Quan Khí​

Trung ương rất nhanh phái một tổ công tác do Phó bộ trưởng Bộ Công an đến Thành phố Ngân Lĩnh, không chỉ có Vương Trạch Vinh mà nhiều người có chút khó hiểu. Sao Trung ương lại coi trọng việc này như vậy?

Chẳng lẽ trong này có chuyện mà không ai biết?

Bởi vì Trung ương coi trọng nên Vương Trạch Vinh tạm thời không làm việc gì khác. Phó thị trưởng Cổ Minh Phong phụ trách công tác nông nghiệp của Thành phố Ngân Lĩnh rất chào mừng Vương Trạch Vinh đến.

Tổ điều tra bí mật lần này cũng kỳ quái, trong chiếc xe chỉ có tổ trưởng bị chết, các nhân viên khác được cấp cứu nhưng có một người chết.

Trong phòng hội nghị Thành phố Ngân Lĩnh, mặt chủ tịch tỉnh Hồng Quân rất khó coi, y vỗ bàn mắng bộ máy lãnh đạo thành phố Ngân Lĩnh. Việc này Tỉnh ủy giao y toàn quyền phụ trách.

- Trong tỉnh hàng năm cấp nhiều tiền cho các người như vậy mà làm đường thế sao?

Bí thư thị ủy Quách Khai Trung cúi đầu xuống. Trong lòng y cũng đang rất lo lắng, vốn nghĩ đây chỉ là một việc bình thường nên không để ý. Không ngờ lại dẫn đến toàn nhân vật cao cấp, y biết lần này gặp khó rồi.

- Chủ tịch, chúng tôi đã nghiêm túc xử lý lãnh đạo liên quan. VIệc này chúng tôi có trách nhiệm nhất định, tôi xin nhận khuyết điểm với Tỉnh ủy.

Quách Khai Trung nghiêm túc nói. Y sau khi biết chuyện trong này thì không hy vọng giữ được ghế, chỉ mong giảm trách nhiệm mà thôi.

Thị trưởng Trịnh Kỳ Trung nói:

- Chủ tịch, đoạn đường mà Tổ điều tra bí mật đi qua không dễ đi, hơn nữa tốc độ xe của bọn họ quá nhanh nên mới như vậy. Bọn họ cũng có trách nhiệm.

Quách Khai Trung nhìn Trịnh Kỳ Trung, trong lòng thầm nghĩ đến bây giờ còn nói Tổ điều tra bí mật không đúng.

Hồng Quân đập bàn nói:

- Đường không tốt sao các anh không sửa? Tài chính rót xuống đi đâu rồi?

Trịnh Kỳ Trung lẩm bẩm một tiếng:

- Hàng năm có chút tiền chứ đâu ra.

Hồng Quân nhìn Quách Khai Trung rồi nhìn mọi người ở đây, trong lòng rất buồn bực.

Vương Trạch Vinh phát hiện tình hình trên hội nghị, thấy vẻ mặt khó coi của Hồng Quân, hắn cảm thấy nhất định có vấn đề. Là một chủ tịch tỉnh thì việc này đối với Hồng Quân không sao cả. Dù là Tổ điều tra bí mật thì có tai nạn xe cũng là bình thường, sao chủ tịch tỉnh lại lo lắng như vậy?

Ở tỉnh Giang Sơn này Vương Trạch Vinh không có ai để hỏi, dù hỏi cũng không ra được.

Đang khi Vương Trạch Vinh khó hiểu, Ngô Uy Hoa gọi điện tới. Thấy Ngô Uy Hoa gọi tới, Vương Trạch Vinh liền vỗ đùi. Đây không phải là con đường để mình tìm hiểu tin tức sao?

Vương Trạch Vinh chưa kịp hỏi, Ngô Uy Hoa đã cười nói:

- Thằng ranh Lâm Lập Thành đã chết chưa Vương ca?

Vương Trạch Vinh biết tổ trưởng Tổ điều tra bí mật tên Lâm Lập Thành nên vội vàng hỏi:

- Cậu cũng biết tình hình?

- Ha ha, tôi đương nhiên là biết rồi. Tưởng rằng có ông bố là phó Thủ tướng thì giỏi lắm, lần này không ngờ cứ như vậy mà chết. Cười chết tôi.

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười lớn của Ngô Uy Hoa.

- Cậu nói gì, Lâm Lập Thành là con của phó Thủ tướng?

Vương Trạch Vinh giật mình. Con một phó Thủ tướng không ngờ chạy đến Thành phố Ngân Lĩnh rồi gặp tai nạn xe mà chết, việc này nhất định là rất lớn.

Bảo sao Hồng Quân không lo lắng.

Ngô Uy Hoa cười một lúc rồi nói:

- Vương ca, tôi nói với anh. Lâm Lập Thành không những là con út của phó Thủ tướng, nhà bọn họ còn trọng điểm giúp hắn. Lần này đến tỉnh Giang Sơn chính là cho đi xem một chút, không ngờ lại chết.

Thì ra là như vậy. Vương Trạch Vinh ít nhiều hiểu ý của Ngô Uy Hoa. Bố Ngô Uy Hoa và bố Lâm Lập Thành gần như đồng cấp, bây giờ Ngô Uy Hoa làm kinh doanh nên không có hy vọng phát triển trong quan trường nữa. Mà Lâm Lập Thành lại đang đi trên quan trường nên khác nhau rất lớn. Lâm Lập Thành có tiền đồ phát triển lớn nên Ngô Uy Hoa ghen ghét. Đột nhiên nghe thấy Lâm Lập Thành chết, Ngô Uy Hoa liền vui vẻ.

- Lần này Tổ điều tra bí mật có hai người chết nên ảnh hưởng rất không tốt. Mọi người đang xử lý.

Ngô Uy Hoa nói:

- Vương ca, tôi nói với anh, ông già y rất thương con, tỉnh Giang Sơn lần này chắc gặp khó khăn rồi. Anh cũng nên hoạt động một chút, đừng bị kéo vào.

Ngô Uy Hoa nói đã lộ ra việc tỉnh Giang Sơn nhất định sẽ có thay đổi lớn. Vương Trạch Vinh biết gia đình Ngô Uy Hoa có thế lực lớn nên nhất định nghe ra được gì.

Nghe Ngô Uy Hoa nói, Vương Trạch Vinh biết vì sao đám người Hồng Quân lại sốt ruột như vậy.

Lại nghĩ đến lời nói của Hạng Nam, hắn biết Hạng Nam cũng đã rõ tình hình. Lúc ấy Hạng Nam không nói cho mình chính là không hy vọng mình biết quá nhiều.

Nghĩ đến đây Vương Trạch Vinh liền gọi điện cho Hạng Nam:

- Con biết Lâm Lập Thành là ai rồi chứ?

- Vậy sau đây con nên làm gì?

- Việc này nhất định sẽ khiến quan trường tỉnh Giang Sơn động đất, cũng may con mới đến Sở nông nghiệp chưa lâu, vấn đề không quá lớn. Hơn nữa việc này con cũng không thể lo được. Việc này đã có Uông Nhật Thần đi xử lý.

Vương Trạch Vinh sau khi biết việc này dính dáng đến phó Thủ tướng, hắn biết mình chẳng thể lo liệu được. Ý của Hạng Nam cũng đúng, cố không dính vào là có lợi cho tất cả mọi người.

Hôm sau người nhà Lâm Lập Thành rốt cuộc đã tới. Đó là một người phụ nữ trung tuổi và một thanh niên. Vương Trạch Vinh thấy Hồng Quân tự mình tiếp đón bọn họ liền đoán đây là mẹ và anh trai của Lâm Lập Thành.

Hai mẹ con này vừa đến Thành phố Ngân Lĩnh liền lập tức đi đến nhà xác.

Nhìn xác đã được xử lý, người phụ nữ liền khóc ngất đi.

- Là ai đâm?

Mắt người thanh niên như tóe lửa, căn bản không thèm để ý đến Hồng Quân đứng bên.

Vương Trạch Vinh thấy rõ Hồng Quân đang bất mãn, chẳng qua ánh mắt này rất nhanh biết mất. Cục trưởng cục Công an Thành phố Ngân Lĩnh đứng bên vui vẻ nói:

- Là do người học lái xe đâm phải, đã bị khống chế.

- Không phải điều tra gì hết, ông muốn mạng của nó. Tôi nói cho anh, anh giết em trai tôi thì thằng đó phải đền mạng.

Vương Trạch Vinh thấy bộ dạng của thanh niên này như vậy không khỏi thầm than đây mới đúng là thiếu gia, động tý là đòi mạng.

Cục trưởng cục Công an nói:

- Cục công an thành phố sẽ xử lý tốt việc này.

Biết người thanh niên này từ Bắc Kinh đến nên thái độ của y khá tốt.

Dù sao cũng phải chú ý đến ảnh hưởng nên cuối cùng người thanh niên cũng không làm chuyện gì quá quắt.

Hồng Quân nói với người phụ nữ:

- Chủ nhiệm Giang, xin chị yên tâm, tỉnh Giang Sơn nhất định có câu trả lời thuyết phục với chị.

- Tôi tin các đồng chí tỉnh Giang Sơn.

Người phụ nữ nói rất lạnh nhạt.

Xem ra có chuyện lớn xảy ra rồi.

Bữa tối hôm đó Phó thị trưởng Thành phố Ngân Lĩnh Cổ Minh Phong mời Vương Trạch Vinh ăn cơm, mọi người trên bàn không có hứng thú ăn mấy.

- Giám đốc Vương, vốn anh đến thì lãnh đạo thành phố sẽ tiếp. Nhưng bây giờ xảy ra chuyện như vậy nên mọi người đều bận rộn cả.

- Có Thị trưởng Cổ là tốt rồi.

Vương Trạch Vinh mời Cổ Minh Phong một chén. Hắn đương nhiên hiểu tâm trạng lãnh đạo thành phố bây giờ. Không biết bọn họ có biết lai lịch của Lâm Lập Thành hay không? Có lẽ là không biết. Chẳng qua có Hồng Quân ở đây thì ai dám coi nhẹ.

- Kỳ quái, không phải chỉ có một Tổ điều tra bí mật sao, đâu có gì đặc biệt mà chủ tịch tỉnh cũng phải đến đây.

Cổ Minh Phong muốn nghe chút tin tức từ Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh nghĩ đến mấy hôm nay Cổ Minh Phong tiếp đón mình khá tốt, lại phụ trách công tác nông nghiệp nên hắn không muốn Cổ Minh Phong gặp chuyện không may, vì thế chuẩn bị nhắc một chút.

- Bố của tổ trưởng Tổ điều tra bí mật là phó Thủ tướng Lâm.

Vương Trạch Vinh ăn vài miếng rồi nhỏ giọng nói với Cổ Minh Phong.

Hả. Đũa trên tay Cổ Minh Phong lập tức rơi xuống.

- Lão Cổ. Thành phố Ngân Lĩnh nhất định sẽ xảy ra chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui