Quan Khí​

Đang đêm khi Vương Trạch Vinh ngủ thì điện thoại di động vang lên. Mấy hôm nay không biết như thế nào nhưng có lẽ vì Ouni đến mà Lữ Hàm Yên rất mạnh ở trên giường. Sau vài lần liên tục, Vương Trạch Vinh mặc dù khỏe mạnh nhưng cả người cũng hết sức.

Cầm lấy điện thoại di động, Vương Trạch Vinh thấy là Lô Cát Xuân gọi tới nên không khỏi giật mình. Xảy ra chuyện gì đây?

- Thị trưởng Lô, xảy ra chuyện gì vậy?

Vương Trạch Vinh vừa nghe điện liền hỏi. Ở tình hình bình thường lãnh đạo gọi điện vào buổi đêm như vậy thì nhất định xảy ra chuyện.

- Trạch Vinh, may đến nhà khách ủy ban, xảy ra chuyện.

Lô Cát Xuân không nói gì thêm mà đã dập máy. Vương Trạch Vinh có thể nghe thấy vẻ nghiêm túc của đối phương.

- Chuyện gì vậy anh?

Lữ Hàm Yên nửa tỉnh nửa mê mà hỏi.

Vương Trạch Vinh bật đèn lên rồi vội vàng mặc quần áo:

- Có lẽ xảy ra chuyện rồi, nếu không Thị trưởng Lô không gọi anh như vậy.

Vương Trạch Vinh lập tức gọi cho Ngũ Hậu Cương.

Ngũ Hậu Cương rất nhanh đã đến. Điện thoại di động của Vương Trạch Vinh không ngừng vang lên, các loại tin tức liên tục truyền tới.

Sau khi hiểu rõ tin tức, Vương Trạch Vinh không khỏi kinh ngạc, việc này quá là lạ.

Càng nghĩ Vương Trạch Vinh càng thấy bực mình.

Mẹ nó chứ.

Đã lâu không mắng người, Vương Trạch Vinh lúc này không nhịn được mà mắng.

Chuyện là như thế này, một tên thanh niên nước Pháp chơi một nữ nhân viên phục vụ đến chảy máu.

Chuyện gì thế chứ?

Xe vừa vào nhà khách ủy ban, Vương Trạch Vinh xuống thì thấy Chánh văn phòng Ủy ban Triệu Hải Đào đang không ngừng chạy đi chạy lại.

Thấy Vương Trạch Vinh, Triệu Hải Đào nói:

- Phó thị trưởng Vương, Thị trưởng Lô mời anh lập tức đến phòng hội nghị.

Vương Trạch Vinh nhìn Triệu Hải Đào thấy tâm trạng của đối phương rất kém. Sau khi nghĩ đến việc này, Vương Trạch Vinh có thể hiểu được suy nghĩ của Triệu Hải Đào. Triệu Hải Đào là người phụ trách công tác tiếp đón, bây giờ xảy ra chuyện thì vui được mới lạ.

Vương Trạch Vinh gật đầu đi vào trong. Trong phòng hội nghị đã có vài người.

Sau khi Vương Trạch Vinh đi vào, Lô Cát Xuân gật đầu với hắn, vẻ mặt Lô Cát Xuân cũng rất buồn bực.

Vương Trạch Vinh vừa ngồi xuống thì Phó thị trưởng thường trực Chu Phong Chí, Bí thư huyện ủy Phú Tuấn Tiên cũng đã đến.

Không lâu sau Bí thư thị ủy Tiền Lâm Đào sa sầm mặt đi vào.

Thấy mọi người đã đến đông đủ, Tiền Lâm Đào nói với Lô Cát Xuân:

- Lão Lô, anh nói đi.

Lô Cát Xuân nghiêm túc nói:

- Chuyện này nên để Triệu Hải Đào nói.

Triệu Hải Đào nhìn mọi người một chút rồi buồn bã nói:

- Các công tác chuẩn bị đều tốt nhưng nửa đêm lại xảy ra chuyện. Một nữ nhân viên phục vụ mới nhận vào của nhà khách thị ủy trông khá đẹp. Cô gái này bình thường không nghe chỉ đạo nên không bố trí cô ta phục vụ. Kết quả không biết như thế nào mà cô ta tự động chạy tới tỏ vẻ muốn tham gia phục vụ. Quản lý nhà khách thấy thiếu người nên đồng ý. Cụ thể như thế nào thì công tác không biết. Một nước Pháp đột nhiên lao ra lớn tiếng kêu, nhân viên phục vụ khách sạn đi vào mới phát hiện cô gái này trần truồng nằm trên giường, chỗ kín đầy máu. Nhân viên phục vụ liền vội vàng gọi diện đưa cô gái kia đến bệnh viện.

Nghe xong lời này các Thường vụ thị ủy đều trợn mắt há mồm. Có người thầm mắng nửa đêm gọi người đến để xử lý việc này sao?

Cung Lỵ Đình là nữ thường vụ duy nhất nghe vậy cũng đỏ mặt. THấy mấy nam thường vụ vô tình lướt qua mình nên rất giận.

Tiền Lâm Đào trầm giọng nói:

- Mọi người đừng coi đây là việc nhỏ, hơn nữa là chuyện không thể nói ra. Bởi vì việc này quan hệ đến hai nước, rất có thể việc nhỏ thành việc lớn. Hôm nay gọi mọi người đến là muốn thống nhất ý kiến xem xử lý như thế nào?

Chính ủy Bùi Đế Khởi nhíu mày mắng:

- Các cô gái bây giờ sao lại như vậy, chẳng lẽ người Trung Quốc không thể thỏa mãn cô ta?

Mọi người nghe thấy thế đều lắc đầu.

Chủ tịch Ủy ban Mặt trận tổ quốc Nguyễn Phong Đồng:

- Bây giờ có không ít cô gái muốn ra nước ngoài muốn điên lên, nghĩ rằng có thể dựa vào người nước ngoài là lên thiên đường. Ôi, bây giờ nước ngoài có gì mà tốt. Rất nhiều cô gái ra nước ngoài cũng không tốt hơn gì cả.

Cung Lỵ Đình nghe vậy liền mất hứng nói:

- Không chỉ các cô gái, nam giới cũng muốn ra nước ngoài mà.

Vương Trạch Vinh nói:

- Chuyện bây giờ vẫn chưa rõ, chúng ta không nhất định đưa ra kết luận. Không biết chừng trong này còn có vấn đề gì đó.

Phú Tuấn Tiên nói:

- Tôi đồng ý ý kiến của Phó thị trưởng Vương. Đầu tiên hiểu rõ câu chuyện mới được. Quan trọng chính là không ai có thể hiểu rõ lúc ấy xảy ra chuyện gì.

Cung Lỵ Đình nói:

- Chuyện này phải tìm hiểu rõ rồi mới kết luận.

Bí thư đảng ủy cục Công an Thu Phẩm Chu nói:

- Cô gái kia bây giờ bị thương nặng, máu chảy không ngừng nên sức khỏe suy yếu. Chúng tôi cũng không thể đặt câu hỏi. Chỉ có thể chờ cô ta ổn định lại rồi mới nói một chút. Bây giờ còn một vấn đề đó là người nước Pháp kia đã khống chế, phải xử lý như thế nào?

Bí thư thị ủy Tiền Lâm Đào nói:

- Việc này quan hệ đến nước Pháp, tôi thấy nên thông báo với các đồng chí Cục nước Pháp mới được.

Lô Cát Xuân nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Trạch Vinh, cậu liên lạc với tiểu thư Ouni hỏi xem thái độ của bọn họ như thế nào?

Việc này xảy ra đã làm kinh động người nước Pháp, khắp khách sạn đều là người nước Pháp đi hỏi tình hình.

Vương Trạch Vinh đến phòng Ouni gõ cửa.

Ouni mặc áo ngủ đứng ra mở cửa.

Thấy là Vương Trạch Vinh đứng ngoài cửa, Ouni vui vẻ kêu lên rồi kéo Vương Trạch Vinh vào phòng.

Cửa phòng rất nhanh được đóng lại, Ouni chui vào lòng Vương Trạch Vinh, kích động hôn hắn.

Ouni rất đầy đặn và nóng bỏng, Vương Trạch Vinh mặc dù không có tâm trạng làm việc đó nhưng hắn có thể cảm nhận được cơ thể quyến rũ của Ouni, chỗ đó bắt đầu có thay đổi. Chẳng qua nghĩ đến mình không thể phạm sai lầm nên Vương Trạch Vinh cố gắng khống chế dục vọng của mình.

Vương Trạch Vinh cố đẩy Ouni ra nếu không hắn không thể chịu được.

Vương Trạch Vinh đi ra mở cửa phòng.

Sau khi cửa mở ra, Ouni mới lấy lại bình tĩnh.

Đúng lúc này người phiên dịch của Ouni cũng đã đi tới.

Thấy người phiên dịch, Vương Trạch Vinh thở phào nhẹ nhõm. Ouni này đúng là khó đối phó.

- Ouni tiểu thư, vừa nãy người các cô làm nữ nhân viên phục vụ của chúng tôi bị thương.

Vương Trạch Vinh nói.

- Hả, anh nói Rogge hả. Không ngờ anh ta lại mạnh như vậy, nữ nhân viên phục vụ bây giờ thế nào rồi?

- Ouni tiểu thư, chúng tôi đã tạm giữ Rogge và muốn anh ta phối hợp nói rõ tình hình.

Vương Trạch Vinh nói ý đồ của mình ra.

Ouni nói:

- Rogge là tên đào hoa, đi đâu là có chuyện ở đó. Em biết Trung Quốc có pháp luật của mình, anh cứ làm theo luật đi.

Vương Trạch Vinh nói:

- Cảm ơn Ouni tiểu thư đã hiểu.

Cả đêm đó, Vương Trạch Vinh phối hợp với cục Công an để lấy khẩu cung. Hắn cũng đã gặp Rogge, tên Rogge rất đẹp trai, cao to.

Thấy Vương Trạch Vinh đến, Rogge biết Vương Trạch Vinh là quan chức nên nói:

- Vương, tôi yêu cô gái kia, tôi muốn lấy cô ấy.

Vương Trạch Vinh hỏi:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Rogge nói:

- Hai chúng tôi vừa gặp đã yêu vì thế lên giường, không ngờ cô ấy lại như vậy.

- Hy vọng anh phối hợp nhân viên cục Công an.

Hắn không muốn tham gia việc này. Nửa đêm phải dậy vì việc đâu đâu.

Bởi vì không ai biết tình hình cụ thể, nữ nhân viên phục vụ kia cũng không nói tên Rogge hiếp cô ta, điều này làm đám người Thu Phẩm Chu rất khó xử.

Nếu nữ nhân viên phục vụ nói Rogge hiếp cô ta, Vương Trạch Vinh nhất định sẽ bảo vệ cô ta. Nhưng từ đủ loại tình hình có thể thấy cô gái tự nguyện vào phòng và để Rogge chơi.

Sáng hôm sau trong các cơ quan của thành phố Phượng Hải đều bàn tán việc này.

Bí thư thị ủy Tiền Lâm Đào cẩn thận lắng nghe cục Công an báo cáo tình hình, sau đó nhìn Chánh văn phòng Ủy ban Triệu Hải Đào mà nói:

- Bên phía chính quyền không nên đồn loạn như vậy. Ai đồn loạn sẽ phải chịu trách nhiệm.

Triệu Hải Đào lúc này đang rất buồn bực, tất cả công tác tiếp đón đều do hắn phụ trách, xảy ra chuyện này thì căn bản không thể ỉm tin tức. Bây giờ Bí thư giao cho như vậy thì hắn không biết nên nói gì.

Vương Trạch Vinh cũng biết chỗ khó xử của Triệu Hải Đào nên nói:

- Bí thư Tiền, việc này rất nhiều người biết nên không thể che đi. Nếu muốn hóa giải tôi nghĩ phải dựa vào hai người kia mới được.

Triệu Hải Đào thấy Vương Trạch Vinh nói giúp mình nên rất biết ơn.

Tiền Lâm Đào đương nhiên biết việc này nên chỉ nói mà thôi.

Mọi người biết việc này không dễ giải quyết, Lô Cát Xuân nói:

- Truyền thông bây giờ luôn có bé xé ra to, tôi lo lằng việc này sẽ phát triển không tốt.

Tiền Lâm Đào nói:

- Lão Lo, chờ lát nữa chúng ta đến gặp Cục trưởng Mục, bọn họ là chuyên gia trong lĩnh vực này mà.

Lô Cát Xuân nói:

- Tôi thấy nên báo cáo với cấp trên rồi nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui