Quan Khí​

Lễ kỷ niệm lần này diễn ra rất náo nhiệt. Bí thư tỉnh ủy Lâm Chính Vũ, Phó bí thư tỉnh ủy Chương Kiều Cương và không ít lãnh đạo đến tham gia. Trong buổi lễ chúc mừng, Lâm Chính Vũ đánh giá rất cao các công tác ở Hoa Khê. Vương Trạch Vinh là khách mời quan trọng nên cũng được ngồi trên đài. Nhìn rất nhiều người bên dưới, Vương Trạch Vinh không khỏi thở dài một tiếng. Hơn hai năm mà hắn đi qua đường của rất nhiều người không bao giờ đạt đến. Hắn thấy nhiều khuôn mặt quen thuộc bên dưới mà trước đây hơn mình rất nhiều.

Sau nghi lễ, Thành phố Hoa Khê cũng chuyên môn tổ chức tiệc mừng. Phòng ăn nhà khách thị ủy không còn một chỗ trống, rất nhiều người coi việc có thể vào đây ăn là việc lớn, ai đấy đều vui vẻ. Vương Trạch Vinh vốn được bố trí ở bàn dành cho khách quý, nhưng hắn lại muốn gặp các đồng chí cũ. Vì thế hắn liền đi tới chỗ Lý Duy Hà rồi nói:

- Sao rồi, sức khỏe ổn chứ anh?

Thấy Vương Trạch Vinh, Lý Duy Hà kích động nói:

- Trạch Vinh, cảm ơn.

Lý Duy Hà nếu không được Vương Trạch Vinh giúp thì hắn biết mình không thể đến được đây. Từ sau khi lên làm Phó chánh văn phòng Ủy ban thành phố, cuộc sống của hắn đã tốt hơn nhiều.

Nghĩ đến đám người trước đây nịnh bợ mình, sau đó thấy mình không được liền rời đi, Lý Duy Hà coi như hiểu thêm một số điều về quan trường. Đúng là vì cảm nhận như vậy nên y mới luôn nhớ ơn giúp đỡ của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh cười nói:

- Năng lực của anh có thì sớm muộn cũng sẽ được biết đến.

Lý Duy Hà nói:

- Không có Trạch Vinh thì không có tôi ngày hôm nay.

Vương Trạch Vinh nói:

- Anh tìm một bà rồi mời các đồng chí cũ ở Quán Hà đến đó.

Lý Duy Hà nói:

- Không vấn đề gì, tôi lập tức đi bố trí.

Nói xong y liền dẫn Vương Trạch Vinh đến một bàn trống, sau đó đi tìm đến những người ở huyện Khai Hà. Lý Duy Hà tìm Lữ Khai Trung rồi nói:

- Lão Lữ, Thị trưởng Trạch Vinh muốn mời các nhân viên cũ ở Khai Hà đến ngồi cùng bàn. Anh liên lạc giúp.

Lữ Khai Trung vốn đang ngồi cùng người của huyện Khai Hà, nghe thấy vậy mắt y liền sáng lên mà nói:

- Để tôi đi liên hệ.

Có thể ngồi cùng bàn với Vương Trạch Vinh đó là việc tốt. Lữ Khai Trung nhìn Cổ Lệnh Văn mà nói:

- Bí thư Cổ, tôi phải xin lỗi mới được. Thị trưởng Vương Trạch Vinh bảo tôi sang đó.

Cổ Lệnh Văn cười nói:

- Anh mau đi đi.

Ngoài miệng tuy nói vậy nhưng trong lòng hắn đang nghĩ rất nhiều. Hắn đương nhiên biết tình hình của Vương Trạch Vinh. Thấy Lữ Khai Trung tích cực như vậy, hắn thầm nghĩ tên này mà đi lại gần với Vương Trạch Vinh sẽ uy hiếp đến vị trí của mình.

Lữ Khai Trung đi đến bàn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Lão lãnh đạo, lần này ngài muốn mời ai?

Vương Trạch Vinh bắt tay Lữ Khai Trung rồi nói:

- Anh gọi nhiều người vào, càng đông càng vui.

- Được, có không ít đồng chí muốn ngồi cùng anh.

Lữ Khai Trung liền gọi điện. Mặc dù mọi người đều ở đây nhưng hắn đâu thể chạy đến từng bàn mà gọi.

Trương Thuận Tường – Phó cục trưởng cục Nông nghiệp nhận được điện thoại liền rất hưng phấn. Hắn bây giờ mới chỉ là Phó cục trưởng thường trực mà thôi. Nghe Lữ Khai Trung nói Vương Trạch Vinh mời hắn đến ngồi cùng bàn, Trương Thuận Tường không khỏi vui vẻ nói với mọi người ngồi cùng bàn:

- Thị trưởng Vương Trạch Vinh bảo tôi đến ngồi cùng bàn, tôi xin lỗi.

Hắn nói ra lời này mà cảm thấy rất tự hào. Mặc dù Vương Trạch Vinh trước đây là cấp dưới của hắn, nhưng bây giờ Vương Trạch Vinh đã là phó thị trưởng thường trực, lên Thị trưởng chỉ là sớm muộn. Được Vương Trạch Vinh mời là quá vinh dự. Nếu có thể tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh thì hắn tin mình sẽ phát triển. Quả nhiên mọi người nghe hắn nói vậy đều hâm mộ. Cục trưởng còn thở dài nói:

- Vương Trạch Vinh là Phó thị trưởng trẻ tuổi nhất toàn tỉnh, nghe nói rất nhanh sẽ lên chức. Lão Trương có quan hệ như vậy thì rất nhanh sẽ tiến bộ.

Chu Lâm – Nguyên trưởng ban Tuyên giáo sau khi rời khỏi Khai Hà thì cuộc sống càng lúc càng khó khăn. Bây giờ chỉ là một phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch hóa gia đình thành phố. Chu Lâm không có chỗ dựa thì như con chim bị vặt lông, muốn phát triển cũng không được.

Nhận được điện của Lữ Khai Trung, Chu Lâm đang nghe chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch hóa gia đình phát biểu. Chủ nhiệm là người xuất thân từ quân ngũ, mỗi lần đều khoe khoang thành tích của hắn trong quân đội. Chuyện hôm nay kể thì Chu Lâm đã nghe mười mấy lần rồi, nhưng mỗi lần đều phải ra vẻ hứng thú.

- Cái gì, anh nói là Thị trưởng Vương mời tôi đến ngồi cùng bàn?

Đây là Chu Lâm cố ý làm như vậy. Nghe Vương Trạch Vinh mời mình đến ngồi cùng, Chu Lâm đột nhiên muốn khóc.

Cô đúng là muốn khóc, vì quá kích động nên cô cố ý lớn tiếng nói. Nghe Chu Lâm nói như vậy, chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch hóa gia đình đang nói liền dừng lại. Hắn chỉ nghe thấy ba chữ Thị trưởng Vương, đợi Chu Lâm dập máy liền nói:

- Tiểu Chu, Thị trưởng Vương nào vậy?

Trong đầu hắn đang suy nghĩ rất nhanh, hình như Hoa Khê không có ai họ Vương như vậy mà?

Chu Lâm cười nói:

- Ồ, là lão lãnh đạo của tôi. Trước đây là phó chủ tịch huyện Khai Hà, bây giờ là phó thị trưởng thường trực Quán Hà. Thị trưởng Vương mời tôi đến ngồi cùng bàn.

Hả.

Người Ủy ban kế hoạch hóa gia đình ngồi đây ai chẳng biết Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh là người nổi tiếng của Hoa Khê. Ai chẳng muốn quan hệ với Vương Trạch Vinh. Chủ nhiệm nhìn Chu Lâm mà nói:

- Tiểu Chu, mau đi đi, đừng để Thị trưởng Vương đợi lâu.

Chu Lâm cười nói:

- Các vị, tôi đi trước.

Nhìn Chu Lâm lắc eo rời đi, một người ghen ghét nói:

- Chạy nhanh thật đó.

Một người khác nói:

- Nếu Thị trưởng Vương mời tôi, tôi còn chạy nhanh hơn.

Mấy người khác được Lữ Khai Trung gọi điện như Lưu Minh Xuân, Tôn Kế Mẫn, Từ Vinh Hoa, Ôn Tiến Tài đều rất hưng phấn và vội vàng đến. Vương Trạch Vinh không ngừng bắt tay và hỏi thăm tình hình của bọn họ. Thông qua tìm hiểu, Vương Trạch Vinh mới thật sự cảm thấy Khai Hà thay đổi rất lớn. Thì ra những người từng công tác với mình thì bây giờ đã khác nhau nhiều.

Nhìn Chu Lâm đang rất kích động, Vương Trạch Vinh bắt tay cô mà nói:

- Trưởng ban Chu, đã lâu không gặp. Chị bây giờ vẫn tốt chứ?

Chu Lâm cố giữ bình tĩnh mà nói:

- Vẫn tốt ạ.

Vương Trạch Vinh nhìn Chu Lâm lúc này, hắn đúng là muốn giúp cô ta một chút. Quách Khải Quốc ở bên thở dài nói:

- Thị trưởng Vương, lúc anh còn ở Khai Hà tôi vẫn nhớ rõ. Bây giờ cũng đã gần hai năm rồi.

Lữ Khai Trung nói:

- Vẫn là Thị trưởng Vương tiến bộ nhanh.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Hôm nay chúng ta phải ôn lại chuyện cũ, không nhắc chuyện quan trường.

Chu Hồng Thiên cười nói:

- Mọi người đều trong quan trường, không nói chuyện này chắc không được.

Những người ngồi đây chỉ có Chu Hồng Thiên làm việc lâu với Vương Trạch Vinh. Lúc trước hắn còn tiến bộ nhanh hơn Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh rất tôn trọng Chu Hồng Thiên.

- Thị trưởng Vương, nghe nói ngài sắp tiến bộ?

Tôn Kế Mẫn hỏi.

- Cái này tôi cũng không biết.

Ôn Tiến Tài thở dài nói:

- Tình hình Thị trưởng Vương ở Quán Hà vẫn còn trước mắt mọi người. Đi theo Thị trưởng Vương làm việc thật thoải mái. Thị trưởng Vương, nếu anh cần người thì xin điều tôi đến để phục vụ anh.

Chu Lâm cũng đầy khát vọng nhìn Vương Trạch Vinh.

- Ha ha, Trạch Vinh, cậu chạy nhanh thật đó.

Lưu Kiến từ bên ngoài nói vọng vào. Thấy là Thị trưởng đi đến, mọi người trong bàn đều đứng dậy. Thời gian này thế lực của Lưu Kiến đang phát triển, tiếng nói ở Hoa Khê cũng có trọng lượng hơn. Vương Trạch Vinh đứng lên bắt tay Lưu Kiến mà nói:

- Ngồi nói chuyện với bạn bè cũ mà thôi. Anh hết bận chưa, nếu rảnh thì ngồi xuống một chút.

Lưu Kiến nhăn nhó nói:

- Tôi cũng muốn nghỉ nhưng hôm nay không được. Hôm khác tôi mời cậu uống rượu.

Thấy Vương Trạch Vinh quen thuộc với Lưu Kiến như vậy, mọi người đang suy nghĩ rất nhiều. Vương Trạch Vinh biết Lưu Kiến muốn có tay chân nên nói:

- Lão Lưu, tôi giới thiệu với anh một chút. Những người này đều là bạn cũ của tôi.

Lời mặc dù không trực tiếp nhưng Lưu Kiến đương nhiên biết Vương Trạch Vinh nghĩ như thế nào nên nhìn quanh một vòng mà nói:

- Được.

Vương Trạch Vinh giới thiệu chi tiết từng người, Lưu Kiến liền bắt tay với bọn họ. Lưu Kiến vừa rời đi thì có mấy người quen của Vương Trạch Vinh đi tới. Trong đó có Triệu Cao Sơn – nguyên Phó cục trưởng cục Công an thành phố đã điều đến sở Công an tỉnh, nguyên trưởng ban Tuyên giáo Lật Tuấn Tường – bây giờ đã được điều đến làm chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thành phố. Quách Chí Hỉ - nguyên Phó cục trưởng cục Tài chính cũng đã trở thành thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng. Quách Chí Hỉ coi như là lãnh đạo thị ủy nên mọi người cùng đứng lên. Quách Chí Hỉ nói:

- Trạch Vinh, cảm ơn anh có thể về tham gia lễ kỷ niệm.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Hoa Khê là quê của tôi, tôi sao có thể không về.

- Có gì cần giúp thì anh gọi điện cho tôi.

Quách Chí Hỉ và Vương Trạch Vinh trao đổi danh thiếp với nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui