Quan Khí​

- Bí thư Vương, ngài nghỉ ngơi một chút đi.

Khương Tắc Xương không biết tìm từ đâu ra một chiếc giường rồi yêu cầu Vương Trạch Vinh nghỉ ngơi một chút.

Nhìn chiếc giường, Vương Trạch Vinh đúng là muốn nằm trên đó nghỉ. Nhưng tình hình hiện nay của Thành phố Thường Hồng, hắn đâu thể nghỉ được.

Vương Trạch Vinh xua tay nói:

- Còn có rất nhiều việc cần làm.

Đúng lúc này mặt đất lại rung chuyển, đợi địa chấn trôi qua, Vương Trạch Vinh nói:

- Mau nối máy với Bộ chỉ huy, tôi muốn báo cáo tình hình.

Đã có quy định cứ nửa tiếng sẽ báo cáo một lần.

Bây giờ Bộ chỉ huy đã hiểu rõ hơn tình hình Thành phố Thường Hồng. Cứ nửa tiếng Vương Trạch Vinh lại báo cáo, còn thu được cả tín hiệu truyền thanh từ Thành phố Thường Hồng không ngừng truyền ra.

Lúc này đám người Tổng bí thư và Uông Nhật Thần cũng không ngủ, mọi người đều canh giữ ở đây. Uông Nhật Thần lớn tiếng nói:

- Vương Trạch Vinh, tình hình bây giờ như thế nào?

Vương Trạch Vinh nói:

- Bí thư Uông, vừa có cơn địa chấn nhưng không lớn. Vì đảm bảo đường mau được thông, tôi vừa tổ chức một nhóm người thông đường từ trong ra, tin rằng hai bên cùng thực hiện thì sẽ nhanh hoàn thành.

Đám người Uông Nhật Thần đã sớm nghĩ đến việc này, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ cứu nạn của Thành phố Thường Hồng rất nặng nên không nói. Bây giờ thấy Vương Trạch Vinh có thể nghĩ ra và bắt đầu áp dụng, Uông Nhật Thần vui vẻ nói:

- Rất tốt, cả hai bên thì sáng mai có thể thông đường.

Nói đến đây Uông Nhật Thần có chút lo lắng mà nói:

- Bên trong tổ chức nhân viên tiến hành thông đường thì thiết bị cứu nạn giải quyết như thế nào?

- Thành phố Thường Hồng là nơi chế tạo máy móc cơ khí, ở đây có rất nhiều thiết bị đào bới. Bây giờ từng điểm cứu nạn vẫn có đủ thiết bị.

Uông Nhật Thần nói:

- Rất tốt, nhất định phải đặt công tác cứu nạn lên hàng đầu.

- Bệnh nhân rất nhiều, tôi sợ cứu viện từ ngoài không thể mau chóng đi vào sẽ ảnh hưởng đến việc cấp cứu. Chỉ có thể mau chóng thông đường thì bệnh nhân trong này mới có thể được cứu. Bí thư Uông, chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần đường thông là bệnh nhân lập tức sẽ được đưa ra.

Thấy Vương Trạch Vinh nghĩ được chuyện này, Uông Nhật Thần rất vui vẻ:

- Đồng chí phải nói cho quần chúng nhân dân Thành phố Thường Hồng, Trung ương rất quan tâm bọn họ. Tổng bí thư bây giờ vẫn chưa nghỉ ngơi, đang chỉ huy chuyện cứu nạn.

Tổng bí thư ở bên liền nói:

- Nói cho đồng chí Vương Trạch Vinh phải vững vàng, suốt đêm tiến hành cứu nạn.

Uông Nhật Thần liền nhắn lại chỉ thị của Tổng bí thư, Vương Trạch Vinh nói:

- Xin Tổng bí thư yên tâm, tôi đã phân công công việc. Tôi cũng sẽ đến các điểm kiểm tra. Chỉ còn một tia hy vọng, chúng tôi sẽ toàn lực cứu người.

Thấy Uông Nhật Thần bỏ máy xuống, Tổng bí thư nhìn Tư lệnh Quân khu Trắc Đại Hà nói:

- Quân đội mà anh phái ra đến đâu rồi?

Trắc Đại Hà nói:

- Một binh đoàn đang rất nhanh sẽ tới.

Tổng bí thư nói:

- Áp lực của đồng chí Vương Trạch Vinh rất lớn, anh phải ra lệnh cho quân liên tục tác chiến, mau chóng thông với Thành phố Thường Hồng.

Tổng bí thư nhìn Uông Nhật Thần mà nói:

- Đồng chí Uông Nhật Thần, đồng chí Vương Trạch Vinh gần như một mình thừa nhận trách nhiệm, áp lực là rất lớn. Anh phải ra lệnh các thường vụ khác mau chóng đến.

Nghĩ đến Vương Trạch Vinh liên tục công tác trong nhiều giờ, Tổng bí thư rất lo lắng Vương Trạch Vinh ngã xuống. Bây giờ Vương Trạch Vinh không thể xảy ra chuyện.

Uông Nhật Thần nghe Tổng bí thư có vẻ khó chịu về việc Tỉnh ủy bố trí thường vụ Thành phố Thường Hồng nên vui vẻ nói:

- Chúng tôi vừa hỏi thì có mấy đồng chí đang suốt đêm chạy về, chỉ có một đồng chí xin phép không tới được.

- Có người xin phép?

Tổng bí thư nhíu mày nhìn Uông Nhật Thần.

Uông Nhật Thần nhìn Hồng Quân rồi nói:

- Tổng bí thư, đây cũng là chúng tôi không làm tốt công tác.

Tổng bí thư trầm giọng nói:

- Tình hình là như thế nào?

Uông Nhật Thần nói:

- Là nguyên Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Thành phố Phượng Hải - Nguyễn Phong Đồng được điều đến Thành phố Thường Hồng làm Phó thị trưởng. Đồng chí này gọi tới nói mẹ bị bệnh nặng nên xin nghỉ ba ngày.

Uông Nhật Thần nói đến người này cũng tức giận. Người này do Hồng Quân đề cử. Không biết tại sao mà Hồng Quân lại coi trọng tên Nguyễn Phong Đồng.

Hồng Quân lúc này rất buồn bực. Nguyễn Phong Đồng là con bạn thân y, mặc dù không có năng lực nhưng nể mặt ông bạn nên mới đưa y lên làm Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Phượng Hải.

Lần này Thành phố Thường Hồng xảy ra động đất, theo Hồng Quân nghĩ thì chỉ cần Nguyễn Phong Đồng đến Thành phố Thường Hồng thì sẽ dễ đạt được thành tích. Đến lúc đó đưa Nguyễn Phong Đồng lên một bậc cũng không khó.

- Đồng chí Uông Nhật Thần, chuyện lớn đến đâu chẳng lẽ còn lớn hơn chuyện nhiều quần chúng nhân dân Thành phố Thường Hồng chịu nạn như vậy?

Tổng bí thư nhìn Uông Nhật Thần rồi xoay người đi ra ngoài. Là lãnh đạo cao nhất của quốc gia, ông nói như vậy là rất nặng.

Thấy Tổng bí thư rõ ràng mất hứng đi ra, Uông Nhật Thần nhìn Hồng Quân mà nói:

- Chủ tịch Hồng, anh thấy việc này như thế nào?

Uông Nhật Thần bây giờ không vui mấy vì đả kích được Hồng Quân. Ông rất tức vì trong tỉnh có loại người chưa lâm trận đã lui như Nguyễn Phong Đồng.

Thấy vẻ mặt này của Uông Nhật Thần, Hồng Quân bây giờ cũng rất khó chịu với tên Nguyễn Phong Đồng kia. Trước đó y còn định từ từ ỉm đi chuyện này, sau đó mắng Nguyễn Phong Đồng một chút.

Không ngờ Uông Nhật Thần lại nói ra trước mặt Tổng bí thư, y biết việc này không xử lý không được. Nghe Uông Nhật Thần hỏi như vậy, Hồng Quân nghĩ đến Tổng bí thư mất hứng nên đành phải nói:

- Bây giờ đang rất cần cứu nạn Thành phố Thường Hồng, đồng chí của chúng ta không ngờ lại lấy lý do để rời cương vị. Tôi đề nghị Tỉnh ủy nghiêm túc xử lý.

- Xảy ra chuyện như vậy thì không cần biết mẹ Nguyễn Phong Đồng bệnh nặng như thế nào thì cũng là lâm trận mà chạy. Nếu không xử lý nghiêm túc thì nhân dân cả nước thấy tỉnh Giang Sơn như thế nào, Tổng bí thư thấy Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn như thế nào?

Uông Nhật Thần nghiêm túc nói:

- Ý của Chủ tịch Hồng rất quan trọng. Tôi thấy lần này trong quá trình cứu nạn đồng chí nào thể hiện tốt phải thưởng, ai không tốt sẽ xử lý nặng.

Vương Trạch Vinh sau khi báo cáo xong liền lập tức chạy đi cách nơi kiểm tra. Chuyện của hắn rất nhiều, công tác trấn an quần chúng nhân dân cũng rất quan trọng. Y là lãnh đạo cao nhất thành phố đến với quần chúng, quần chúng mới tin vào chính quyền.

Vương Trạch Vinh ngồi trong xe đi đến các nơi kiểm tra tình hình cứu nạn.

Trong một khu vực vốn là trường học có nhiều người đứng vây quanh, càng có tiếng khóc truyền tới.

Vương Trạch Vinh vội vàng mở cửa xuống xe đi tới.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Vương Trạch Vinh hỏi một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Giáo viên Đan là giáo viên tốt.

Vương Trạch Vinh không hiểu mấy. Hắn đi tới nhìn thì không khỏi sợ hãi. Dưới đống đổ nát có một thi thể đang khom người, hai chân quỳ trên mặt đất, hai tay chống lên trên. Mà bên dưới y là xác hai đứa bé.

Thấy cảnh này, ai cũng có thể nhìn ra. Khi tai nạn đến có lẽ ở đây đang học tối, giáo viên họ Đan này vì cứu học sinh nên hy vọng dùng cơ thể mình làm tấm chắn cho bọn nhỏ. Đáng tiếc y không thể chịu đựng được sức nặng quá lớn.

Mọi người cẩn thận chuyển đất đá đè trên người giáo viên Đan, Vương Trạch Vinh nhìn cảnh này không khỏi kích động.

Vương Trạch Vinh lặng lẽ đi ra rồi nói với phóng viên Lâm Xuân Huy đi theo:

- Tiểu Lâm, giao cho cậu một nhiệm vụ. Cậu bây giờ phải hiểu rõ tình hình của giáo viên Đan, tôi yêu cầu đêm nay phát sóng câu chuyện này.

Lâm Xuân Huy thấy cảnh này cũng rất cảm động. Nghe thấy Vương Trạch Vinh bố trí nhiệm vụ như vậy, y vội vàng nói:

- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi biết mình nên làm gì.

Vương Trạch Vinh vỗ vai Lâm Xuân Huy rồi nói:

- Tiểu Lâm, tôi hy vọng cậu có thể truyền đạt toàn bộ sự cảm động ở nơi này, phải cho quần chúng nhân dân cả nước biết Thành phố Thường Hồng có nhiều anh hùng như vậy.

Từ nơi này đi ra, Vương Trạch Vinh đến nơi tập trung người bệnh. Vương Trạch Vinh hỏi Cổ Xuân Minh:

- Viện trưởng Cổ, tình hình nơi này thế nào?

Thấy Vương Trạch Vinh đến, xx thở dài nói:

- Bí thư Vương, chúng tôi đã cố hết sức nhưng người bị thương quá nhiều. Nếu như không được giúp đỡ thì tôi lo với lực lượng của chúng tôi bây giờ không thể làm cho bệnh tình của mọi người giảm bớt. Hơn nữa chúng tôi thiếu công cụ phẫu thuật nên chỉ có thể băng bó qua mà thôi.

Vương Trạch Vinh nhìn các y tá đang rất bận nên hiểu đám người Cổ Xuân Minh đã làm đến mức tối đa. Y cảm kích nói với Cổ Xuân Minh:

- Tôi đại biểu Thị ủy cảm ơn các đồng chí.

Đúng lúc này Vương Trạch Vinh lại nghe thấy tiếng khó đau đớn của một người phụ nữ.

Vương Trạch Vinh đi tới hỏi nguyên nhân, một người bị thương ở bên nói:

- Cả nhà cô ấy đã chết, chỉ còn mình cô ấy.

Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi đứng dậy cầm lấy mic trong tay Khương Tắc Xương rồi lớn tiếng nói:

- Thưa các đồng chí, tôi là Bí thư thị ủy Vương Trạch Vinh, tôi đại biểu Thị ủy đến thăm mọi người.

Nghe Vương Trạch Vinh là Bí thư thị ủy, một ông lão nằm trên mặt đất hỏi:

- Cậu là Bí thư cứu mạng đó sao?

Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi:

- Bí thư cứu mạng gì vậy? Tôi là Vương Trạch Vinh, Bí thư thị ủy Thành phố Thường Hồng.

Ông lão cảm kích nói:

- Cậu đúng là Bí thư cứu mạng.

Ông lão run rẩy đứng lên rồi quỳ xuống nói với Vương Trạch Vinh:

- Bí thư Vương, chúng tôi cảm ơn ngài. Không có ngài thì chúng tôi đã không thể sống.

Vương Trạch Vinh vội vàng đi lên đỡ:

- Ông lão, xin đừng làm vậy.

Ngay khi ông lão quỳ xuống, rất nhiều người đang nằm đều cảm kích nhìn Vương Trạch Vinh. Một thanh niên nói:

- Bí thư Vương, nếu không phải có ngài mau chóng tổ chức cứu giúp, chúng tôi ở đây có lẽ đã chết gần hết.

Vương Trạch Vinh khó khăn lắm mới ra khỏi đây rồi đi nhìn các nơi. Làm cho hắn không ngờ là mỗi nơi y đến, chỉ cần mọi người biết hắn là Bí thư thị ủy thì đều rất kính trọng hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui