Quan Khí​

Vương Trạch Vinh phân công công việc cho từng thường vụ. Lần này động đất trôi qua không biết có bao nhiêu cán bộ lãnh đạo Thường Hồng còn sống, phải mau chóng để nhân viên các cục trở lại công tác.

Hội nghị vừa kết thúc, Trương Chấn Trung nói với Vương Trạch Vinh:

- Bí thư Vương, tôi sẽ đến trước xem việc thi công, tranh thủ trong thời gian sớm nhất thông đường.

- Lão Trương, chuyện thông đường giao cho anh. Nói với mọi người, trên vai bọn họ là hy vọng của Thường Hồng, có rất nhiều bệnh nhân đang chờ chữa trị.

Trương Chấn Trung bắt chặt tay Vương Trạch Vinh mà nói:

- Xin Bí thư Vương yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ thông đường trong hôm nay.

Vương Trạch Vinh nói với Ngô Kim Thành:

- Lập tức nhắn sự quan tâm của Tổng bí thư ra ngoài, phải cho quần chúng nhân dân toàn thành phố biết Trung ương Đảng đang dùng mọi cách thông con đường sống.

Ngô Kim Thành nói:

- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi lập tức đi làm.

Vương Trạch Vinh nói với Phó bí thư Lưu Gia Hà:

- Anh Lưu, bây giờ các Chi bộ Đảng lâm thời của Thường Hồng đều đang toàn lực cứu nạn, đây là một cách vận dụng mới của công tác Đảng. Làm như thế nào để quản lý, điều động bọn họ thì tôi thấy do anh thực hiện.

Lưu Gia Hà không khỏi vui vẻ. Các chi bộ Đảng của Thường Hồng là một lực lượng rất lớn. Vốn không phải do mình làm, bây giờ Vương Trạch Vinh giao cho mình, nói cách khác Vương Trạch Vinh cố ý cho mình một vài thành tích trong việc này.

Nghĩ đến đây, Lưu Gia Hà khá cảm kích nhìn Vương Trạch Vinh:

- Bí thư Vương, trên đầu Bí thư bị thương có việc thì phân công chúng tôi đi làm. Thường Hồng cần có Bí thư phụ trách mới được.

Vương Trạch Vinh nói:

- Mọi người cố gắng một chút, rất nhanh bên ngoài sẽ vào cứu viện.

Vương Trạch Vinh lại nhìn Phó thị trưởng Trần Bảo Hàng mà nói:

- Lão Trần, sau đây chính là công tác xây dựng khôi phục thành phố. Anh thấy đó, Thường Hồng nhất định sẽ được xây dựng lại, tin rằng Trung ương sẽ tăng cường công tác này. Công tác cụ thể thì anh phải phụ trách.

Trần Bảo Hàng cũng rất vui vẻ, công tác xây dựng này cũng có thể đạt được quyền lực và thành tích lớn. Vương Trạch Vinh giao công tác này cho mình, đây là tin tưởng mình. Nghĩ đến biểu hiện trong đợt cứu nạn này của Vương Trạch Vinh, y biết vị trí Bí thư thị ủy của Vương Trạch Vinh không thể thay thế, trong lòng liền quyết định trong công tác ở Thường Hồng nhất định phải theo sát Vương Trạch Vinh.

- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi cam đoan hoàn thành tốt công tác mà Thị ủy phân công.

Nhìn Vương Trạch Vinh không ngừng phân công công tác các việc vốn bên chính quyền, Phùng Triêu Lâm có chút lo lắng. Vương Trạch Vinh này xem ra về sau sẽ một tay che trời Thường Hồng, mình làm Thị trưởng xem ra triển khai công tác sẽ rất khó khăn.

Sau khi bố trí xong, Vương Trạch Vinh mỉm cười nói với Phùng Triêu Lâm:

- Lão Phùng, bây giờ thường vụ chưa đầy đủ, chúng ta chỉ có thể tạm thời phân công như vậy. Anh thấy thế nào?

Phùng Triêu Lâm trong lòng đã sớm chửi chó má nhưng ngoài mặt lại cười nói:

- Bí thư Vương quen thuộc công tác Thường Hồng một chút, tạm thời cứ như vậy. Chờ các thường vụ được bố trí đầy đủ thì sẽ phân công lại.

- Lão Phùng, sau khi đường thông thì công tác cứu viện rất quan trọng, công tác này anh phụ trách một chút, nhất định không để xảy ra chuyện.

Phùng Triêu Lâm gật đầu nói;

- Xin Bí thư Vương yên tâm, việc này cứ giao cho tôi.

Sau khi bố trí xong công việc, Vương Trạch Vinh đi ra quảng trường.

Quảng trường nhân dân Thường Hồng rất lớn, đây đã biến thành nơi cấp cứu tạm thời cho bệnh nhân.

Thấy Vương Trạch Vinh băng đầu đi tới, không ít người đi lên hỏi tình hình của hắn.

Một người phụ nữ kéo tay Vương Trạch Vinh mà nói:

- Bí thư Vương, mau ngồi xuống một chút. Đầu bị thương thì phải chú ý bị thương.

Vương Trạch Vinh thấy đầu chị ta cũng bị thương nên nói:

- Đầu chị sao lại bị thương vậy?

- Nhờ phúc của Bí thư Vương, nếu không phải ngài tổ chức đội cứu nạn kịp thời đến cứu tôi, tôi sẽ không còn mạng sống chứ đừng nói vết thương nhỏ trên đầu này.

Vương Trạch Vinh nói:

- Tổng bí thư và lãnh đạo Trung ương đã đến Huyện Thạch Sơn, lãnh đạo rất quan tâm mọi người. Nếu đường thông, Tổng bí thư lập tức sẽ tới.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, những bệnh nhân khác vui vẻ nói:

- Có Trung ương quan tâm, chúng ta có hy vọng rồi.

Đang khi Vương Trạch Vinh nói chuyện với mọi người, Tiền Hồng kích động chạy tới nói:

- Bí thư Vương, thông, thông.

Mặc dù Tiền Hồng nói không rõ ràng, nhưng Vương Trạch Vinh có thể nghe ra:

- Đường thông rồi sao?

Tiền Hồng gật đầu nói:

- Thông rồi. Đường đã thông rồi.

- Tốt quá.

Vương Trạch Vinh vô cùng hưng phấn, cố gắng của mình đã được đền đáp. Chỉ cần nhân viên cứu viện bên ngoài đi vào thì Thường Hồng không còn là tòa thành cô đơn nữa.

- Lập tức thông báo tin này với toàn thành phố.

Vương Trạch Vinh đầu tiên nghĩ đến để quần chúng nhân dân thành phố biết việc này.

Tiền Hồng lúc này lại nói:

- Bí thư Vương, tin này sẽ làm mọi người phấn khích, tôi thấy ngài tự thông báo với mọi người là tốt nhất.

Vương Trạch Vinh nhìn Tiền Hồng, hắn không ngờ Tiền Hồng lại nghĩ chu đáo như vậy nên cười nói:

- Được, vậy do tôi thông báo.

Vương Trạch Vinh đi đến trạm truyền thanh, Vương Trạch Vinh thấy Như Hà Tú đang đọc một sự tích của nhân viên tiêu biểu để mọi người được cổ vũ.

Như Hà Tú vừa đọc xong thì thấy Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh không nói gì với cô mà đi tới trước mic mà phát biểu:

- Thưa nhân dân thành phố Thường Hồng, tôi là Vương Trạch Vinh. Bây giờ tôi xin thông báo một tin tức tốt, do trong ngoài toàn lực đào đường, bây giờ đường từ Thường Hồng đến huyện Thạch Sơn đã được thông. Bắt đầu từ bây giờ Thường Hồng không còn là thành phố cô độc nữa. Bắt đầu từ bây giờ vật tư khắp nơi trên cả nước sẽ không ngừng vận chuyển vào Thường Hồng. Bệnh nhân trong Thường Hồng cũng sẽ không ngừng đưa đến các nơi cấp cứu. Bắt đầu từ bây giờ chúng ta dưới sự giúp đỡ của nhân dân của nước bắt đầu xây dựng lại Thường Hồng. Đối mặt với tai nạn đột nhiên mà đến, người Thường Hồng chúng ta không bị áp đảo, đối mặt nỗi đau mất người thân, chúng ta thể hiện tinh thần bất khuất của mình, tin rằng tương lai của Thường Hồng sẽ rất tốt. Một Thường Hồng càng tươi đẹp hơn sẽ xuất hiện rất nhanh.

Như Hà Tú nhìn Vương Trạch Vinh đầy sự sùng bái. Trong mắt cô Vương Trạch Vinh bây giờ rất cao lớn.

Vương Trạch Vinh không biết suy nghĩ của Mc xinh đẹp này, hắn bây giờ rất vui vẻ.

Khi đi vào bộ chỉ huy, Vương Trạch Vinh thấy Phùng Triêu Lâm đang rất hưng phấn đi qua đi lại.

Nhìn thấy Vương Trạch Vinh, Phùng Triêu Lâm vui vẻ nói:

- Bí thư Vương, đường đã thông, tốt quá.

Vương Trạch Vinh thấy bây giờ khá khác, hình như có chỗ nào đó hơi khác.

Vương Trạch Vinh cẩn thận thì đã thấy điểm khác trên người đối phương. Chỉ thấy bộ âu phục của Phùng Triêu Lâm đã nhuốm bụi đất, một bên ống quần cũng đã kéo lên tận đầu gối, giày da cũng bị dính bùn, trên mặt y cũng có không ít bùn đất.

- Thị trưởng Phùng vất vả rồi.

Thấy bộ dạng của Phùng Triêu Lâm bây giờ, Vương Trạch Vinh nghĩ y nhất định tham gia cứu người nên cũng bớt phản cảm với đối phương hơn.

Phùng Triêu Lâm thấy vẻ mặt này của Vương Trạch Vinh thì thầm vui vẻ. Y cố ý để mình như thế này, vừa nãy nghe thấy đường thông, Phùng Triêu Lâm liền biến mình thành như thế.

Phùng Triêu Lâm có mục đích của mình. Y biết sau khi đường thông thì Tổng bí thư và Lãnh đạo tỉnh ủy sẽ đến, nếu thấy bộ dạng của mình như thế này thì mọi người cũng sẽ coi trọng mình hơn.

Vương Trạch Vinh đương nhiên không biết hành vi của Phùng Triêu Lâm:

- Lão Phùng, nhân viên cứu viện đang trên đường đi vào Thường Hồng, anh phải mau đi kiểm tra một chút và bắt đầu vận chuyển bệnh nhân.

Phùng Triêu Lâm nói:

- Bí thư Vương, Tổng bí thư nhất định đang đến, chúng ta hay là làm tốt công tác tiếp đón, việc này Bí thư thấy bố trí như thế nào?

Tiếp đón? Vương Trạch Vinh nghe Phùng Triêu Lâm nói như vậy liền nhìn tình hình xung quanh một chút rồi lắc đầu nói:

- Không cần tổ chức tiếp đón quá đặc biệt, muốn cũng không làm ra. Chúng ta đi đến đón là được.

Phùng Triêu Lâm nói:

- Hay là tôi tìm người làm nghi thức chào đón?

Phùng Triêu Lâm xua tay nói:

- Không nên, cứ như vậy đi.

Phùng Triêu Lâm nói:

- Tôi đã bố trí Tiền Hồng phụ trách công tác vận chuyển bệnh nhân. Tôi thấy nên triệu tập các thường vụ lại đây, đến lúc đó mọi người cùng chào đón Tổng bí thư một chút. Mặc dù chúng ta không làm ra hình thức nhưng Tổng bí thư đến, mọi người phải ra nghênh đón mới phải.

Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nói:

- Được rồi, cứ như vậy đi.

Phùng Triêu Lâm vui vẻ nói:

- Tôi lập tức đi thông báo mọi người


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui