Quan Khí​

Vương Trạch Vinh đang xem văn bản thì Lữ Hàm Yên gọi tới. Sau khi Vương Trạch Vinh nghe điện, Lữ Hàm Yên nói:

- Trạch Vinh, xảy ra chuyện rồi, Hạng Định bị người đâm sau lưng.

- Hạng Định?

Vương Trạch Vinh có chút kỳ quái, thời gian trước nghe nói Hạng gia đang vận động để Hạng Định lên làm Chủ tịch huyện, nghe nói là huyện tốt thì sao giờ lại xảy ra chuyện.

Vương Trạch Vinh có ấn tượng tốt với Hạng Định nên vội vàng hỏi nguyên nhân.

Lữ Hàm Yên nói:

- Là như thế này, gần đây Hạng Định không phải cạnh tranh chức Chủ tịch huyện với người ta sao? Chuyện vốn đã được định đoạt nhưng không ngờ đột nhiên xuất hiện tình hình, có người ở trên mạng đưa tin Hạng Định có rất nhiều tài sản.

Ồ. Vương Trạch Vinh biết Hạng Định có không ít tài sản. Hạng gia cho mỗi người trong gia tộc một số tài sản và việc này không thể để lộ ra. Nếu như thật sự đưa ra thì trong mắt mọi người thấy Hạng Định có nhiều tài sản như vậy thì nhất định bị dân trên mạng mắng chửi.

- Tình hình bây giờ như thế nào rồi em?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Tình hình rất không tốt, có lẽ sẽ xảy ra chuyện.

Lữ Hàm Yên lo lắng nói.

- Chờ anh gọi điện hỏi xem.

Vương Trạch Vinh dập máy rồi ngồi đó suy nghĩ một chút. Sau đó hắn bật máy tính xách tay lên và vào trang web lớn mà xem. Quả nhiên tin tức đầu tiên đã hấp dẫn Vương Trạch Vinh.

“Chủ tịch huyện có ba biệt thự, ba xe con, còn có tài khoản mấy triệu” Thấy đề tài này, Vương Trạch Vinh liền biết đây là nội dung liên quan đến Hạng Định. Trong thời gian này vì bận nên Vương Trạch Vinh ít lên mạng. Bây giờ thấy đề tài này Vương Trạch Vinh liền giật mình. Việc này xem ra rất bất lợi với Hạng Định. Dù tình hình cụ thể như thế nào thì chỉ cần tin này lộ ra, Hạng Định sẽ bị người mắng chửi.

Bình thường Hạng Định rất khôn khéo, sao lại để lộ tin này? Vương Trạch Vinh lắc đầu, Hạng Định sơ suất quá.

Vương Trạch Vinh định gọi điện hỏi rõ tình hình ở chỗ Hạng Định.

Đây là lần đầu tiên Vương Trạch Vinh gọi điện nói chuyện với người Hạng gia.

Đầu bên kia thông, Vương Trạch Vinh có thể nghe ra giọng điệu chán nản của Hạng Định.

- Vương ca, lần này em bị người chơi rồi.

Hạng Định đúng là muốn khóc.

Nghe giọng điệu này, Vương Trạch Vinh biết áp lực đối với Hạng Định là rất lớn.

Vương Trạch Vinh nói:

- Anh nghe Hàm Yên nói chú gặp chuyện, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Hạng Định nói:

- Trong nhà không đồng ý em kinh doanh, ép em làm chính trị. Lần này vận động để em lên làm Chủ tịch huyện. Nhưng em vừa lên làm quyền Chủ tịch mấy hôm thì trên mạng đột nhiên xuất hiện một người đăng bài nói em có một căn nhà, tài khoản 20 ngàn ngoài ra không còn gì khác. Lúc ấy em không coi trọng mấy, công bố như vậy cũng không ảnh hưởng gì đến em. Nhưng không ngờ bài viết này vừa đưa lên thì có người có người không ngừng sao chép và đăng ở các nơi khác, không ít phóng viên đến huyện. Lúc ấy em vì xúc động nên phủ nhận, hơn nữa em còn nói mình có bao tiền.

Vương Trạch Vinh nói:

- Phóng viên tới, chú nhận tài sản là được, sao còn phải công bố nhiều như vậy?

Đây là điểm mà Vương Trạch Vinh khó hiểu.

Hạng Định nói:

- Vương ca, anh không biết đâu, theo thời gian sau đó không biết như thế nào mà có người lấy ra chứng cứ nói em có nhà trong thành phố. Thấy cảnh đó em nghĩ không bằng công bố một số tài sản của mình, như vậy có người muốn làm gì cũng không được. Đâu ngờ vừa công bố dân trên mạng liền loạn lên, cho rằng tài sản của em không phù hợp với thu nhập.

Nghe đến đây Vương Trạch Vinh biết đã có chuyện xấu, Hạng Định là người thông minh nhưng về quan trường lại kém.

- Hạng Định, sao chú lại sơ sót như vậy, việc đó cũng có thể tự miệng nói ra?

Vương Trạch Vinh nói.

Hạng Định nói:

- Lúc ấy em cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì mọi người đều đầu tư nhà đất, trong chính quyền cũng có người có nhiều nhà, có hai ba chiếc xe cũng không ít. Nên em công bố cũng là bình thường.

Vương Trạch Vinh thầm than sao Hạng Định lại nghĩ như vậy?

- Hạng Định, chuyện này không thể nói rõ. Mọi người thấy chỉ có thể nói chú nhiều tài sản. Chú phải biết quần chúng nhân dân bình thường cả đời không mua được một căn nhà. Chú có ba căn, ba chiếc xe, tài khoản lại nhiều tiền như vậy. Chú có nghĩ với thu nhập của chú thì chú dựa vào gì có nhiều tài sản như vậy? Vì thế chú bị xếp vào dạng tham ô.

Hạng Định nói:

- Bây giờ em cũng biết nhưng chuyện đã xảy ra. Xem ra em không thể ở lại huyện nữa rồi.

Vương Trạch Vinh cũng đáng tiếc cho Hạng Định nên nói:

- Trong nhà có nói gì không?

Hạng Định nói:

- Trong nhà đang hoạt động.

- Không được thì về Bắc Kinh trước, chú xem ra không thể tiếp tục ở huyện rồi.

Vương Trạch Vinh biết bây giờ quần chúng nhân dân huyện đã coi Hạng Định là tham quan. Hạng gia có lẽ đang rất đau đầu.

Vương Trạch Vinh an ủi Hạng Định một chút rồi gọi cho Hạng Nam.

Vương Trạch Vinh hỏi:

- Bố, con nghe nói Hạng Định xảy ra chuyện, con vừa gọi cho Hạng Định. Tình hình bây giờ thế nào ạ?

- Mọi người nhìn nhầm rồi. Vốn cho rằng Hạng Định có tiềm lực phát triển nhất của Hạng gia nên chuẩn bị toàn lực bồi dưỡng nó. Kết quả xảy ra chuyện như vậy, cho dù có người chơi nó nhưng nó lại quá xúc động. Bây giờ thì hay rồi, con đường quan trường của nó coi như xong.

Vương Trạch Vinh có thể nghe thấy vẻ đau lòng của Hạng Nam, người chuẩn bị được bồi dưỡng lại xảy ra chuyện như vậy, dù cố gắng như thế nào thì con đường quan trường của Hạng Định coi như kết thúc. Hắn có thể tưởng tượng được tâm trạng của người Hạng gia lúc này.

Mặc dù đã rõ kết quả, Vương Trạch Vinh vẫn nói:

- Bố, không thể giúp Hạng Định sao?

- Xảy ra chuyện như vậy, bây giờ Hạng Định muốn qua cũng khó. Nhiều tài sản như vậy sẽ không hợp với thu nhập của nó. Bây giờ có người đang muốn mượn việc này làm khó Hạng gia, nên mọi người đang hoạt động.

Vương Trạch Vinh lúc này mới phát hiện đây không đơn giản. Xem ra đối thủ của Hạng gia đang hành động muốn nhân cơ hội này chỉnh Hạng gia.

- Muốn con làm gì không?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Bây giờ không cần, con làm tốt chuyện của mình là được. Tình hình bây giờ của con đã tốt lên, công tác Luân chuyển đất đai của Ngân Lĩnh dần có hiệu quả. Lần trước trong cuộc họp Phó thủ tướng Lục còn khen công tác của con. Con phải đẩy mạnh công tác này mới được.

Vương Trạch Vinh nghe Phó thủ tướng Lục khen công tác của mình liền vui vẻ. Về chuyện của Hạng Định thì dính đến tranh đấu tầm cao nên hắn bây giờ không thể tham gia vào.

Chuyện của Hạng Định coi như là tiếng chuông đối với Vương Trạch Vinh. Bây giờ mạng phát triển như vậy, làm bất cứ việc gì cũng cần chú ý, không chú ý chút là có người muốn chỉnh mình. Vương Trạch Vinh ngồi đó suy nghĩ đến tình hình của mình. Vấn đề tài sản không phải việc lớn. Mình mặc dù có hơn mười triệu nhưng nguồn gốc rõ ràng. Đối với hắn mà nói thì vấn đề phụ nữ mới quan trọng. Bây giờ hắn giữ quan hệ nam nữ với ba người là Hàm Yên, Tiểu Giang và Long Hương Băng, việc này phải cẩn thận mới được. Vương Trạch Vinh đang nghĩ đến đây Hạng Định gọi điện tới:

- Vương ca, em nghĩ kỹ rồi, lần này đối với em không phải chuyện xấu. Trong nhà vẫn không hy vọng em kinh doanh nhưng xảy ra chuyện như vậy, em có thể hoàn toàn thoát khỏi quan trường. Em nghĩ sau việc này nhà sẽ không ép em làm chính trị nữa.

Xem ra Hạng Định đã nghĩ ra, Vương Trạch Vinh coi như vui thay cho y:

- Việc này bây giờ vẫn chưa kết thúc, có người muốn lợi dụng việc này làm khó dễ Hạng gia. Chú bây giờ đừng nói gì, chấp nhận điều tra. Về phần sau này chú làm gì thì anh nghĩ trong nhà sẽ quyết định.

Hạng Định nói:

- Điều này em biết, có người còn muốn hỏi tội em về việc này. Chẳng qua chuyện này không thể làm ngã Hạng gia đâu.

Vương Trạch Vinh nói:

- Chú làm việc vẫn quá xúc động.

Hạng Định buồn bực nói:

- Mẹ nó chứ, xem ra em không thích hợp làm chính trị.

Vương Trạch Vinh cười ha hả nói:

- Quan trường khó hơn bất cứ con đường nào khác. Đừng nhìn quan chức bề ngoài thì thích nhưng sau lưng phải nỗ lực rất nhiều.

Vương Trạch Vinh dập máy liền phân tích tình hình đám con cháu Hạng gia. Bây giờ Hạng Định coi như xong, hai người còn lại mặc dù được Hạng gia toàn lực giúp đỡ, về cơ bản cũng là lãnh đạo thành phố, nhưng từ tình hình của bọn họ thì thấy không quá lý tưởng. Cho dù cố cũng chỉ ở tầm cấp tỉnh, muốn lên Trung ương thì xem ra không có bao hy vọng. Nhưng tình hình của mình càng lúc càng tốt, Phó thủ tướng Lục đánh giá cao hắn, Uông gia có trợ giúp lớn, lại có thêm cả Tổng bí thư tương lai nữa thì có lẽ không gian của mình càng lúc càng lớn. Vương Trạch Vinh không khỏi thấy hy vọng vào tương lai của mình.

Khương Tắc Xương lúc này đi vào nói:

- Giám đốc Vương, hôm nay đoàn khảo sát nước V đến Ngân Lĩnh, ngài có phải nên đi luôn không?

Vương Trạch Vinh mới nhớ còn việc này nên nói với Khương Tắc Xương:

- Bảo Long Dũng Đình chuẩn bị xe, chúng ta sẽ đi luôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui