Quan Khí​

Hạng Nam rất nhanh biết việc có quyết định điều Vương Trạch Vinh đến tỉnh Giang Sơn. Đối với chuyện điều Vương Trạch Vinh đến tỉnh Giang Sơn, Hạng Nam thực ra rất do dự. Có Uông Nhật Thần chiếu cố thì Vương Trạch Vinh phát triển tốt hơn tỉnh Sơn Nam nhiều.

Sau khi biết quyết định của Tỉnh ủy tỉnh Sơn Nam, Hạng Nam yêu cầu Vương Trạch Vinh lên Bắc Kinh. Hạng gia phải bố trí lại thế lực một lần nữa.

Dù sao tạm thời cũng không có chuyện gì nên Vương Trạch Vinh cùng Lữ Hàm Yên lên Bắc Kinh.

Vương Trạch Vinh không ngờ được Hạng gia lại coi trọng lần về này của hắn. Hạng Thành, Hạng Kiền, Hạng Tâm Lam, thậm chí còn Hạng Đào, Hạng Quang cùng Hạng Định cũng tới rồi.

Thấy Vương Trạch Vinh đến, cao hứng nhất chính là Hạng Định. Hắn quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh, hắn liền kéo Vương Trạch Vinh đến nói chuyện một lúc.

Bởi vì biểu hiện của Vương Trạch Vinh nên địa vị của hắn trong nhà khá cao. Trước kia hắn chỉ ngồi cuối cùng nhưng lần này Hạng Thành liền cười nói:

- Trạch Vinh, mau đến ngồi cạnh bác.

Vương Trạch Vinh biết đây là Hạng gia khẳng định năng lực của mình, hắn rất tự hào. Chẳng qua Vương Trạch Vinh cũng biết đây là thái độ của Hạng Thành mà thôi, hắn không muốn phá quy củ của Hạng gia.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Cháu ngồi cạnh Đào ca là được rồi.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Hạng Đào liền cười cười mà nói:

- Mau đến đây ngồi.

Vương Trạch Vinh ngồi xuống bên dưới Hạng Đào, hắn rốt cuộc có cảm giác mình đã vào trung tâm của Hạng gia.

Hạng Nam thấy mọi người đã ngồi xuống liền nói:

- Trạch Vinh, lần này Bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn muốn con, đây là có ý báo ơn, ngoài ra còn là do thấy năng lực của cháu. Ông ta cũng hy vọng Paris có thể kết nghĩa với thành phố của tỉnh Giang Sơn. Hôm nay tập trung mọi người đến đây là nghiên cứu tình hình hiện nay của Hạng gia.

Hạng Thành nói:

- Trạch Vinh, theo bác biết Uông Nhật Thần bảo cháu đến Thành phố Phượng Hải làm thường vụ, Phó thị trưởng. Đây là một vị trí quan trọng, nếu như cháu được Uông Nhật Thần ủng hộ thì rất có lợi cho sự phát triển tiếp theo của cháu.

Hạng Quang bây giờ cũng là Phó thị trưởng nên ít nhiều biết một chút tình hình nên nói:

- Uông Nhật Thần không phải sắp về hưu sao? Ông ta trong thời gian ngắn có thể giúp Trạch Vinh, nhưng cháu lo rằng Trạch Vinh rất nhanh không còn sự giúp đỡ của Uông Nhật Thần nữa. Không bằng ở lại tỉnh Giang Sơn có đám người Chương Kiều Cương ủng hộ.

Hạng Kiền nhìn con mình rồi nói:

- Tiểu Quang, có một số việc con không biết. Uông Nhật Thần có hai con trai, một là Phó bộ trưởng Bộ Khoa học công nghệ, đó là bố của Uông Phỉ mà Trạch Vinh đã cứu. Người này chỉ một lòng trong khoa học nên không thể dựa. Nhưng một người con khác lại rất mạnh, là Tư lệnh quân khu Tế Nam. Hơn nữa con gái của người này có hôn ước với cháu của người rất có cơ hội thành Tổng bí thư.

Hạng Kiền nói như vậy làm mấy người cháu đều kinh ngạc. Mọi người đương nhiên biết người đó là ai, nếu Uông gia thực sự có thể thành thông gia với người kia, như vậy Uông gia có quyền lực rất lớn.

Vương Trạch Vinh tiếp xúc vẫn ít nên hắn không biết mọi người kinh ngạc là sao. Hắn không thể làm gì khác là thầm suy nghĩ.

Hạng Thành nói:

- Trạch Vinh, cháu lần này đến tỉnh Giang Sơn đó là cơ hội, nhất định phải tạo quan hệ tốt với Uông Nhật Thần.

Vương Trạch Vinh thầm nghĩ Uông Nhật Thần gọi mình tới, trên trán mình đã có chữ Uông, không muốn quan hệ tốt với ông ta cũng không được.

Hạng Nam có chút do dự rồi nói:

- Tôi còn lo lắng chút ở cấp trên.

Hạng Thành nhìn rồi nói:

- Cầu phú quý trong nguy hiểm mà.

Hạng Nam gật đầu không nói nữa.

Hạng Tâm Lam nói:

- Hạng gia chúng ta bây giờ đang suy thoát, rất nhiều mối làm ăn bị nhà khác đoạt, đây là việc đáng để chú ý đến.

Hạng Thành thở dài nói:

- Lão thái thái mặc dù còn khỏe nhưng sức ảnh hưởng của bà quá yếu. Cũng may còn bà nếu không Hạng gia càng không chịu nổi.

Hạng Thành nhìn Hạng Đào rồi nói:

- Tiểu Đào mặc dù đã thành công lên chức Thị trưởng, nhưng căn cơ còn yếu, thành phố Bắc Thủy đấu tranh rất mạnh.

Hạng Kiền nói:

- Tiểu Đào, cháu bây giờ khống chế thành phố như thế nào rồi?

Hạng Đào nói:

- Vẫn còn khó khăn ạ.

Hạng Nam nói:

- Hạng gia ở đời chúng ta đã yếu hơn trước, không thể trách con cháu.

Hội nghị gia đình đã chuyển thành hội nghị kiểm điểm.

Vương Trạch Vinh lần đầu phát hiện Hạng gia có điểm bất đắc dĩ. Xem ra Hạng lão gia tử chết đã đả kích rất lớn đối với Hạng gia.

Thấy Vương Trạch Vinh ngồi đó không nói gì, Hạng Thành cười nói:

- Trạch Vinh, có một số tình hình bây giờ có thể nói cho cháu biết. Khi lão gia tử còn thì thực lực của Hạng gia rất mạnh. Ba tỉnh Sơn Nam, Hải Châu, Toàn Châu đều là thế lực của Hạng gia. Nhưng sau khi lão gia tử mất thì Toàn Châu lập tức rời khỏi Hạng gia, tỉnh Sơn Nam sau khi bố cháu điều đi cũng yếu bớt. Tình hình Tỉnh ủy bây giờ rất phức tạp.

Nghe Hạng Thành nói như vậy, Vương Trạch Vinh gật đầu không nói gì.

Hạng Thành nói tiếp:

- Bây giờ tỉnh Hải Châu thì bác hai cháu là Phó bí thư Tỉnh ủy, miễn cưỡng có thể khống chế đại cuộc. Nhưng chú ấy dù sao cũng không phải Phó bí thư Tỉnh ủy nên vẫn là cực hạn.

Hạng Kiền nói tiếp:

- Trạch Vinh, Hạng gia bây giờ hoàn toàn là ăn vào vốn, cũng may còn nhiều cấp dưới của lão gia tử nể mặt Hạng gia, hơn nữa bạn cảu lão thái thái giúp đỡ nên Hạng gia vẫn có thể duy trì được.

Hạng Nam nói:

- Thực ra người Hạng hệ bây giờ đang dần tan rã, cần phải có một người có thể đứng ra gánh vác mới được.

Vương Trạch Vinh lúc này mới biết tình hình Hạng gia không quá tốt. Hắn rốt cuộc biết vì sao gần đây quá trình phát triển của mình dần có vấn đề. Điều này nói rõ sức ảnh hưởng của Hạng gia không mạnh.

Hạng Tâm Lam nói:

- Hạng Định không phải muốn kinh doanh ư? Em thấy để cháu đi giúp em. Cháu căn bản không phải người thích hợp làm chính trị.

Hạng Kiền là bố Hạng Định, ông đương nhiên biết tình hình của con mình. Hạng Định muốn đi kinh doanh, ở tâm trạng này nên căn bản không thể phát triển trong quan trường. Hạng Kiền bất đắc dĩ nói:

- Chủ yếu là do tình hình Hạng gia càng lúc càng yếu, nếu Hạng gia có người nối nghiệp thì anh đã không ép nó làm gì.

Hạng Kiền nói như vậy khiến mọi người đều đồng ý. Hạng gia chỉ có ba cháu trai, nếu ba cháu trai mà không ai gánh vác được gì thì Hạng gia có lẽ xong rồi.

Chẳng qua từ tình hình hiện nay thì thấy Hạng gia đã đi vào đường cùng. Hạng Đào khó khăn lắm mới thành Thị trưởng, nhưng mà Thị trưởng này lại không có cách gánh vác trách nhiệm. Hạng Quang là Phó thị trưởng là do thông qua lực lượng gia tộc mới được. Hắn là người trầm ổn nhưng không đủ năng lực. Với tình huống này muốn phát triển là rất khó. Hạng Định càng không cần phải nói.

Vương Trạch Vinh ngồi đó quan sát tình hình, hắn bây giờ đã hiểu một chút về tình hình Hạng gia.

Vương Trạch Vinh đương nhiên không cho rằng Hạng gia sẽ chọn hắn làm người gánh vác đời sau. Hắn bây giờ có chút vui mừng vì mình đồng ý đến tỉnh Giang Sơn, quyết định này coi như là chính xác.

Hạng Nam nói với Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, con hiểu rồi chứ. Lần này gọi coi tới chính là muốn nói cho con biết tình hình của Hạng gia, có lẽ sau khi con đến tỉnh Giang Sơn sẽ là cơ hội. Ở tình huống có cơ hội thì mọi người hy vọng con hết sức giúp Hạng Đào.

Vương Trạch Vinh đương nhiên hiểu ý của Hạng Nam, chính là muốn dựa vào quan hệ của mình và Uông Nhật Thần xem có thể làm Hạng Đào quan hệ với người kia hay không?

Mặc dù biết mình chỉ là vật dẫn, nhưng nghĩ đến Hạng Nam giúp mình như vậy, Vương Trạch Vinh liền nghiêm túc nói:

- Con nhất định sẽ giúp Đào ca, quan trọng là con sợ mình không có cơ hội.

Hạng Thành cười nói:

- Yên tâm, chỉ cần cháu được Uông Nhật Thần tin tưởng, cơ hội nhất định sẽ có.

Nói đến đây Hạng Tâm Lam liền nói:

- Trạch Vinh cũng nên được điều chỉnh số cổ phần trong tập đoàn.

Hạng Tâm Lam nói thêm:

- Công ty ô tô ở Huyện Đại Phường đã bắt đầu có lãi, Trạch Vinh lần này được chia năm triệu, dù sao mới bắt đầu mà thôi.

Nói đến đây bà đưa cho Vương Trạch Vinh một tú hồ sơ rồi nói:

- Trạch Vinh, cô đã làm một tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ cho cháu, tiền đưa vào đó. Cháu cầm mấy thứ này đi.

Hạng Nam thấy Vương Trạch Vinh do dự nên nói:

- Con cầm đi, đây là sản nghiệp của Hạng gia. Chỉ cần Hạng gia không có vấn đề thì không có chuyện.

Vương Trạch Vinh biết cầm thứ này thì mình sẽ bị buộc vào xe của Hạng gia, chẳng qua hắn cũng đã nghĩ tốt mình không thể thoát khỏi Hạng gia. Hạng gia suy sụp mình cũng xong đời. Cho dù vì mình thì cũng phải giúp Hạng gia. Vương Trạch Vinh có một suy nghĩ là một ngày nào đó mình sẽ nắm được Hạng gia vào tay.

- Vậy cháu cầm cho Hàm Yên.

Vương Trạch Vinh cầm lấy túi hồ sơ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui