Quan Khí​

Hiệu suất của hai tỉnh kia rất nhanh, hạng mục hợp tác du lịch đã được phê chuẩn. Các tỉnh trao cho Vương Trạch Vinh quyền lực rất lớn, được nhận và đuổi nhân viên du lịch của ba tỉnh. Đương nhiên cuối cùng còn phải báo lên các tỉnh phê chuẩn.

Sau khi nhận được tin tức này, Vương Trạch Vinh càng thêm coi trọng và vui vẻ vì công tác này, đồng thời cũng cảm thấy áp lực trên người mình tăng nhiều. Nếu mình không thể làm được thành tích thì sẽ có lỗi với sự tin tưởng của cấp trên.

Tỉnh Giang Sơn vì thế đã chia mấy căn phòng dành riêng cho Cục Quản lý du lịch.

Sau khi văn bản nhận chức từ ba tỉnh gửi tới tay Vương Trạch Vinh, Cục Quản lý du lịch ba tỉnh coi như chính thức được thành lập.

Nhìn mấy căn phòng trống không, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ bây giờ mình rốt cuộc lại tìm được việc làm.

Bởi vì tỏ vẻ coi trọng công tác này, ba Phó chủ tịch tỉnh đều đến Thành phố Phượng Hải, đưa các nhân viên đến vị trí.

Mỗi tỉnh đều phái một Phó cục trưởng đến. Người của tỉnh Giang Sơn có tên là Lâm Dạ - nguyên phó giám đốc Sở Du lịch, tỉnh Phú Châu là một người phụ nữ tên Dương Phàm – nguyên một Trưởng phòng Ủy ban kế hoạch phát triển; tỉnh Sơn Nam là một người tên Ninh Đại Lôi – nguyên phó giám đốc Sở Du lịch.

Hợp tác du lịch giữa ba tỉnh là việc lớn, Phó chủ tịch tỉnh đều đến tham gia. Ai cũng biết đây là hạng mục vì mặt mũi ba tỉnh, đây là hạng mục đầu tiên nên ba Tỉnh ủy đều không hy vọng hạng mục này xuất hiện vấn đề.

Căn cứ phương án của Vương Trạch Vinh, cơ cấu nhân viên mặc dù do các tỉnh phái đến nhưng cùng làm việc, như vậy mới hình thành lực lượng chung. Sau khi các nhân viên tới, Vương Trạch Vinh liền tiến hành chia tổ.

Trong phòng hội nghị, nhân viên ngồi ở đó.

Vương Trạch Vinh ngồi ở vị trí chủ tọa nhìn mọi người một chút rồi nói:

- Tôi giới thiệu một chút, tôi là Vương Trạch Vinh. Lần này ba tỉnh hợp tác du lịch mục đích chính là thúc đẩy kinh tế, mọi người mặc dù ở các tỉnh khác nhau nhưng có một điểm chung đó là phải cố gắng trong công tác. Tôi nhấn mạnh một điều, ai đến đây làm việc mà không làm tròn trách nhiệm, công tác không tốt thì lập tức về vị trí cũ.

Vương Trạch Vinh nói chuyện rất có xu thế, hắn cũng không có thời gian đấu đá đám người này. Theo suy nghĩ của hắn nếu như có ai không nghe mình vậy cho kẻ đó về vị trí cũ. Hơn nữa Trương Tất Tường đã ám chỉ không thể dùng thì đuổi về. Hắn biết ba Phó cục trưởng tạm thời sẽ không xung đột với mình.

Vương Trạch Vinh nói tiếp:

- Bây giờ tôi phân công như sau. Ba Phó cục trưởng phụ trách từng khối, các đồng chí phải mau chóng tạo ra con đường du lịch ba tỉnh, đây là công tác đầu tiên. Thứ hai là công tác tuyên truyền, do đồng chí Dương Phàm phụ trách, đồng chí phụ trách liên lạc bên truyền thông đưa ra phương án tuyên truyền con đường du lịch. Nội dung thứ ba do đồng chí Lâm Dạ phụ trách, anh dẫn người điều tra các sản phẩm du lịch, đưa ra phương án phát triển các sản phẩm thủ công mỹ nghệ. Công tác thứ tư là tuyên truyền trên web sẽ do đồng chí Ninh Đại Lôi phụ trách.

Vương Trạch Vinh không trưng cầu ý kiến ai, trực tiếp giao công việc.

Sau khi phân công xong, Vương Trạch Vinh liền tuyên bố tan họp.

Thấy Vương Trạch Vinh không thương lượng với ai mà tự đưa ra quyết định, mấy Phó cục trưởng đều buồn bực. Việc này không phù hợp với tác phong dân chủ mà.

Về đến văn phòng, Vương Trạch Vinh châm thuốc hút. Hôm nay hắn cố ý làm như vậy. Ba Phó cục trưởng đến từ ba tỉnh, nếu không tỏ vẻ mạnh thì bọn họ căn bản không nghe lời mình. Tác dụng lớn nhất khi hắn làm như thế này là để cho đám người kia biết ai là lãnh đạo ở đây.

Ử chuyện này, Vương Trạch Vinh tin bọn họ sẽ hiểu. Bọn họ sẽ không làm chuyện có hại cho bản thân.

Sau khi tin tức ba tỉnh hợp tác du lịch truyền ra, ảnh hưởng lớn nhất là bên du lịch. Không ai biết Vương Trạch Vinh làm như thế nào, đồng thời ai cũng muốn được chỗ tốt từ đó.

Giám đốc Sở Du lịch tỉnh Giang Sơn – Hoa Vân Sơn là một người có chỗ dựa. Là giám đốc Sở Du lịch, hắn có rất nhiều chỗ tốt, quan hệ của hắn cũng rất lớn. Bây giờ đột nhiên bên trên xuất hiện Cục Quản lý du lịch ba tỉnh khiến cuộc sống của hắn không dễ chịu.

Trong một nhà hàng ở Thành phố Phượng Hải, Hoa Vân Sơn đang cùng mấy tên thiếu gia xem người đẹp nhảy, vừa nói chuyện.

Giám đốc nhà hàng Trịnh Tố Minh thực ra chỉ là một tên đứng cho có, còn ông chủ sau lưng là con của Điền Chí Tường – Phó thị trưởng Thành phố Phượng Hải – Điền Vĩ.

- Lão Hoa, đám hướng dẫn viên này càng lúc càng không được, không có mấy em được cả.

Điền Vĩ có chút khó chịu nói với Hoa Vân Sơn.

Hoa Vân Sơn thở dài nói:

- Bây giờ có một Cục Quản lý du lịch ba tỉnh, sau này tôi không có nhiều quyền lực như trước nữa, muốn tìm cũng khó.

Điền Vĩ nhìn một tên thanh niên đang ôm gái mà nói:

- Lão Phương, rốt cuộc là như thế nào? Sao không tranh thủ giúp lão Hoa một chút, để anh ta làm cục trưởng thì người đẹp ba tỉnh không phải lấy hết vào tay ư?

Phương Hải Dương là con trai Phó chủ tịch tỉnh Phương Hoàng Viên, hắn ít nhiều biết tình hình ba tỉnh nên nói:

- Các anh tưởng rằng vị trí đó dễ đạt được ư? Phương án đó là do thằng Vương Trạch Vinh đưa ra, hắn đương nhiên sẽ thành cục trưởng.

Điền Vĩ nói:

- Tôi nghe nói hắn mới 30 tuổi. Không ngờ 30 đã ngồi vào vị trí cao như vậy.

Phương Hải Dương cười nói:

- Đừng nhìn vị trí đó là tốt, nhưng nếu hắn muốn triển khai công tác cũng không dễ. Tôi thấy hạng mục hợp tác du lịch này không kéo dài được lâu.

Hoa Vân Sơn nói:

- Ba tỉnh hợp tác du lịch là một ngành rất có lợi, nếu nhân cơ hội tiến vào sẽ kiếm được nhiều. Phương thiếu gia, tôi lo rằng các anh muốn vào hạng mục này sẽ gặp khó khăn.

Nghe hắn nhắc nhở mấy tên thiếu gia liền nhớ đến lợi ích của mình. Vì đạt lợi ích bọn chúng đã đầu tư cổ phần vào vài thắng cảnh, đây là do Hoa Vân Sơn vận động. Chẳng may Vương Trạch Vinh thanh lý mấy nơi này thì tổn thất sẽ không nhỏ.

- Lão Hoa, anh nghĩ cách mời thằng Vương Trạch Vinh đó đến dùng cơm.

Phương Hải Dương cảm thấy không thể coi thường Vương Trạch Vinh, ai biết hắn sẽ làm gì.

Điền Vĩ nói:

- Nếu không được thì chúng ta đưa cổ phần, tiền, gái cho hắn. Tôi không tin tiền, gái không bắt được hắn.

Hoa Vân Sơn là người trong quan trường, từ sau khi Vương Trạch Vinh giữ chức Phó chánh văn phòng Ủy ban hợp tác kinh tế thì đã tiến hành thu thập tình hình của Vương Trạch Vinh. Hắn cũng thông qua quan hệ biết chỗ dựa của Vương Trạch Vinh, đối với người như vậy, Hoa Vân Sơn đúng là cảm thấy khó đối phó.

Phương Hải Dương chú ý nhất là lợi ích của mình. Hắn thực ra không đầu tư bao nhiêu nhưng dựa vào ông bố là Thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh nên muốn làm gì thì làm. Chỉ cần gái mà hắn chú ý thì không ai thoát khỏi tay. Bây giờ du lịch đang thay đổi thì hắn cảm thấy lợi ích của mình đang trôi đi.

Vương Trạch Vinh là do ba tỉnh bổ nhiệm làm cục trưởng, với lực lượng của bố hắn chỉ là một Phó chủ tịch tỉnh thì không dễ làm cho Vương Trạch Vinh mất chức. Như vậy bây giờ chỉ có hai phương án một là dùng lợi ích để mua chuộc Vương Trạch Vinh. Cách thứ hai là nếu không mua chuộc được thì đẩy đối phương đi.

Phương Hải Dương đúng là không nghĩ nổi tại sao có Cục Quản lý du lịch ba tỉnh này, không biết đám Lãnh đạo tỉnh ủy nghĩ gì mà tạo ra cơ cấu này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui