Quan Khí​

- Chủ tịch Dư đã một lúc rồi đó?

Thấy Vương Trạch Vinh đến, thư ký của Dư Quang Trung có chút mất hứng, nói chuyện rõ ràng khó chịu.

- Ồ.

Vương Trạch Vinh ồ một tiếng rồi đi vào. Điều này làm tên thư ký càng bực mình. Mình đi đến đâu mà người bên dưới không vồn vã đón tiếp, Vương Trạch Vinh này chẳng qua chỉ là một Bí thư thị ủy mà thôi, ra vẻ ta đây ư?

Địa điểm mà Dư Quang Trung bố trí rất được, hoàn cảnh khá yên tĩnh. Nhà hàng Tinh Vân vốn là nơi đắt đỏ, đầu bếp ở đây xếp hạng quốc gia. Biết Phó chủ tịch tỉnh mời khách nên nhà hàng càng thêm chú ý.

Vào phòng, Vương Trạch Vinh thấy bên cạnh Dư Quang Trung còn có hai người hơi béo, vừa nhìn là biết thương nhân.

- Ha ha, Tiểu Vương sao giờ mới đến?

Dư Quang Trung ngồi mà không đứng lên rồi ra hiệu Vương Trạch Vinh ngồi xuống. Mình là Phó chủ tịch tỉnh, Vương Trạch Vinh mặc dù đúng giờ mà đến nhưng thái độ có vấn đề. Lãnh đạo mời cơm thì phải đến sớm chứ?

Vương Trạch Vinh liền đi tới bắt tay Dư Quang Trung.

Dư Quang Trung ngồi chính giữa, hai bên cạnh y đều đã có người ngồi, Vương Trạch Vinh liền ngồi xuống bên cạnh người béo ở phía trái.

Thấy thế, Vương Trạch Vinh ngoài miệng không nói gì nhưng có chút không hài lòng. Dư Quang Trung xem ra coi mình còn không bằng hai tên bạn của y.

Sau khi Vương Trạch Vinh ngồi xuống, một người béo nói:

- Chủ tịch Dư, Bí thư Tiểu Vương đến chậm, tôi thấy nên phạt rượu mới được.

Y cũng khá bực mình, tuy nói mình chỉ là người làm ăn nhưng đối tượng ăn bình thường của y đều là quan to, thấy Vương Trạch Vinh không đến sớm chờ thì muốn gõ cho Vương Trạch Vinh một trận.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Được, tôi nhận phạt.

Sau đó hắn uống liền ba chén.

Dù sao Dư Quang Trung cũng là Phó chủ tịch tỉnh, Vương Trạch Vinh phải cho mặt mũi. Hắn không ngờ đám Dư Quang Trung lại đến sớm như vậy, mình vẫn đến muộn hơn.

Thấy Vương Trạch Vinh uống cạn ba chén, Dư Quang Trung thấy mặt mũi của mình đã lấy lại nên cười nói:

- Tiểu Vương, hôm nay tôi giới thiệu hai người bạn với cậu, đều là nhà đầu tư lớn.

- Ha ha, Chủ tịch Dư quá khen, buôn bán vặt mà thôi.

Một tên béo có chút đắc ý mà nói.

Dư Quang Trung chỉ vào người bên cạnh Vương Trạch Vinh:

- Đây là Chủ tịch tập đoàn Quang Hoa – Lâm Quang Hoa. Nghiệp vụ của tập đoàn chủ yếu là xây dựng.

Lâm Quang Hoa móc một tờ danh thiếp ra đưa cho Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Sau này xin Bí thư Vương giúp đỡ.

Dư Quang Trung chỉ vào người bên phải mà nói:

- Đây là Chủ tịch tập đoàn An Lạc – Đổng Thì Quý. Công ty bọn họ cũng rất lớn, làm đủ các ngành.

Đổng Thì Quý cười nói:

- Nhìn Bí thư Vương uống rượu là biết người hào sảng, biết anh tôi rất vui. Đây là danh thiếp của tôi, sau này muốn đến Thường Hồng đầu tư còn xin mời Bí thư Vương nể mặt Chủ tịch Dư mà giúp đỡ.

Người này nói chuyện rất thẳng, nhưng nghĩ đến mình vừa bị gõ Vương Trạch Vinh liền không có ấn tượng tốt.

Thấy hai người Dư Quang Trung giới thiệu đều kinh doan, Vương Trạch Vinh coi như biết mục đích của đối phương. Theo Vương Trạch Vinh thấy thì quan hệ giữa Dư Quang Trung và hai người này rất thân.

- Được rồi, mọi người đã làm quen. Tiểu Vương, bọn họ là bạn lâu năm của tôi, ở tình huống không vi phạm nguyên tắc thì cậu giúp bọn họ.

Dư Quang Trung nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói.

Lâm Quang Hoa giơ chén lên nói:

- Chúng tôi mời Chủ tịch Dư một chén. Nếu không có Chủ tịch Dư giới thiệu thì chúng tôi cũng không thể ngồi cùng nhau.

Vương Trạch Vinh cũng nâng chén mời Dư Quang Trung và uống cạn.

Dư Quang Trung cười ha hả nói:

- Mọi người coi như đã quen biết, sau này phải thường xuyên liên lạc mới được. Tiểu Vương, lão Lâm và lão Đổng đều đáng để quan hệ.

Mọi người thay nhau mời rượu, Đổng Thì Quý nói với Vương Trạch Vinh:

- Bí thư Vương, lần này xây dựng Thường Hồng là việc rất lớn, nghe nói quốc gia đã liệt Thường Hồng thành Đặc khu, chính sách ưu đãi sẽ không ngừng được đưa ra. Chúng tôi là một tập đoàn nên cũng muốn làm chút việc vì khu tai nạn, không biết Bí thư Vương có chào đón không?

Vương Trạch Vinh nói:

- Chỉ cần trợ giúp khu tai nạn là công tác chào đón. Chủ tịch Đổng muốn đầu tư vào Thường Hồng, tôi đại biểu Thị ủy chào đón anh.

Lâm Quang Hoa nói:

- Lão Đổng muốn tham gia xây dựng khu tai nạn, tập đoàn chúng tôi cũng muốn tham gia. Bí thư Vương không nên đối xử khác nhau.

Vương Trạch Vinh nói:

- Đương nhiên tôi cũng hoan nghênh tập đoàn tiến vào Thường Hồng.

Nói chuyện một lúc, mọi người vẫn nói chuyện quanh cuộc động đất ở Thường Hồng. Vương Trạch Vinh biết bọn họ nói thế này để từ từ tiến vào chủ đề chính.

Lâm Quang Hoa nói:

- Lần này Trung ương sẽ đầu tư lớn vào xây dựng khu tai nạn, Bí thư Vương, có thể giao toàn bộ việc xây dựng đường trong nội thành cho tập đoàn Quang Hoa chúng tôi không?

Y bây giờ bắt đầu trực tiếp muốn công trình. Vương Trạch Vinh liền chăm chú lắng nghe.

Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Dư Quang Trung, thì thấy đối phương như không muốn tham gia mà ngồi đó nâng cốc lên uống.

Dư Quang Trung khá thú vị, việc này vốn do y chủ động nói nhưng lại cố ra vẻ không quan tâm, Vương Trạch Vinh không có ấn tượng tốt với y. Theo Vương Trạch Vinh thấy Dư Quang Trung là kẻ dối trá.

Đổng Thì Quý cười nói:

- Bí thư Vương, tập đoàn An Lạc chúng tôi cũng làm bên xây dựng, vì trợ giúp xây dựng khu tai nạn, vì làm quần chúng nhân dân sớm có chỗ ở, chúng tôi xin nhờ Bí thư Vương giao việc xây dựng nhà ở của Thường Hồng cho chúng tôi.

- Ha ha, lão Đổng rất tốt, có lòng vì khu tai nạn.

Dư Quang Trung thích hợp khen một câu.

Miệng lớn quá đó.

Nghe xong Đổng Thì Quý nói, Vương Trạch Vinh thầm mắng một câu, hai tên này không sợ vỡ bụng mà chết sao?

Vương Trạch Vinh nói:

- Hai Chủ tịch, việc này phải do Thị ủy Thường Hồng nghiên cứu mới có thể quyết định, tôi bây giờ không dám tùy tiện đáp ứng.

Dư Quang Trung cười nói:

- Tiểu Vương, hai người tôi giới thiệu đều đứng đầu trong ngành xây dựng, công trình bọn họ làm có chất lượng tốt. Có thể giúp thì cố giúp.

Vương Trạch Vinh biết Thường Hồng là món lợi lớn, chỉ riêng hai hạng mục này đã là con số không nhỏ. Dư Quang Trung xem ra không tiếc mặt mũi gúp hai người này. Vương Trạch Vinh cũng hiểu ý của Dư Quang Trung, hôm nay nếu giới thiệu và nói có thể giúp thì giúp, điều này đã ám chỉ quá rõ.

Vương Trạch Vinh lén nhìn Dư Quang Trung, nếu việc này mình mà không giúp Dư Quang Trung thì nhất định sẽ đắc tội với y.

- Ha ha, các hạng mục Thường Hồng đều được công khai đấu thầu, công khai thu hút đầu tư. Đến lúc đó mọi người dựa vào thực lực để cạnh tranh, chào mừng hai vị Chủ tịch tham gia.

Vương Trạch Vinh đã nghĩ kỹ, Thường Hồng có nhiều lợi ích như vậy thì tất cả phải làm thật rõ ràng, nếu không sẽ xảy ra vấn đề.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, mặt Đổng Thì Quý hơi đổi. Y nhìn Dư Quang Trung rồi nói:

- Bí thư Vương, Chủ tịch Dư rất quan tâm việc xây dựng Thường Hồng, Chủ tịch Dư là lãnh đạo phụ trách lĩnh vực xây dựng toàn tỉnh.

Vương Trạch Vinh nghe ra ý của Đổng Thì Quý, chính là nói Chủ tịch Dư sẽ có động tác trong việc xây dựng Thường Hồng.

Đang khi Vương Trạch Vinh định nói chuyện thì cửa phòng mở ra, Uông Phỉ dẫn một đám người đi vào.

- Vương ca, nghe nói anh ăn ở đây, mọi người liền đòi sang mời rượu anh.

Uông Phỉ cười hì hì nói.

Dư Quang Trung đương nhiên nhận ra Uông Phỉ, thấy Uông Phỉ y liền đứng lên cười nói:

- Tiểu Uông, không ngờ cháu cũng đến đây ăn cơm.

- Dư thúc, thì ra chú mời Vương ca ăn cơm.

- Vương ca, nghe anh ăn cơm ở đây, bọn này liền tới mời anh vài chén.

Ngô Uy Hoa cố ý đẩy Lâm Quang Hoa sang bên rồi đứng bên cạnh Vương Trạch Vinh.

Vương Tú Toàn càng ngang nhiên hơn, trực tiếp quay lưng về phía Dư Quang Trung mà nói muốn mời rượu Vương Trạch Vinh.

Tình hình trong phòng khá kỳ quái, vốn do Dư Quang Trung làm chủ nhưng mấy người này vào y liền bị đẩy sang bên.

Dư Quang Trung có chút tức giận.

Thấy cảnh này, Đổng Thì Quý cũng bực. Đám người này là ai, nghe giọng Dư Quang Trung thì y biết cô gái kia. Chẳng qua cô gái kia dù đẹp đến đâu cũng không thể không coi ai ra gì thế. Thấy Dư Quang Trung tức giận, Đổng Thì Quý lớn tiếng nói:

- Các người là ai, sao không biết chút quy củ nào thế?

Uông Phỉ nghe vậy liền cười nói với Dư Quang Trung:

- Dư thúc, cháu giới thiệu mấy người bạn, bọn họ đều là đệ tử của Vương ca.

Dư Quang Trung nghe Uông Phỉ muốn giới thiệu liền cố nén giận mà gật đầu.

Uông Phỉ chỉ vào những người này rồi giới thiệu cả gia cảnh.

Mấy người kia không để ý Uông Phỉ giới thiệu, không ngừng hò hét mời rượu Vương Trạch Vinh/

Mới đầu Dư Quang Trung còn cười cười, nhưng theo Uông Phỉ giới thiệu, y rất kinh ngạc.

Mấy thanh niên này không phải người bình thường, đều là đám thiếu gia của gia tộc lớn. Bây giờ Dư Quang Trung không còn vẻ khó chịu vừa nãy mà cười rất thân thiết.

Đến cấp bậc của Dư Quang Trung, y coi như biết Lãnh đạo trung ương, cũng có chút chỗ dựa. Nhưng y biết tình hình của mình, nói về chỗ dựa thì của mình không mạnh.

Sau khi mời rượu, Ngô Uy Hoa lớn tiếng nói:

- Vương ca, bọn này sẽ đến Thường Hồng đầu tư, nếu có tên nào mù mắt thì anh cứ giao cho bọn này. Bọn này cho hắn xong đời.

Nói xong liền chuẩn bị mang mọi người đi.

Dư Quang Trung lúc này mỉm cười nói với Uông Phỉ:

- Tiểu Uông, nếu mọi người đều quen biết thì sao không ngồi cùng nhau? Hôm nay chú mời khách.

Uông Phỉ cười nói:

- Dư thúc, đám Tiểu Ngô có rất nhiều việc, đang bàn chuyện đầu tư vào Thường Hồng. Bây giờ Thường Hồng đã là Đặc khu nên cơ hội rất nhiều, không làm phiền chú.

Ngô Uy Hoa nói với Vương Trạch Vinh:

- Vương ca, anh cứ yên tâm. Mặc dù chúng ta quen biết nhưng đầu tư vào Thường Hồng sẽ không gây áp lực gì cho anh, chỉ dựa vào thực lực mà làm. Đương nhiên nếu có thằng mù nào muốn chèn ép anh, anh có thể để bọn này đi xử lý.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Các chú có thể đến Thường Hồng đầu tư, tôi đương nhiên chào đón. Yên tâm, mọi việc đều công khai, không ai có thể động tay động chân.

Dư Quang Trung cũng nghiêm túc nói:

- Là Phó chủ tịch tỉnh, tôi chào đón mọi người đến Thường Hồng đầu tư. Xin mọi người yên tâm, hoàn cảnh đầu tư Thường Hồng rất tốt, cơ hội cũng nhiều. Phải tin đồng chí Vương Trạch Vinh.

Trịnh Tuệ Kiệt nói:

- Vương ca, tôi nghe nói Trung ương dự định biến Thường Hồng thành Thành phố công nghệ cao. Tôi sẽ mang một tập đoàn Công nghệ khổng lồ đến, ban đầu sẽ là một tỷ hơi ít cười một tiếng. Đây coi như mọi người ủng hộ anh.

Diệp Ba nói:

- Vương ca, tôi không có năng lực quá lớn, lợi dụng quan hệ kéo về vài tỷ cũng không vấn đề gì. Để một hai siêu thị quốc tế khổng lồ cũng không khó. Tôi đầu tư một tỷ sẽ tự mở siêu thị ở Thường Hồng.

Dư Quang Trung nghe vậy không biết nói gì. Ngay cả Lâm Quang Hoa và Đổng Thì Quý đều ngẩn ra, không còn ra vẻ như trước nữa. Trước mặt đám thiếu gia này tiền của bọn họ không đáng gì. Nghĩ đến vừa nãy còn ra vẻ muốn làm lớn ở Thường Hồng, hai người muốn tìm lỗ mà chui xuống.

Tình hình trên bàn đã thay đổi, Vương Trạch Vinh thành trung tâm, Dư Quang Trung là Phó chủ tịch tỉnh nhưng lại không đủ sức nặng.

Vương Trạch Vinh nhìn Dư Quang Trung một chút, chỉ thấy Dư Quang Trung không hề khó chịu mà tươi cười rất vui vẻ.

Dư Quang Trung bây giờ căn bản không nghĩ nên giúp người của mình tranh đoạt Thường Hồng nữa. Suy nghĩ của y là làm thế nào quan hệ với đám thiếu gia này. Đừng nhìn y là Phó chủ tịch tỉnh, nhưng y không vào Thường vụ tỉnh ủy, nếu như có thể tạo quan hệ với đám thiếu gia này và lão gia tử của bọn họ thì tiền đồ của y sẽ rất lớn.

Dư Quang Trung mặc dù biết Uông Nhật Thần ủng hộ Vương Trạch Vinh, nhưng y không rõ thực lực của Vương Trạch Vinh. Bây giờ thấy đám thiếu gia này thân với Vương Trạch Vinh như vậy, y thầm nghĩ Bí thư thị ủy này có thể giúp mình bay lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui