Quan Khí​

Nhìn Vương Trạch Vinh vững vàng đi đến bục phát biểu, cảm nhận trong lòng mọi người ở dưới hội trường đúng là rất bất ngờ.

Đối với Vương Trạch Vinh bây giờ, nhóm lãnh đạo các thị ủy, thành phố của tỉnh Sơn Nam đúng là không có nhiều người biết hắn. Ba mươi tuổi đã là cấp bậc Phó Giám đốc Sở, hiện tại lại là Phó Chánh Văn phòng hợp tác của ba tỉnh, mà thật ra cũng chính là nhân vật số hai của tỉnh Sơn Nam trong Văn phòng này. Chỉ cần làm tốt công tác này, mọi người ai cũng đoán được Vương Trạch Vinh sẽ phát triển một cách vùn vụt.

Vững bước tiến đến bục phát biểu, Vương Trạch Vinh cảm thấy tâm tình của mình bây giờ rất kỳ quái, trong người cũng không có chút gì gọi là sợ hãi cả. Nhìn xuống quan khí của mọi người dưới hội trường, hắn biết rằng để mình thực hiện tốt công việc này nhất định sẽ có nhiều khó khăn. Quan khí của mọi người dưới hội trường có nhiều hướng, trên cơ bản không có bao nhiêu người có hướng quan khí cùng nhất trí với quan khí của mình. Ngẫm nghĩ thì thấy được ngay nguyên nhân, đại đa số mọi người ở dưới đều là cán bộ cấp Giám đốc Sở, mình thì cũng tiếp cận gần đến chức vụ này chỉ có điều bây giờ đang là hàm Phó Giám đốc Sở thôi. Quan sát tình hình quan khí ở phía dưới hội trường, Vương Trạch Vinh đột nhiên nảy sinh ra một ý chí chiến đấu rất mạnh mẽ. Hắn quyết tâm ở trên cương vị công tác này sẽ làm được ra một việc trọng đại.

- Các vị quan khách, các vị lãnh đạo, các đồng chí. Chờ đợi đã lâu, hôm nay công tác hợp tác kinh tế của ba tỉnh chính thức khởi động. Là một nhân viên trong đó, tôi cảm thấy một vinh hạnh rất sâu sắc. Đồng thời tôi lại cảm thấy trên vai một áp lực thật khổng lồ…

Nội dung lời phát biểu Vương Trạch Vinh đã sớm chuẩn bị tốt, cũng không nói quá dài mà ngược lại còn nói cực kỳ ngắn gọn. Trong lời nói, hắn cường điệu các nhiệm vụ thực hiện lên, mặt khác cũng tỏ vẻ sẽ thực hiện công tác này tốt và sẽ làm ra thành tích.

Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy công bố danh sách, các nhân viên, cơ cấu các phòng của tỉnh Sơn Nam được cử đến làm việc tại Ủy ban hợp tác của ba tỉnh.

Phó chánh văn phòng Vương Trạch Vinh, Trưởng phòng Tổng hợp Trương Thư, Trưởng phòng Kinh tế hợp tác Hà Duy Trình, Trưởng phòng Kinh tế liên lạc Hướng Hoa Kiên, đồng thời công bố tên nhân viên của các phòng.

Nghe Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tuyên bố, mọi người không kìm nổi lại đem ánh mắt liếc nhìn Vương Trạch Vinh ngồi trên hàng ghế ở phía sau.

Lễ phát động này chính là một việc lớn của toàn bộ tỉnh. Các phóng viên của đài Truyền hình, Tòa soạn báo, trang Web thậm chí các đài ở Trung ương cũng phái các phóng viên đến để phỏng vấn, có thể nói chưa bao giờ có sự kiện nào lớn như thế này.

Từ giấy mời tham gia Lễ phát động, các phương tiện truyền thông dường như đột nhiên tìm được một tin tức tốt. Đối với một cán bộ mới ba mươi tuổi đã làm đến chức vụ Phó Giám đốc Sở, tất cả các phóng viên đều có một cái nhìn rất tò mò. Đám phóng viên này đều rất mẫn cảm, nhìn thấy Vương Trạch Vinh mới ba mươi tuổi trở thành Phó Chánh văn phòng phụ trách công việc hợp tác của ba tỉnh thì tất cả đều hướng sự tập trung vào, tranh nhau đào bới tất cả các sự tình có liên quan đến Vương Trạch Vinh.

Cũng không ai biết rằng Phó Thủ tướng Lục lúc này cũng xem tin tức của tỉnh Sơn Nam. Tuy rằng ông đã biết tình huống gia nhập hợp tác kinh tế ba tỉnh của tỉnh Sơn Nam, nhưng khi nhìn thấy Vương Trạch Vinh ở trên đài chủ tịch đang phát biểu thì lông mày của ông nhíu lại. Đối với việc tỉnh Sơn Nam bố trí Vương Trạch Vinh đặt trên ghế Phó Chánh văn phòng Ủy ban hợp tác, ông có cái nhìn khác. Cái cậu Vương Trạch Vinh này nên để phát huy ở công tác Lưu chuyển đất đai mới đúng chứ, không hiểu Lâm Chính Vũ đang làm cái trò gì.

Đối với các suy tính của Lâm Chính Vũ, điểm này thì Phó Thủ tướng Lục đương nhiên là nắm được, không ngoài suy nghĩ không muốn đem công tác Lưu chuyển đất đai trong Sơn Nam trở thành tỉnh đứng đầu toàn quốc.

Đáng tiếc thật!

Trong lòng của Phó Thủ tướng cảm nhận.

Nhìn về phía thư ký, Phó Thủ tướng Lục nói:

- Hủy bỏ kế hoạch đã được sắp xếp đến Sơn Nam nhé.

Thư ký ngay lập tức thực hiện.

Hạng Nam cũng đồng dạng ngồi xem tin tức này. Nhìn thấy Vương Trạch Vinh đứng trên bục phát biểu, trên mặt Hạng Nam hiện ra vẻ tươi cười. Con rể của mình thật sự rất tốt, trải qua một đoạn thời gian rèn luyện như vậy, lúc này ở trên đài rất trấn tĩnh, cách phát biểu không nhanh cũng không chậm. So với Hạng Đào là thế hệ sau đang được Hạng gia nâng đỡ thì tốt hơn nhiều.

Đúng lúc này, Hạng Thành gọi điện tới.

- Chú ba, biểu hiện của Trạch Vinh rất tốt!

Hạng Thành khen.

Hạng Nam cười nói:

- Việc hợp tác của ba tỉnh này thì tranh cãi cũng rất nhiều, cũng không biết nó có thể đủ sức ứng phó được không.

Hạng Thành nói:

- Cái này cũng không có cách xử lý khác, để nó ở Quán Hà thì sớm hay muộn cũng rơi vào vòng tranh đấu của thượng tầng.

Hạng Nam thở dài:

- Đây đúng là một việc nan giải. Trạch Vinh còn trẻ, nếu quá sớm sa vào việc này thì chỉ có hại cho sự phát triển của nó.

Hạng Thành nói:

- Tuy nhiên Trạch Vinh cũng có một cơ hội. Nếu từ công việc này nó có thể làm ra được một số thành tích thì tin rằng đối với bước phát triển tiếp theo của nó sẽ nhanh hơn không ít. Chú ba à, tôi đúng là rất xem trọng Trạch Vinh. Cháu nó thật tinh mắt, chú có nhớ lần trước nó đưa ra ý kiến về việc tiểu Đào lên làm Thị trưởng không? Nó đã nói đúng thật. Nếu chúng ta không nghe lời góp ý của nó để sớm có các dự phòng thì tiểu Đào lần này cũng không có thuận lợi đến như vậy thăng chức lên Thị Trưởng.

Hạng Nam cười nói:

- Đúng là một việc lạ, sức khỏe của người kia đột nhiên lại trở thành không tốt.

- Cho nên chúng ta sắp xếp cháu ở trên cái vị trí này, đối với cháu nó thì cũng là một cuộc rèn luyện. Chỉ cần trải qua rèn luyện lần này thì nó có thể làm được việc lớn.

Bây giờ khắp nơi đều rất chú ý tới Vương Trạch Vinh. Đám người thân tín dưới trướng Vương Trạch Vinh giống như được tiêm liều thuốc bổ mạnh, tất cả đều cảm thấy phấn chấn. Đặc biệt đám người Vương hệ ở Quán Hà, nhìn thấy Vương Trạch Vinh không ngờ trở thành Phó Chánh văn phòng Ủy ban hợp tác kinh tế ba tỉnh thì lập tức biết rằng sự phát triển của Vương Trạch Vinh cũng không có dừng lại, mà sẽ rất nhanh đi lên.

Quách Tinh chi trong hai ngày này cảm thấy các sự việc phát sinh trong nhà khiến cho không ai thể ngờ đến được. Thỉnh thoảng lại có người đến hỏi thăm một chút về tình hình của mình. Anh trai cô đã thành giáo viên thực hành lái xe, ba cô lại tới công ty Bất động sản của thành phố làm cái chức Tuần tra viên về chất lượng gì đó. Hôm nay, mình lại được thông qua phỏng vấn, tại đó lại còn có Cục trưởng Cục công an thành phố thông báo rằng ngày mai mình đi làm. Hết thảy đều giống như đang nằm mơ.

Khiến cho Quách Tinh Chi cảm thấy khó hiểu nhất chính là Cục trưởng Công an thành phố lại có vẻ rất thân thiết, lại còn hỏi mình có cần sự giúp đỡ gì không. Thái độ này giống như mình chính là con cái của một cán bộ cao cấp nào đó.

Tất nhiên, Quách Tinh Chi rất cao hứng. Cuối cùng đã trở thành một cô cảnh sát, điều này vẫn luôn luôn là giấc mộng trước đây của cô, có những lúc còn lo lắng không thể thành hiện thực. Hiện tại, tâm nguyện được thỏa mãn, cô cứ luôn miệng cất tiếng hát nhỏ, dạo vòng quanh trong phòng.

Ăn cơm chiều xong, mọi người trong gia đình lại ngồi tụm lại với nhau để bàn về các việc vừa phát sinh trong nhà.

Ông anh Quách Hải đã thay đổi so với quá khứ ngột ngạt trước đây, giọng nói cũng dõng dạc lên rất nhiều, đang kể lại các chuyện ở trường dạy lái xe. Công việc này cũng không vất vả mà tiền lương lại rất cao, lãnh đạo cũng rất coi trọng hắn.

- Công việc tuần tra viên chất lượng này thật là đơn giản. Ngồi xe đến một số nơi, nhìn nhìn vài cái là coi như xong việc, thật là nhạt nhẽo!

Quách Vận Lâm thở dài, tuy nhiên, từ vẻ mặt của ông có thể nhìn ra cái cảm giác tâm tình rất cao hứng.

Bà vợ già của ông cười nói:

- Thôi đi, ông là người đã già cả rồi. Đang không có việc, tìm được việc rồi lại muốn kén cá chọn canh.

Quách Vận Lâm nói:

- Mọi người để ý xem chuyện này có kỳ quái không. Nhà chúng ta như thế nào đột nhiên lại có vận tốt đến như vậy?

Lời này của ông ta nói vào trọng tâm mà mọi người đang suy nghĩ. Quách gia không quyền không thế, từ tình huống của hai ngày vừa rồi mà xem thì dường như người ta còn đang cố sức lấy lòng Quách gia vậy.

Quách Tinh Chi nói:

- Ba, việc này con cũng cảm thấy kỳ quái. Trong cuộc chọn hai mươi người trúng tuyển thì con cũng vừa vượt qua cuộc kiểm tra phỏng vấn. Cục trưởng có biểu hiện rất tốt đối với con!

Quách Vận Lâm nói với cô:

- Tiểu Chi, con là dựa vào kết quả của cuộc thi trước. Thành tích cao như vậy mà con không trúng tuyển thì người nào trúng được?

Quách Tinh Chi có chút cười khổ, về cơ bản là cô không tin việc này. Cô là biết độ kịch liệt của cuộc cạnh tranh này. Lâm Khả Tây và Lưu Đại Cường đều đã được tuyển chọn. Từ hiểu biết của mình thì hai người được là do có quan hệ. Còn mình cơ bản là không có quan hệ, như thế nào đột nhiên lại trúng tuyển.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui