Quan Khí​

Chuyện Uông Nhật Thần muốn lấy Vương Trạch Vinh về tỉnh Giang Sơn khiến cả tỉnh Sơn Nam chấn động. Rất nhiều người liền gọi điện đến cho Vương Trạch Vinh. Mấy ngày nay điện thoại di động của Vương Trạch Vinh không hề ngừng lại. Đến Thành phố Phượng Hải thoạt nhìn thấp hơn chức Phó thị trưởng thường trực Quán Hà, nhưng ai cũng hiểu điều ngược lại.

Sau khi Vương Trạch Vinh điều đến Ủy ban hợp tác kinh tế ba tỉnh công tác, có những người còn cười thầm trong lòng. Chu Tài Khâm lúc ấy cũng nghĩ như vậy. Thấy Vương Trạch Vinh đến làm Phó chánh văn phòng Ủy ban hợp tác kinh tế ba tỉnh, hắn coi như thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết một vài tình hình trên tỉnh, Vương Trạch Vinh đến đó coi như chỉ là vật hy sinh.

Đấu tranh giữa Lâm Chính Vũ và Lữ Kính Tân càng lúc càng kịch liệt, Hạng hệ bị bọn họ ảnh hưởng đến độ bắt đầu giảm sút. Một thời gian nữa chỉ cần Chương Kiều Cương bị đẩy đi, thế lực Hạng hệ ở tỉnh Sơn Nam coi như tan rã. Cả Mạc Chính Quần và Chu Tài Khâm đều biết, Vương Trạch Vinh muốn một lần nữa tranh đoạt quyền lực với bọn họ là không thể.

Nhưng không ai ngờ đến Vương Trạch Vinh lại làm ra thành tích ở chức vụ đó.

Tỉnh Sơn Nam rất nhanh đã có quyết định, đồng ý để Vương Trạch Vinh điều đến tỉnh Giang Sơn.

Tin tức trong Hội nghị thường ủy rất nhanh đã truyền ra, việc này lập tức làm mọi người phán đoán.

Lý Trấn Giang là lập tức gọi điện cho Vương Trạch Vinh thông báo tình hình. Y ủng hộ việc Vương Trạch Vinh đến Thành phố Phượng Hải, nên nói:

- Trạch Vinh, cậu nhất định phải nắm bắt cơ hội này, ở đó có không gian lớn. Tôi phải chúc mừng cậu.

- Đây là kết quả do mọi người ủng hộ mà thôi.

Sau khi Lý Trấn Giang gọi tới, Trương Tất Tường cũng gọi điện cho Vương Trạch Vinh.

Trương Tất Tường nói:

- Trạch Vinh, chuyện cháu điều đến tỉnh Giang Sơn thì Tỉnh ủy đã đồng ý, đây là cơ hội đối với cháu. Cháu nhất định phải nắm chắc.

Vương Trạch Vinh rất cảm kích sự quan tâm của Trương Tất Tường dành cho mình nên nói:

- Trương thúc, chú thấy cháu nên làm như thế nào?

Trương Tất Tường nói:

- Cháu bây giờ cần phải vùi đầu vào công việc, cụ thể nên làm gì thì đến Thành phố Phượng Hải sẽ biết. Chú đoán cháu rất có thể phụ trách công tác du lịch. Lần này cháu đạt thành công lớn ở Paris, đưa Paris kết nghĩa với Phượng Hải, đây là thành tích của cháu. Điều này rất có lợi cho cháu triển khai công tác ở Phượng Hải. Cháu nhất định phải xúc tiến việc kết nghĩa giữa Paris và Phượng Hải.

Trước đây Trương Tất Tường yêu cầu Vương Trạch Vinh đồng ý Paris kết nghĩa với Thành phố Chiếu Đông, bây giờ thấy Vương Trạch Vinh đến Thành phố Phượng Hải liền nghĩ cho Vương Trạch Vinh.

Nghe Trương Tất Tường nói như vậy, Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy phải mau chóng xúc tiến việc này. Có thành tích này làm vốn, sau khi đến Phượng Hải thì hắn cũng có tiếng nói nhất định.

Trong một căn phòng ở Hạng gia, mọi người ở Hạng gia đều đến. Nghe thấy Vương Trạch Vinh sẽ đến Phượng Hải, mọi người đều vui mừng.

Hạng Nam nói:

- Chương Kiều Cương gọi điện đến cho tôi nói Tỉnh ủy tỉnh Sơn Nam đã đồng ý chuyện Trạch Vinh đến Phượng Hải.

Hạng Thành cười nói:

- Đây là việc tốt. Có Uông Nhật Thần giúp đỡ thì tốt hơn ở tỉnh Sơn Nam nhiều.

Mọi người thực ra cũng biết việc này, bây giờ chủ yếu nghiên cứu chuyện Vương Trạch Vinh triển khai công tác ở Phượng Hải mà thôi.

Hạng Kiền nói với Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, có một điều là cháu nhất định phải theo sát Uông Nhật Thần. Dù như thế nào cũng không thể thoát khỏi Uông Nhật Thần.

Vương Trạch Vinh coi như hiểu suy nghĩ của Hạng gia, mục đích của bọn họ là mong thông qua mình để liên lạc với người kia.

Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu vì sao Hạng gia không trực tiếp liên lạc với người kia. Nhìn mọi người một chút, Vương Trạch Vinh liền nói điều này ra.

Hạng Nam liền giải thích cho Vương Trạch Vinh nghe.

- Trạch Vinh, bây giờ tất cả đều không quá rõ ràng. Suy nghĩ này của con mặc dù tốt, nhưng Hạng gia không dám làm. Chẳng may xuất hiện vấn đề thì Hạng gia không chịu nổi đả kích này.

Thì ra là như vậy.

Vương Trạch Vinh coi như hiểu thế lực Hạng gia càng lúc càng yếu, chẳng may dựa nhầm vào một phương thì sẽ coi như xong. Đưa mình đến tỉnh Giang Sơn chính là đi đường vòng, nếu xảy ra vấn đề thì Hạng gia có thể nói đây là hành động cá nhân của hắn, không quan hệ gì với Hạng gia.

Thấy Vương Trạch Vinh hơi biến sắc, Hạng Thành biết Vương Trạch Vinh có chút bực bội vì việc này nên nói:

- Trạch Vinh, đây là hành động bất đắc dĩ của mọi người. Cháu phải thông cảm cho mọi người, chỉ cần Hạng gia còn tồn tại thì cháu sẽ không có vấn đề gì.

Vương Trạch Vinh rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, bây giờ hắn chưa thể tự làm chủ được.

Sau khi mọi người nói chuyện xong, Hạng Nam liền gọi Vương Trạch Vinh vào thư phòng.

Hạng Nam nói:

- Trạch Vinh, có phải con cảm thấy Hạng gia không coi con là người nhà?

- Thực ra Hạng gia đến lúc này mà còn tính toán thiệt hơn thì con thấy Hạng gia không thể đi quá xa.

Vương Trạch Vinh có chút tức giận nên nói rất trực tiếp.

Hạng Nam gật đầu nói:

- Con nói rất đúng. Trạch Vinh, bố sẽ phân tích tình hình Hạng gia với con. Con cháu Hạng gia không ai có khí phách để gánh vác trọng trách này. Đưa bọn họ đến nơi tranh đấu đầy phức tạp thì rất có hại, đây là điểm bất đắc dĩ của bố và các bác.

Nghe Hạng Nam giải thích như vậy, Vương Trạch Vinh nghĩ đến tính cách của đám người Hạng Đào liền thấy ông nói có lý.

- Trạch Vinh, Tiểu Mật bây giờ đã có thai, theo siêu âm thì là con trai. Sau này chúng ta muốn đặt hy vọng lên vai thế hệ sau, trọng trách của con rất nặng.

Hạng Nam đột nhiên nói đến chuyện con của mình, Vương Trạch Vinh đúng là không kịp có phản ứng.

- Trạch Vinh, ý của bố là con sau khi đến Phượng Hải có thể mạnh tay mà làm, dù làm không đạt thành tích cũng không sao. Chỉ cần con theo sát Uông Nhật Thần thì Hạng gia còn một đường hy vọng. Đời bố và các bác không có hy vọng, sau này phải dựa vào các con. Trong mắt bố thì người có thể để Hạng gia dựa vào chỉ có thể là con.

- Con sẽ cố hết sức.

Đúng lúc này ban Tổ chức cán bộ tỉnh Sơn Nam gọi điện thông báo Vương Trạch Vinh lập tức về tỉnh.

Nghe thấy thế, Hạng Nam nói:

- Lần này do Uông Nhật Thần quá mạnh nên mới để con đi, Tỉnh ủy tỉnh Sơn Nam có chút khó chịu. Sau khi về tỉnh Sơn Nam con phải nhũn nhặn một chút.

- Con cũng nên về tỉnh Sơn Nam.

Sau đó Vương Trạch Vinh liền cùng Lữ Hàm Yên đến bệnh viện chào từ biệt lão thái thái.

Sức khỏe lão thái thái đã tốt hơn, trong phòng lúc này không còn ai khác nữa.

Thấy Vương Trạch Vinh đến, lão thái thái cười cười bảo Vương Trạch Vinh ngồi xuống.

- Trạch Vinh, lần này đúng là làm cháu mất công đến tận đây thăm bà.

- Bà, đến thăm bà là việc cháu nên làm mà.

Sau khi ba người nói một lúc, Vương Trạch Vinh nói:

- Bà, cháu và Hàm Yên sẽ về tỉnh Sơn Nam, lần này tổ chức muốn điều cháu đến tỉnh Giang Sơn.

Lão thái thái gật đầu nói:

- Việc này bà biết. Trạch Vinh à, đừng để ý đến mấy đứa kia. Cháu cứ làm tốt việc của mình là được. Mấy người con của bà đúng là càng lúc càng không được. Tự mình không gánh vác được trọng trách cũng không nên đặt lên vai cháu. Bà nói với cháu, Hạng gia có thể đứng thẳng hay không là dựa vào mấy đứa đó, nếu như không có năng lực thì giúp như thế nào cũng không được.

- Trạch Vinh, sau khi đến Phượng Hải thì tình hình không hề đơn giản hơn tỉnh Sơn Nam đâu. Dù có Uông Nhật Thần chiếu cố nhưng lãnh đạo Phượng Hải đều có chỗ dựa của mình, cháu phải thật cẩn thận. Đầu tiên tự bảo vệ mình thì mới có thể phát triển, chuyện Hạng gia cháu không nên quá quan tâm, bảo vệ tốt mình mới là quan trọng nhất.

Thấy lão thái thái hiểu rõ lý lẽ như vậy, Vương Trạch Vinh vui vẻ nói:

- Cảm ơn bà đã chỉ điểm.

- Người một nhà, chỉ cần cháu đối tốt với Tiểu Mật là được. Tiểu Mật đã có thai, nó sẽ không cùng cháu đến Phượng Hải. Cháu mà rảnh thì thường xuyên về tỉnh Sơn Nam thăm nó một chút.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Lữ Hàm Yên nói:

- Trạch Vinh, mẹ nói với em là muốn điều em lên Bắc Kinh, anh thấy thế nào?

Vương Trạch Vinh nói:

- Em nghĩ như thế nào?

- Anh dù sao cũng đã đi khỏi tỉnh Sơn Nam, em ở lại đó cũng không có ý nghĩa. Có thể lên Bắc Kinh cũng được, em chỉ không yên tâm đến mẹ.

Vương Trạch Vinh biết Lữ Hàm Yên nói chính là Lữ Khánh Phân nên hỏi;

- Mẹ em cũng điều đi chứ?

Lữ Hàm Yên gật đầu nói:

- Chỉ sợ mẹ không đồng ý.

Vương Trạch Vinh biết tính cách của Lữ Khánh Phân, có thể điều lên Bắc Kinh thì bà nhất định đồng ý nên cười nói:

- Chỉ cần có công tác tốt thì mẹ nhất định sẽ không có ý kiến. Em lên Bắc Kinh có mọi người chăm sóc thì anh cũng yên tâm.

Lữ Hàm Yên cầm tay Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Anh chưa đi dạo Bắc Kinh với em, anh hôm nay phải đi cùng em đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui