Quan Khí​

Không có việc gì thì phải tìm lấy việc mà làm, Vương Trạch Vinh bắt đầu cân nhắc, suy xét các phương diện về tình hình trước mắt, xem ra để tìm được một công việc có tính toàn cục thật sự còn gặp nhiều khó khăn nhất định.

Lật tờ nhật báo Giang Sơn trên bàn, ánh mắt của Vương Trạch Vinh liếc nhanh qua tờ báo. Bây giờ đọc báo đã trở thành công việc rất quan trọng hàng ngày của hắn. Đừng thấy nội dung trên báo giấy không có tác dụng lớn với dân chúng, nhưng đã là một quan chức thì nhất định phải bồi dưỡng một loại khả năng. Bồi dưỡng loại khả năng này có thể có năng lực từ những nội dung trên báo đọc ra được những điều ẩn giấu đằng sau nội dung này, từ những vấn đề chính được nêu ra mà có thể nhìn thấy được những điểm trái nghịch.

Tình hình của tỉnh Giang Sơn rất tốt, báo chí ngày hôm nay cũng không nêu ra điều gì đặc biệt. Chỉ có trên một góc của tờ báo có một đoạn văn ngắn nói về vấn đề số lượng du khách thực tế đang giảm mạnh, trong đó cũng đặc biệt nhắc đến tỉnh Giang Sơn có phong cảnh rất đẹp nhưng lại được giấu trong khuê phòng như các cô gái thời xưa và đưa ra yêu cầu phải coi trọng công tác này.

Sau khi đọc kỹ lại, ánh mắt Vương Trạch Vinh trở nên sáng ngời, đây đúng là một công việc thật tốt. Đừng thấy du lịch là tiêu điểm của cả nước chú ý đến, nhưng xét về tổng thể của công tác này, theo sự hiểu biết của Vương Trạch Vinh về tình hình thực tế bây giờ, thì vẫn là mạnh ai nấy làm, chưa hình thành một tổ hợp có hiệu quả. Tài nguyên căn bản đang lãng phí, không được vận hành điều phối một cách thống nhất. Bất kể là các vị trí nổi tiếng hay bình dân đều tồn tại vấn đề này. Nếu có thể thực hiện được việc này thì vừa không mang lại quá nhiều sự phản đối mà lại đem lại hiệu quả rất nhanh.

Hắn lập tức cgọi điện thoại gọi Trưởng phòng Kinh tế liên lạc Hướng Hoa Kiên đến.

Nhìn người trung niên này, Vương Trạch Vinh giao cho hắn một nhiệm vụ, yêu cầu hắn đi thu thập các thông tin về tình hình tài nguyên du lịch của tỉnh Giang Sơn, Phú Châu, Sơn Nam.

Là Trưởng phòng Kinh tế liên lạc, một trong những công việc của Hướng Hoa Kiên chính là thu thập và chỉnh lý tư liệu.

- Phó chánh văn phòng Vương, có phải là để nghiên cứu hoạt động của đợt nghỉ lễ mồng một tháng năm đúng không?

Hướng Hoa Kiên cười nói.

Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:

- Hiểu biết về tình hình của các loại tài nguyên cũng là công tác trọng yếu bậc nhất của chúng ta. Tôi hy vọng tư liệu này mau chóng được hoàn thành.

Hướng Hoa Kiên nói:

- Các tư liệu dạng này cũng không khó lắm, các ban ngành du lịch của các tỉnh đều đã có thống kê.

Để tôi thông báo cho các bộ phận liên quan là nhận được ngay.

Một ngày sau, trên bàn Vương Trạch Vinh nhận được rất nhiều các tài liệu có liên quan.

Sau khi tra cứu đám tài liệu đó xong, Vương Trạch Vinh càng có thêm sự tin tưởng đối với suy nghĩ của chính mình. Ngay lập tức hắn một mặt vừa suy xét, một mặt viết một báo cáo về ý tưởng hợp tác triển khai du lịch trong phạm vi ba tỉnh.

Trong báo cáo này, trọng điểm của Vương Trạch Vinh chính là đề cập đến sự phân tán thị trường du lịch của ba tỉnh, sự tuyên truyền còn chưa đủ mạnh để đem lại hiệu quả, quy hoạch các tuyến đường còn chưa hợp lý. Từ đó đề nghị hợp nhất để hình thành một thị trường lớn về du lịch trên cơ sở hoàn thiện sự khép kín về nguồn tài nguyên, không giới hạn bởi một địa giới nào cả mà hình thành một thị trường lớn. Từ thị trường lớn này kéo theo các ngành nghề sản xuất có liên quan phát triển một cách toàn diện.

Trong báo cáo này Vương Trạch Vinh nêu ra rất nhiều ý tưởng của mình.

Theo nội dung trong báo cáo thì mọi người không khó khăn gì để nhận thấy rằng nếu thực sự thực hiện mục tiêu mà Vương Trạch Vinh đề nghị là hình thành thị trường lớn về du lịch thì sự phát triển kinh tế các tỉnh sẽ nhanh chóng được tăng tốc.

Sau khi viết xong những đề xuất trên, Vương Trạch Vinh mượn cơ hội để quay về làm việc với Học viện Du lịch của tỉnh nhằm đến thỉnh giáo các chuyên gia về vấn đề này.

Sau đó, tập hợp các ý kiến này hắn lại tiến hành sửa chữa trong bản báo cáo.

Trong phòng làm việc của Trương Tất Tường, Vương Trạch Vinh báo cáo tình hình thực hiện công tác tại tỉnh Giang Sơn.

Nghe xong báo cáo của Vương Trạch Vinh, Trương Tất Tường nói:

- Công tác của các cháu làm được rất tốt, nhưng việc triển khai thêm trong công việc thì còn phải cố gắng. Nếu chỉ có một công tác phối hợp thì cơ cấu của các cháu sẽ mất đi tác dụng. Trạch Vinh à, cháu cần phải sử dụng nhiều trí não hơn nữa mới được, sáng tạo để khai triển công tác cực kỳ quan trọng.

Nghe được Trương Tất Tường nói như vậy, từ trong chiếc cặp da đen mang theo Vương Trạch Vinh liền lấy tập báo cáo mà trong khoảng thời gian này đã viết ra nội dung của ý tưởng.

- Trương thúc, gần đây cháu thông qua điều tra nghiên cứu thì cảm thấy thị trường du lịch của ba tỉnh bây giờ cũng không có điểm gì thêm sáng tạo, đang có vẻ ít hiệu quả và lợi nhuận giảm. Đây là ý tưởng hợp tác du lịch của cháu, mời chú xem xét.

Trương Tất Tường thật không ngờ Vương Trạch Vinh nhanh như vậy đã đưa ra được một ý tưởng liền nói:

- Thật là tốt, theo ý của chú là tốt. Hiện tại các tỉnh đều đang nghiên cứu các hạng mục để triển khai, nếu cái này của cháu khả thi thì chúng ta đã đi trước hai tỉnh bạn.

Chậm rãi đọc nội dung được Vương Trạch Vinh viết bên trong, Trương Tất Tường đọc rất cẩn thận.

Sau một hồi lâu, Trương Tất Tường mới ngẩng đầu lên. Vương Trạch Vinh có thể từ khuôn mặt của ông nhìn ra đủ loại biểu tình.

- Ừ, rất là tốt. Việc này chú sẽ thông báo Tỉnh ủy rồi trả lời một cách thuyết phục với cháu. Cháu trở về trước đi. Du lịch là nội dung chủ đạo để ba tỉnh tiến hành hợp tác, và như vậy tất yếu sẽ đưa đến một sự phát triển cần thiết. Vương Trạch Vinh này, cháu có ý tưởng sử dụng một hạng mục bình thường để làm ra một sự phát triển các nền công nghiệp khác có liên quan. Rồi cháu lại còn đề cập đến một vấn đề chính là sự liên kết của ba tỉnh để cùng thực hiện một hạng mục công việc lớn. Ý tưởng này cực kỳ tốt.

Nhìn Vương Trạch Vinh đi ra khỏi phòng mình, Trương Tất Tường lại nghiên cứu kỹ thêm lần nữa. Ông cảm thấy hưng phấn, ông thừa nhận cái này cũng không giống như một kế hoạch phát triển du lịch mà là một kế hoạch lớn liên quan đến lợi ích cộng đồng của cả ba tỉnh. Nếu thật sự thực hiện được việc này, không phải chỉ có tỉnh Sơn Nam, cho dù là hai tỉnh kia cũng đều nhận được những tiện ích rất lớn.

Trong kế hoạch của Vương Trạch Vinh còn bao gồm cả việc thiết kế các tuyến đường, tuyên truyền quảng cáo, hợp tác khai thác. Tư tưởng của kế hoạch này rất có ý nghĩa, đặc biệt là kể cả khởi động từng bộ phận của hạng mục này thì cũng đã có hiệu quả rồi. Trương Tất cũng không đến đưa cho Lâm Chính Vũ xem trước mà tới văn phòng của Chương Kiều Cương.

Chương Kiều Cương nghiêm túc nghiên cứu nội dung bên trong, sau đó cười nói:

- Không nghĩ Vương Trạch Vinh là người có khả năng đến vậy. Việc này rất tốt. Nếu thực sự làm tốt việc này thì nghành du lịch của ba tỉnh sẽ trở thành điểm nóng mới của du lịch cả nước.

Trương Tất Tường nói:

- Tôi nghĩ đây là một việc rất tốt, vừa làm đường hoàng lại vừa hiệu quả. Chỉ cần vận hành và thao tác tốt thì tốc độ tăng trưởng kinh tế chắc chắn sẽ được tăng tốc.

- Cầm cái bản kế hoạch kia cho ông ta đọc đi. Nếu thứ này thành công thì địa vị của tỉnh Sơn Nam trong việc hợp tác của ba tỉnh sẽ được nâng cao trên diện rộng. Đây chính là phương án hợp tác đầu tiên được đưa ra sau khi có sự hợp tác của ba tỉnh.

Từ phòng của Chương Kiều Cương đi ra, Trương Tất Tường đi đến văn phòng của Lâm Chính Vũ.

Nhìn thấy Trương Tất Tường tới, Lâm Chính Vũ vội vàng đứng lên tiếp đón Trương Tất Tường rồi cả hai ngồi xuống.

- Lão Trương, có phải việc hợp tác của ba tỉnh có thành quả gì à?

Lâm Chính Vũ bây giờ hy vọng sau khi ba tỉnh hợp tác thì tỉnh Giang Sơn có thể xuất ra cho ba tỉnh một hạng mục ưu đãi nào đó.

Trương Tất Tường nói:

- Bí thư Lâm, hôm nay tôi cầm bản kế hoạch về hoạt động hợp tác ba tỉnh do đồng chí Vương Trạch Vinh soạn thảo đến cho anh xem. Tôi thấy nếu thực sự thực hiện được theo nội dung này thì không chỉ đối với tỉnh Sơn Nam có lợi mà kể cả hai tỉnh kia cũng có tác dụng rất lớn cho việc tăng trưởng kinh tế.

- Thế à?

Lâm Chính Vũ cảm thấy rất hứng thú, không nghĩ tới tỉnh Sơn Nam dẫn đầu trong việc đề ra phương án. Trong lòng suy nghĩ Vương Trạch Vinh này thật đúng là người thực sự có năng lực.

Nhận bản kế hoạch từ trong tay của Trương Tất Tường, Lâm Chính Vũ liền xem ngay trước mắt của Trương Tất Tường.

Nhìn các luận chứng đầy đủ của Vương Trạch Vinh, lại có các ý tưởng bổ sung, nhận xét của các chuyên gia sau khi đã nghiên cứu bản kế hoạch này, ánh mắt của Lâm Chính Vũ sáng ngời. Bản kế hoạch này được thiết kế cực kỳ tốt, có ý tưởng lại còn có các phương thức vận hành và thao tác, cách quản lý cụ thể. Lâm Chính Vũ tin tưởng nếu kế hoạch này thực sự thực hiện thì đúng là như một chất xúc tác mạnh trong phát triển kinh tế đối với sự phát triển của tỉnh Sơn Nam.

- Kế hoạch rất tốt. Đây chính là phương án đầu tiên của hợp tác giữa ba tỉnh. Ý kiến của tôi là anh tự mình đến hai tỉnh cùng với bọn họ tiến hành hiệp thương, xem thử có thể thành lập một cơ cấu chuyên môn để vận hành và thực hiện việc này hay không.

Lúc này Lâm Chính Vũ đưa ra một quyết định. Ông càng coi trọng vì đây chính là phương án đầu tiên được đưa ra trong quá trình hợp tác giữa ba tỉnh lại do tỉnh Sơn Nam đề xuất.

Trương Tất Tường nói:

- Công tác này là do tỉnh Sơn Nam đề xuất ra, không khéo kết quả cuối cùng lại rơi trên người các tỉnh bạn.

Lâm Chính Vũ cười nói:

- Cái này cũng không nhất định. Kế hoạch này rất tốt, trong đó bao hàm lợi ích to lớn. Tôi lo lắng chính là khắp nơi đều muốn đứng ở giữa đòi sự ưu đãi. Sau khi thống nhất được cơ cấu kia xong thì việc tranh đoạt chức vụ chắc hẳn là rất kịch liệt.

Trương Tất Tường đúng là không nghĩ tới khía cạnh này, nghe xong lời nói của Lâm Chính Vũ xong liền nói:

- Nếu vậy tỉnh Sơn Nam là tỉnh dẫn đầu trong đề xuất, chúng ta cần phải không nhân đức nhường ai mới được.

Lâm Chính Vũ nói:

- Đến lúc đó nghĩ cách để Vương Trạch Vinh đến phụ trách việc này. Hạng mục này nhất định tỉnh Sơn Nam phải chộp vào tay bằng được.

Vương Trạch Vinh thực sự không ngờ bản kế hoạch của mình đã làm nổi lên sự coi trọng của Lâm Chính Vũ.

Sau khi đưa nội dung bản kế hoạch, Vương Trạch Vinh lấy điện thoại gọi đến bà mẹ vợ Hứa Tố Mai.

- Trạch Vinh, tiểu Mật gọi điện báo là nó đã có em bé, con cần phải quan tâm nhiều hơn đó nha.

Hứa Tố Mai rất là cao hứng đối với việc Lữ Hàm Yên mang thai.

Trong lòng Vương Trạch Vinh rất sung sướng nói:

- Con nhất định sẽ bớt thời gian để thường xuyên về chăm sóc.

Lữ Hàm Yên mang thai lần này là kết quả sự cố gắng của Vương Trạch Vinh trong thời gian nghỉ ngơi đợt vừa rồi. Phải trải qua các cuộc chiến đấu rất hăng hái thì cuối cùng Lữ Hàm Yên cũng đã có bầu. Vương Trạch Vinh vì việc này mà rất cao hứng mất một đêm không ngủ được. Đây chính là một việc lớn.

Vợ chồng Hạng Nam đều rất quan tâm đến việc này.

Sau khi hàn huyên một hồi, Vương Trạch Vinh đem nội dung bản kế hoạch của mình thỉnh giáo Hứa Tố Mai, nếu mà bắt đầu thực hiện và vận hành thì làm thế nào để tiến hành thực hiện.

Đối với việc này, trước đây Hứa Tố Mai vẫn là lãnh đạo phụ trách công tác du lịch của tỉnh. Nghe xong ý tưởng của Vương Trạch Vinh, bà liền cao hứng nói:

- Rất tốt. Phương án này của Trạch Vinh rất thực tế. Hiện tại thì các điểm du lịch của ba tỉnh cũng không phải ít mà là rất nhiều. Mấu chốt chính là không hình thành được một thị trường thống nhất. Nếu đem các điểm du lịch này tập hợp lại thành một tổ hợp thì việc kéo nền kinh tế của ba tỉnh sẽ không phải ở một hay hai lĩnh vực. Việc này có thể làm như một hạng mục lớn để tiến hành kinh doanh.

Lúc này Hạng Nam cũng vừa lúc đang ở trong nhà, nghe được nội dung cuộc nói chuyện của Hứa Tố Mai và Vương Trạch Vinh thì như bị điện giật, nói với Vương Trạch Vinh:

- Tốt lắm. Con có thể chủ động đề ra ý tưởng thống nhất thị trường du lịch, đây là một chủ ý tốt. Thông qua sự thống nhất này, du lịch chất lượng cao trên đường bộ sẽ xuất hiện. Công tác du lịch của ba tỉnh sẽ lên nấc thang mới. Việc này nhìn có vẻ đơn giản nhưng lợi ích đưa lại thật lớn. Bố đoán là con sẽ là một nhân vật trọng yếu để đảm nhiệm công tác này.

Vương Trạch Vinh nghe được lời khen ngợi của Hạng Nam đương nhiên là rất phấn chấn.

Hạng Nam tiếp theo còn nói thêm:

- Tuy nhiên, con cũng phải chuẩn bị tâm lý. Công tác du lịch này là một loại công việc có ảnh hưởng đến lợi ích của nhiều công tác khác. Nếu thật sự sẽ khai triển việc này thì chắc chắn sẽ đụng chạm đến một số ích lợi của những người này. Lực cản cũng không nhỏ.

Vương Trạch Vinh đương nhiên rõ ràng biết nơi mà lực cản sẽ sinh ra, nhưng cũng không sợ hãi nói với Hạng Nam:

- Nếu việc này con được triển khai hoạt động thì con nhất định sẽ đưa lên thành một kiểu dáng mới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui