Quan Khí​

Có lẽ lo lắng Tiểu Giang có hẹn khác nên Trương Chính Cường và Hoàng Vĩ không muốn uống rượu nữa. Sau khi Tiểu Giang gọi điện xong, Trương Chính Cường liền thanh toán tiền chạy đến quán hát.

Ngoại trừ Vương Trạch Vinh ra, ba người kia đều có vẻ uống hơi nhiều. Đương nhiên Vương Trạch Vinh cảm thấy Tiểu Giang chỉ giả vờ như vậy mà thôi, cô ta uống rất ít mà. Sau khi ra khỏi nhà hàng, Trương Chính Cường dẫn mọi người đến quán hát K.

Quán hát K này là nơi có cấp bậc cao nhất huyện thành, nghe nói ông chủ phía sau là trưởng phòng Công an huyện. Đương nhiên chỉ là nghe nói thôi, không ai có đủ chứng cứ chứng minh việc này. Chỉ là dù cho đánh bạc bên trong quán hát thì cũng không xảy ra chuyện gì. Nói nơi này không có chỗ dựa thì chẳng ai tin nổi.

Người đi chơi đều thích những nơi như vậy. Chơi rồi đánh bạc ở nơi an toàn tốn một chút nhưng sẽ không sợ bị cảnh sát chạy vào.

Lấy một gian phòng nhỏ, bốn người đi vào trong.

Vừa vào trong, Vương Trạch Vinh liền cảm thấy đau đầu. Đặc biệt khi tiếng nhạc trong phòng vang lên, hắn cảm thấy đầu mình rung lên. Bây giờ nghe hát đúng là tự chịu tội.

Giang Anh Hà hát rất hay. Người vừa đẹp, hát lại hay. Cô gái như vậy dù đi đến đâu cũng thành trung tâm của sự chú ý. Chìm đắm trong giọng hát của Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh cũng bớt đau đầu đi.

Nếu đã nghĩ Trương Chính Cường có bối cảnh, vậy Vương Trạch Vinh đã nghĩ tốt ở trong văn phòng tuyệt đối không thể đấu đá với hắn, ít nhất phải tạo thành đồng minh.

- Trương ca, hay là anh mời Tiểu Giang nhảy đi. Tôi thấy nếu muốn nhanh hơn thì nhảy là tốt nhất.

Đi tới trước mặt Trương Chính Cường, Vương Trạch Vinh nhỏ giọng nói vào tai đối phương. Nói xong lời này Vương Trạch Vinh cảm thấy muốn nôn. Mình biết rõ Tiểu Giang không có cảm tình gì với Trương Chính Cường, vậy mà mình còn thúc đẩy, đây là trả thù phải không? Trong lúc nhất thời Vương Trạch Vinh cũng không rõ tâm trạng của mình. Chẳng qua có một điểm Vương Trạch Vinh biết, Tiểu Giang bây giờ không để mình vào mắt. Nếu đã là như vậy việc gì mình phải chuốc họa chứ?

Vỗ vỗ mạnh vào lưng Vương Trạch Vinh, Trương Chính Cường rất hài lòng với Vương Trạch Vinh. Đây mới là bạn bè suy nghĩ cho mình. Vừa nãy đi vào Trương Chính Cường đúng là chuẩn bị muốn mời Tiểu Giang nhảy.

Thấy Hoàng Vĩ cầm mic hát, Trương Chính Cường lập tức nói với Tiểu Giang:

- Tiểu Giang, có thể mời em nhảy một khúc không?

Lần này Tiểu Giang không hề từ chối, đứng dậy từ từ nhảy với Trương Chính Cường.


Vương Trạch Vinh nhìn dáng vẻ của Hoàng Vĩ không khỏi cười thầm. Thằng ranh này nhất định đang khó chịu, hát vài câu rồi thôi. Cũng không biết Tiểu Giang lại định giở trò gì. Vương Trạch Vinh đột nhiên có suy nghĩ muốn xem trò hay.

Hoàng Vĩ hát sao hay bằng Tiểu Giang. Hắn vừa hát, Vương Trạch Vinh lại cảm thấy đầu mình như muốn vỡ ra.

Tiếng hát của Hoàng Vĩ như đánh vào đầu vậy. Ngay khi đầu Vương Trạch Vinh muốn nổ tung thì đột nhiên xuất hiện một tình huống khiến hắn quên đau đớn.

Trong mắt Vương Trạch Vinh thấy rõ quan khí của ba người kia. Quan khí của bọn họ mặc dù là màu trắng nhưng Trương Chính Cường dày nhất, sau đó đến Tiểu Giang, Hoàng Vĩ xếp cuối.

Tình hình bây giờ rất rõ ràng. Quan hệ của Trương Chính Cường có lẽ là mạnh, ít nhất bây giờ đang có người giúp hắn. Mưu kế của Tiểu Giang cũng đã có hiệu quả. Bí thư Chương nhất định là giữ cô ta, về phần cô ta có quan hệ nào khác không thì không rõ. Bây giờ kém cỏi nhất là mình. Quan khí của Hoàng Vĩ còn nhiều hơn mình một chút.

- Trương ca, anh xem Vương ca và Hoàng ca không có bạn nhảy, gọi hai cô gái vào tiếp chứ?

Nhảy xong một khúc khi mọi người đang uống bia thì Tiểu Giang nói một câu thật kinh động. Vương Trạch Vinh phun bia ra ngào, mẹ nó chứ. Quả nhiên con bé bạo dạn. Vương Trạch Vinh cảm thấy mình đúng là phải học tập Tiểu Giang.

Ba người đàn ông đều ngẩn ra nhìn Tiểu Giang. Nhìn vẻ thuần khiết của Tiểu Giang giống như là cô gái không biết gì. Vương Trạch Vinh thầm hít sâu một hơi.

Không đợi Trương Chính Cường có phản ứng, Tiểu Giang đã ra ngoài gọi tiếp viên.

Ba người đàn ông nhìn nhau, không khí trong phòng vô cùng kỳ quái. Bọn họ đều muốn đuổi theo Tiểu Giang, bây giờ cô ta gọi thêm 2 cô gái vào thì tiếp theo sẽ phát triển như thế nào? Chẳng lẽ ôm tiếp viên mà theo đuổi người đẹp, ngoài miệng còn nói với người đẹp:

- Anh ôm tiếp viên là do em ép, không thể không ép.

Hai cô gái khá xinh đẹp đi cùng Tiểu Giang vào trong. Mặc dù kém Tiểu Giang nhưng dáng người cũng được, đặc biệt người ta lộ ngực một mảng lớn, đưa mắt nhìn là đủ để làm tên đàn ông xúc động dục vọng.

- Trương ca, Hoàng ca, hai anh nhảy với các cô ấy. Em nhảy với Vương ca một điệu.

Tiểu Giang đột nhiên nói.


Vừa nghe thấy thế, lại nhìn ánh mắt như muốn ăn thịt mình của hai tên kia; Vương Trạch Vinh thiếu chút nữa muốn chửi người. Bây giờ hắn coi như biết mục đích của Tiểu Giang. Đây là muốn lợi dụng tranh đấu của mấy người đàn ông mà làm lợi cho mình.

Nhảy hay không?

Nhìn vẻ mặt thuần khiết của Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh không khỏi suy nghĩ.

- Sao thế Vương ca, không cho mặt mũi sao?

Tiểu Giang ra vẻ mất hứng.

- Ha ha, người đẹp đã yêu cầu, nếu không nhảy đúng là có lỗi với mọi người.

Vương Trạch Vinh cười cười đứng lên. Dù sao trốn cũng không được, thế thì cùng cô ta chơi đi. Ôm eo cô ta chắc cũng tuyệt.

Vương Trạch Vinh lén nhìn bắt được một tia đắc ý trên mặt Tiểu Giang, hắn quyết định không bao giờ làm người khiêm tốn nữa. Nếu đã không thể tránh khỏi thì mọi người cùng chơi đi.

Mà hai người kia không nhảy. Nếu như ôm tiếp viên mà nhảy, bọn họ sợ Tiểu Giang có ý kiến gì đó. Hai người bây giờ đang đoán Tiểu Giang dùng tiếp viên để thử mình. Bốn người ngồi trên sô pha, một cô tiếp viên cầm mic lên hát. Hoàng Vĩ ngồi cạnh một cô, chẳng qua mắt nhìn chằm chằm và Tiểu Giang và Vương Trạch Vinh.

Trong phòng hát này còn có một phòng nhỏ.

Vương Trạch Vinh mang theo Tiểu Giang nhảy vào phòng trong.

Tiểu Giang nghĩ làm vậy càng khiến đám Trương Chính Cường ghen ghét, nên theo ý nhảy. Tiểu Giang nhảy rất được, phối hợp tốt với Vương Trạch Vinh. Đương nhiên nhảy trong phòng nhỏ này không cần kỹ xảo mấy. Chỉ là đi từ từ mà thôi.

Cô tiếp viên hát rất hay, Vương Trạch Vinh và Tiểu Giang nhảy vào phòng trong.


- Nói đi, cô rốt cuộc muốn làm gì?

Vương Trạch Vinh đột nhiên nhỏ giọng nói với Tiểu Giang.

- Vương ca, anh nói gì thế, anh có ý gì?

Tiểu Giang ra vẻ đáng thương nhìn Vương Trạch Vinh.

- Tôi nói cô, không cần biết cô nghĩ như thế nào nhưng không được coi tôi là thằng ngu. Cô cho rằng mưu kế của cô không ai nhìn ra sao? Chọc giận tôi, cô không chiếm được chỗ tốt đâu.

Vương Trạch Vinh hung ác nói.

Ra vẻ đáng thương, Tiểu Giang khẽ cười nói:

- Thật không ngờ xem ra anh cũng không ngu. Đáng tiếc bây giờ hai tên ngu kia đã coi anh là kẻ thù.

- Phải không?

Vương Trạch Vinh rút điện thoại di động trong áo ra nói với Tiểu Giang:

- Lời vừa rồi tôi đã ghi vào trong này. Có cần tôi phát cho bọn họ nghe không?

Tiểu Giang lần đầu tiên biến sắc, hai mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại di động trong tay Vương Trạch Vinh. Nàng dù như thế nào cũng không ngờ Vương Trạch Vinh lại giở trò này. Tiểu Giang cảm thấy không còn khống chế được nữa.

Vương Trạch Vinh lại ôm sát Tiểu Giang vào người mình, cơ thể hai người chạm vào nhau. Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi không muốn gây chuyện nhưng không phải là người sợ chuyện. Tôi biết cô muốn giết chết một người trong văn phòng, tôi cũng như vậy. Hai chúng ta sao không tạo thành đồng minh để diệt một người?

Tiểu Giang nhìn chằm chằm Vương Trạch Vinh một lát rồi nói:


- Thật không phát hiện anh còn như vậy. Coi như tôi nhìn nhầm.

Đang khi nói chuyện, Tiểu Giang hơi cách người ra không tiếp xúc vào người Vương Trạch Vinh nữa.

Vương Trạch Vinh cũng chỉ có thể cười khổ trong lòng. Mình từ trước đến nay vẫn chăm chỉ làm việc. Kết quả ngay cả vị trí trong phòng làm việc kiếm cơm ăn cũng bị rời khỏi, trách không được người nào cũng cảm thấy mình dễ khi dễ. Thật sự đúng với câu người hiền bị người khi dễ, ngựa hiền bị người cưỡi.

- Nội dung trong điện thoại di động của anh cũng không làm gì được tôi. Cùng lắm tôi dựa vào bí thư, để lão ta chiếm chút tiện nghi là đủ để diệt anh.

Tiểu Giang cười cười nhìn Vương Trạch Vinh. Nàng rất nhanh đã có phản kích.

- Vậy sao? Vậy để bí thư chiếm đi.

Vương Trạch Vinh không thèm để ý mà nói.

- Diệt Tiễn Đại Phú.

Tiểu Giang đột nhiên nói một câu.

Vương Trạch Vinh rất bội phục cô gái này. Cô gái này là người làm việc lớn, sát phạt quyết đoán. Vừa nãy còn ra vẻ tâm phúc, nhưng ai ngờ cô ta lại nghĩ như vậy? Chẳng qua Vương Trạch Vinh rất bội phục suy nghĩ của Tiểu Giang. Diệt Tiễn Đại Phú có hai chỗ tốt đó là diệt được cả Hoàng Vĩ. Như vậy người trong văn phòng đều an toàn. Nếu Tiễn Đại Phú ngã, như vậy vị trí chánh văn phòng sẽ thừa ra, ai cũng hy vọng. Đương nhiên đừng nhìn Tiểu Giang mới đến văn phòng, nhưng nếu bí thư ủng hộ cô ta thì không phải không thể lên chức.

- Ha ha, không nói cho tôi biết suy nghĩ của anh sao?

- Không phải không có suy nghĩ mà là không có thực lực.

Vương Trạch Vinh biết việc này rất khó khăn.

- Tiễn Đại Phú có không ít khoản tiền tiêu không rõ ràng. Anh quan sát là thấy.

- Ha ha, việc này hai chúng ta phải ngồi xuống nói chuyện mới được.

Vương Trạch Vinh cảm thấy vui vẻ. Đương nhiên hắn phải cẩn thận với Tiểu Giang. Chỉ cần không chú ý rất có thể bị cô ta ăn tươi nuốt sống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận