Quan Khí​

Cuộc nói chuyện ở tỉnh Sơn Nam chẳng có gì mới cả, chẳng qua chỉ là chính thức thông báo điều Vương Trạch Vinh đến tỉnh Giang Sơn công tác mà thôi. Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy nói với Vương Trạch Vinh:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, hy vọng sau khi đồng chí đến tỉnh Giang Sơn công tác sẽ cố gắng trong công việc, không làm mất mặt tỉnh Sơn Nam.

Vương Trạch Vinh cũng nghiêm túc nói:

- Xin tổ chức yên tâm, tôi nhất định tích cực công tác, quyết không làm cho tỉnh Sơn Nam mất mặt.

Trong thời gian Vương Trạch Vinh đến Ủy ban hợp tác kinh tế ba tỉnh, Tỉnh ủy cũng điều chỉnh khá nhiều. Trưởng ban tổ chức cán bộ là người mới được điều đến nên không quen thuộc gì với Vương Trạch Vinh.

Trưởng ban tổ chức cán bộ nói với Vương Trạch Vinh:

- Bí thư Lâm đang chờ đồng chí.

Sau khi vào phòng Lâm Chính Vũ, Lâm Chính Vũ liền bỏ báo cáo trong tay xuống, đứng dậy bắt tay Vương Trạch Vinh:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, đồng chí là lãnh đạo cấp phó giám đốc sở của tỉnh Sơn Nam, nói thật tôi không nỡ thả cậu đi.

- Tôi cũng không ngờ sẽ rời khỏi tỉnh Sơn Nam. Tôi có tình cảm rất sâu với tỉnh Sơn Nam, chẳng qua tôi phục tùng phân công của tổ chức.

- Lại đây, ngồi xuống nói chuyện.

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, lần này tỉnh Sơn Nam muốn lấy cậu, đây là tổn thất rất lớn đối với tỉnh Sơn Nam. Tỉnh Sơn Nam vốn muốn để cậu công tác ở Ủy ban hợp tác kinh tế ba tỉnh một thời gian rồi sẽ thêm trọng trách, chẳng qua bây giờ không được rồi. Nhưng Thành phố Phượng Hải là thành phố lớn, lớn hơn Quán Hà rất nhiều, một huyện ở Phượng Hải còn phát triển hơn cả Quán Hà. Sau khi đến cương vị mới, áp lực công việc nhất định sẽ rất lớn. Sau này nếu cần người nhà giúp thì cứ nói, cậu là người từ tỉnh Sơn Nam đi ra nên dù như thế nào Tỉnh ủy cũng sẽ giúp cậu.

Lâm Chính Vũ nói nghe rất ấm áp, Vương Trạch Vinh nếu không biết cách cư xử của Lâm Chính Vũ đối với mình trước đây thì đã rất cảm động.

- Sau này tôi nhất định sẽ có việc làm phiền Tỉnh ủy.

Vương Trạch Vinh nói.

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, vì tỏ vẻ Tỉnh ủy tỉnh Sơn Nam coi trọng nên lần này do Chủ tịch Lữ đưa cậu đến tỉnh Giang Sơn. Tôi không đi.

Lâm Chính Vũ nói như là chuyện Lữ Kính Tân đưa Vương Trạch Vinh đi là quyết định của Tỉnh ủy, đây chính là nói cho Vương Trạch Vinh biết mình coi trọng hắn.

Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Lãnh đạo tỉnh ủy bận rộn như vậy, tôi tự đi là được mà.

- Cậu là nhân tài hiếm có của tỉnh Sơn Nam, lần này đến tỉnh Giang Sơn, Tỉnh ủy cũng chỉ có thể tỏ tâm ý của mình mà thôi.

Lần này Vương Trạch Vinh ngồi xe hồng kỳ của Lữ Kính Tân đến tỉnh Giang Sơn.

Trong xe ngoài Lữ Kính Tân ra còn có thư ký. Lữ Kính Tân và Vương Trạch Vinh ngồi ghế sau, xe rất nhanh chạy đến tỉnh Giang Sơn.

Tỉnh Giang Sơn ngay bên cạnh tỉnh Sơn Nam, đường đi không quá dài chỉ khoảng bốn tiếng.

Thấy Lữ Kính Tân tự đưa mình đi, Vương Trạch Vinh cũng không biết nên nói gì cho ổn.

- Tiểu Vương, chuyện kết nghĩa giữa Paris và một thành phố Trung Quốc thì cậu suy nghĩ thế nào rồi?

Lữ Kính Tân đột nhiên nói.

- Chủ tịch, việc này tôi có chút khó xử, Thị trưởng thành phố Paris đã nói tôi công tác ở thành phố nào thì Paris sẽ kết nghĩa với thành phố đó. Theo ý tôi là để Paris kết nghĩa với Quán Hà nhưng bây giờ xem ra không được rồi.

- Được rồi, cậu bây giờ công tác ở Thành phố Phượng Hải, xem ra chỉ có thể để cho Phượng Hải.

Lữ Kính Tân thực ra không quá thoải mái vì Phượng Hải đột nhiên cướp mất cơ hội này của tỉnh Sơn Nam.

- Chủ tịch Lữ, ngài tự mình tiễn tôi, tôi đúng là thấy khó xử, tôi tự đi là được mà.

Vương Trạch Vinh nói.

Lữ Kính Tân cười nói:

- Tiểu Vương, tỉnh Sơn Nam có lỗi với cậu. Cậu làm nhiều công việc như vậy mà không được đề bạt một cách kịp thời, bây giờ xem ra tỉnh Sơn Nam không có khí phách như tỉnh Giang Sơn. Trong việc sử dụng cán bộ trẻ tuổi thì tỉnh Sơn Nam đi sau tỉnh Giang Sơn rồi.

Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Chủ tịch, tôi mới có ba mươi tuổi đã là cán bộ cấp phó giám đốc sở, đây đều là do tỉnh Sơn Nam giúp đỡ, sao có thể nói là đi sau?

Đúng lúc này xe đột nhiên dừng lại.

- Chủ tịch, tắc đường rồi.

Nghe lái xe nói như vậy, Vương Trạch Vinh nhìn về phía trước thì thấy có mấy chiếc xe chắn trước mặt.

Lữ Kính Tân nhíu mày nói:

- Đây là đường ở tỉnh Giang Sơn?

Lái xe nói:

- Đúng thế, đây đã là địa phận tỉnh Giang Sơn, con đường này hay tắc đường lắm.

- Bây giờ xem ra cao tốc tỉnh Sơn Nam xây dựng khá được. Từ đường đi có thể thấy tỉnh Sơn Nam đi ở phía trước.

Khó khăn lắm mới hết tắc đường, xe từ từ lăn bánh. Vừa nãy xảy ra vụ tai nạn ô tô, trên mặt đường vẫn còn vết dầu mỡ.

Chiếc xe từ từ khởi động thì đột nhiên xảy ra chuyện.

Một chiếc xe tải lao tới với tốc độ rất nhanh, không biết như thế nào mà đột nhiên bị trượt rồi lao thẳng vào xe Hồng kỳ.

Thấy chiếc xe tải lao tới, Vương Trạch Vinh đổ mồ hôi lạnh. Đoạn đường này căn bản không có chỗ tránh, cho dù lái xe liều mạng muốn tránh thì cũng không thể.

Lữ Kính Tân vô cùng hoảng sợ mà lớn tiếng nói:

- Tránh mau.

Trong nháy mắt khi xe tải va vào, Vương Trạch Vinh cũng không biết mình làm như thế nào mà đẩy được cửa xe rồi đưa tay ôm lấy Lữ Kính Tân mà lao ra ngoài.

Tai Vương Trạch Vinh bị chấn động mạnh, hắn dùng tay chân che chở đầu và mặt của Lữ Kính Tân.

Khi rơi xuống đất, Vương Trạch Vinh cũng không quên dùng người mình làm đệm để đỡ cho Lữ Kính Tân.

Cả quá trình vụ việc Lữ Kính Tân thấy rất rõ. Trong nháy mắt khi xe tải sắp va phải xe mình, Lữ Kính Tân rất tuyệt vọng. Lúc này không có chỗ trốn, muốn sống gần như không thể.

Đúng lúc này, y cảm thấy cả người mình đang bay ra ngoài.

Vương Trạch Vinh đang ôm lấy y mà lao ra khỏi xe.

Khi người lao ra khỏi xe, Lữ Kính Tân phát hiện Vương Trạch Vinh còn dùng cơ thể ngăn va đập cho mình. Hơn nữa khi sắp rơi xuống Vương Trạch Vinh còn cố rơi xuống trước để làm đệm cho y.

Vụ tai nạn xe xảy ra, Lữ Kính Tân phát hiện mình không bị thương quá nặng, ngoài chút xây xát thì không có gì đáng ngại.

Lữ Kính Tân nhìn Vương Trạch Vinh thì thấy hắn đang nằm trên mặt đất.

Lữ Kính Tân đi tới trước mặt Vương Trạch Vinh. Lữ Kính Tân lúc này rất cảm kích Vương Trạch Vinh, không có Vương Trạch Vinh thì y đã chết.

- Tiểu Vương, Tiểu Vương.

- Tôi không sao, chỉ mệt quá mà thôi.

Vương Trạch Vinh đột nhiên nói.

- Không sao là tốt rồi.

Lữ Kính Tân không ngừng nói như vậy. Nghe thấy Vương Trạch Vinh không sao, y liền ngồi bệt xuống mặt đất.

Cảnh sát giao thông giải quyết vụ tắc đường vẫn chưa rời đi. Bây giờ thấy có việc xảy ra, họ liền lập tức tới ngay.

cảnh sát giao thông đầu tiên chạy đến tên là Hoàng Vân Kỳ.

Vừa nãy có vụ tai nạn xe, cảnh sát giao thông đến hiện trường xử lý và thấy có vết dầu loang khắp mặt đất nên chặn xe lại. Nhưng tắc quá dài nên cảnh sát phải để xe đi qua nhưng không ngờ lại có tai nạn.

Với kinh nghiệm của Hoàng Vân Kỳ thì người trong xe con kia nhất định sẽ chết hết.

Hoàng Vân Kỳ cầm sổ định ghi chép biển số xe con kia thì vô cùng ngạc nhiên. Y dụi mắt nhìn lại biển số xe một lần nữa thì không ngờ thấy đó là xe của chủ tịch tỉnh Sơn Nam.

Xe của Chủ tịch tỉnh Sơn Nam sao lại ở đây?

Hoàng Vân Kỳ vội vàng báo cáo về đội:

- Đội trưởng, vừa xảy ra vụ tai nạn xe giữa một xe tải và xe của Chủ tịch tỉnh Sơn Nam.

Hoàng Vân Kỳ vừa báo cáo vừa lao về phía Lữ Kính Tân.

Đội trưởng đội cảnh sát giao thông nghe thấy tin này cũng rất lo lắng nên vội vàng nói:

- Xảy ra chuyện gì?

Hoàng Vân Kỳ đã hỏi Lữ Kính Tân và biết đối phương là Chủ tịch tỉnh Giang Sơn, hắn lại thấy Lữ Kính Tân có vết máu và ngòi trên mặt đất:

- Tôi đã hỏi thì đó là Chủ tịch tỉnh Sơn Nam, có lẽ bị thương nặng, bây giờ không thấy Chủ tịch đứng lên. Ngoài ra còn một người nằm trên mặt đất nhất định là bị thương rất nặng, mau đưa xe cấp cứu đến đây ngay.

Chủ tịch tỉnh Sơn Nam bị tai nạn xe ở tỉnh Giang Sơn.

Đội trưởng trợn mắt há mồm vội vàng nói:

- anh mau dùng xe của mình đưa lãnh đạo đến bệnh viện. Tôi thông báo xong sẽ phái xe cấp cứu đến ngay.

Nói xong câu này đội trưởng lập tức dập máy.

Chuyện rất nhanh đã được truyền đi.

Có thể tỉnh Sơn Nam bị tai nạn xe ở tỉnh Giang Sơn, sống chết không rõ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui