sao thành phó trưởng ban thư ký, chúng ta là người của Bí thư Mạc.

- Hôm nào em nhờ Bí thư Mạc nói giúp anh với.

Hồ Tiểu Hoa nói:

- Anh này, yên tâm đi, có cơ hội em sẽ nhắc.

Hồ Tiểu Hoa liền gọi điện cho Mạc Chính Quần:

- Bí thư Mạc, có một chuyện tôi muốn báo cáo với ngài.

Mạc Chính Quần nói:

- Chuyện gì?

Hồ Tiểu Hoa có chuyện gì đều báo cáo với hắn, khiến Mạc Chính Quần rất tin tưởng Hồ Tiểu Hoa.

- Bí thư, là như thế này, hôm nay không phải ngày nghỉ sao, em cùng người nhà đi câu cá thì thấy xe của Thị trưởng Chu và Phó thị trưởng Vương đỗ ở một hồ câu ngoại thành.

Nghe Hồ Tiểu Hoa báo cáo như vậy, Mạc Chính Quần nói:

- Ừ, tôi biết rồi.

Mạc Chính Quần dập máy xong liền nghĩ đến không ít chuyện. Tin tức này làm tâm trạng của hắn rất không tốt. Hắn đương nhiên không hy vọng Vương Trạch Vinh và Chu Tài Khâm đi lại gần như vậy.

Lúc này Chu Tài Khâm và Vương Trạch Vinh không biết Mạc Chính Quần đang nghĩ như vậy, hai người vừa câu cá vừa bàn nên làm như thế nào để phát triển kinh tế Quán Hà.

- Trạch Vinh, cậu vừa nói đến việc thu hút một hai hạng mục lớn, tôi thấy không có vấn đề gì nhiều. Đây sẽ là công tác trọng điểm trong năm mới, tôi không tin với năng lực của cậu và tôi thì không làm được.

Một cơn gió mát truyền tới làm Vương Trạch Vinh rất thoải mái, nghe Chu Tài Khâm rất tự tin nói như vậy, hắn cũng đồng ý mà nói:

- Thị trưởng Chu quyết tâm như vậy, tôi cũng không cho rằng có chuyện gì chúng ta không làm được.

- Ha ha, tôi cũng câu được cá rồi.

Chu Tài Khâm cười phá lên mà giựt cần câu.

Thấy Chu Tài Khâm cao hứng như vậy, Vương Trạch Vinh cũng vui vẻ. Chu Tài Khâm cũng không phải người xấu, ngoài việc thích tranh quyền ra thì cũng hết lòng vì công việc.

Chu Tài Khâm có thay đổi là do lần này về Bắc Kinh ăn tết, Chu lão gia tử càng lúc càng không ổn. Thấy Chu lão gia tử như vậy, mọi người ở Chu gia đều thấy được nguy cơ. Chu gia nếu không có lão gia tử thì mọi người không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Bố Chu Tài Khâm - Chu Tông Kiền Phó bộ trưởng bộ Lâm nghiệp, lão gia tử lúc còn tại vị mà không làm y lên làm Bộ trưởng. Việc này ngoài năng lực của y, còn nói rõ thực lực Chu gia không mạnh. Bây giờ nếu lão gia tử mất thì sẽ có chuyện gì?

Hai bố con Chu Tài Khâm đã nói chuyện, theo ý của Chu Tông Kiền thì Chu Tài Khâm đến vị trí này muốn tiến bộ cần phải có thành tích. Có thành tích thì Chu gia sẽ dùng hết sức lực đẩy Chu Tài Khâm lên một bậc, như vậy Chu gia sẽ có người nối nghiệp. Chỉ cần Chu gia có người chống đỡ thì ai dám coi thường Chu gia.

Sau khi Quán Hà xảy ra chuyện, Chu Tài Khâm đã gọi điện cho ông bố. Hai người sau khi phân tích liền sợ hãi, diều này nói rõ có kẻ thấy tình hình của Chu gia nên muốn khiến Chu Tài Khâm mất chức.

Sau khi có phân tích này, hai bố con Chu Tài Khâm càng coi trọng sự phát triển của hắn. Chu Tông Kiền còn yêu cầu Chu Tài Khâm dù như thế nào cũng phải quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh bây giờ cũng cần chiến tích, có chiến tích thì Vương Trạch Vinh cũng không dễ dàng phát triển do tuổi chưa đủ. Hơn nữa hắn liên tục lên chức thì trong lúc nhất thời không thể lên. Cho nên hợp với với Vương Trạch Vinh là điều có lợi với Chu Tài Khâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui