Quan Khí​

- Bí thư Vương, chúng tôi đã điều tra công ty kia. Công ty là do một người Tiền Dịch Vĩ ở Phượng Hải đăng ký. Bọn họ sau khi nhận được hạng mục từ Hoàng Xương Hải liền bán sang cho công ty khác.

Dư Bội Luân rất nhanh điều tra xong và báo cáo với Vương Trạch Vinh. Lúc này y có chút lo lắng, biết trong này dính đến rất nhiều như vậy, y cảm thấy bây giờ Thường Hồng không nên có chuyện thì hơn.

Công ty ma.

Vương Trạch Vinh thầm suy nghĩ, nếu là như vậy thì đó là một công ty ma rất có thực lực nhận hạng mục rồi chuyển sang tay cho người khác.

- Lão Dư, có gì anh nói thẳng ra đi.

Bí thư Vương, sau lưng công ty kia có một người tên là Phú Vũ chủ trì, mà Phú Vũ này là con trai Phó bí thư Tỉnh ủy Phú Thì Cách.

Dư Bội Luân nói xong liền nhìn Vương Trạch Vinh.

Sao lại dính dáng đến Phó bí thư Tỉnh ủy? Vương Trạch Vinh nhướng mày, việc này đúng là không dễ làm.

- Bí thư Vương, làm sao bây giờ?

Dư Bội Luân hỏi.

Điều này thật là làm khó Vương Trạch Vinh, nếu như xử lý Hoàng Xương Hải thì nhất định sẽ liên quan đến Phú Thì Cách. Cho dù không làm gì được Phú Thì Cách thì nhất định cũng đắc tội với y.

Vương Trạch Vinh biết tình hình của Phó bí thư Phú Thì Cách này, Hạng Nam từng nói với hắn về tình hình của Phú Thì Cách. Bố Phú Thì Cách này vốn là nguyên phó Thủ tướng, mặc dù bây giờ đã lui nhưng ảnh hưởng của ông ta vẫn còn. Nhân viên Phú hệ phần lớn đều nắm quyền ở vài nơi.

Mẹ nó chứ.

Vương Trạch Vinh thầm mắng một câu, con Phú Thì Cách có chỗ dựa như vậy mà sao lại chú ý chút lợi ích của Thường Hồng.

Không nói đến Vương Trạch Vinh mà ngay cả Phú Thì Cách cũng không thể hiểu việc này. Thực ra Phú Vũ cũng chỉ là có ý giúp bạn mà thôi. Biết Thường Hồng có nhiều công trình xây dựng như vậy, một bạn thân của Phú Vũ tìm đến hắn, nhờ hắn giúp một chút.

Theo Phú Vũ nghĩ Vương Trạch Vinh kia khi nghe thấy gia thế nhà mình sẽ không dám dây vào. Phú Vũ bởi vì có bối cảnh rất mạnh, ông nội còn làm phó Thủ tướng nên y làm việc về cơ bản chính là dựa vào sở thích của mình.

Tình hình này không phải là lần đầu tiên mà Phú Vũ gặp, trước kia y cũng gặp không ít. Mặc dù có người muốn điều tra nhưng khi biết gia thế của mình liền không ai dám tiếp tục nữa.

Mắng thì mắng nhưng giờ Vương Trạch Vinh cũng rất đau đầu. Nếu như thật sự điều tra Hoàng Xương Hải thì không biết chừng dính cả Phú Thì Cách. Làm sao bây giờ? Vương Trạch Vinh thầm hỏi mình. Dù mình có chỗ dựa nhưng Phú gia cũng không ngồi không. Xảy ra chuyện Hạng gia chưa chắc đã chống lại được.

Dư Bội Luân vẫn ngồi đó quan sát Vương Trạch Vinh, lúc này đứng dậy nói:

- Bí thư Vương, tôi còn có chút việc cần đi xử lý, Bí thư có quyết định thì nói với tôi.

Vương Trạch Vinh châm một điếu thuốc lá rồi nhắm mắt nghĩ đến việc này. Chuyện của Hoàng Xương Hải nhỏ nhoi không ngờ còn có Phú Thì Cách. Cho dù Hoàng Xương Hải nói Phú Thì Cách bảo mình làm như vậy thì cũng không có chứng cứ trong tay. Hơn nữa có chứng cứ thì sao?

Nhưng Hoàng Xương Hải dám làm việc này, không xử lý y thì đấu thầu công bằng mình làm ra sẽ là trò hề. Vương Trạch Vinh có chút đau đầu, mình giao chuyện quan trọng như vậy cho Hoàng Xương Hải, không ngờ y lại dám làm như vậy.

Vương Trạch Vinh nếu không giải quyết được việc này, sau đây có lãnh đạo càng cao cấp hơn xen vào thì Thường Hồng không loạn mới lạ.

Cho dù không động Phú Vũ cũng phải xử lý Hoàng Xương Hải, Vương Trạch Vinh đã hạ quyết tâm.

Đang khi Vương Trạch Vinh định gọi cho Dư Bội Luân thì điện thoại di động vang lên. Điện thoại là ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy gọi tới, nói cho Vương Trạch Vinh một chuyện sau khi Tỉnh ủy nghiên cứu và điều đồng chí Hoàng Xương Hải Thường Hồng đến thành phố Thanh Bách làm Phó thị trưởng.

Nghe tin này Vương Trạch Vinh rất giật mình và thầm nghĩ động tác của Phú Thì Cách nhanh thật.

Việc này càng làm cho Vương Trạch Vinh khó xử. Bây giờ thoạt nhìn lực lượng của Phú Thì Cách ở trên tỉnh không hề nhỏ. Mặc dù Hoàng Xương Hải không phải vào thường vụ nhưng đề bạt cũng quá nhanh.

- Mời Thị trưởng Phùng lại đây.

Vương Trạch Vinh nói với thư ký mới Thường Tiến Duy.

Phùng Triêu Lâm rất nhanh đã đến.

Vương Trạch Vinh nói:

- Lão Phùng, vừa nãy tôi nhận được điện thoại của ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy nói Hoàng Xương Hải sẽ được điều đến thành phố Thanh Bách làm Phó thị trưởng.

- Cái gì?

Phùng Triêu Lâm cũng giật mình, tốc độ lên chức của Hoàng Xương Hải quá nhanh.

Sau khi xác nhận tin này, Phùng Triêu Lâm nhìn Vương Trạch Vinh. Y sớm hiểu rõ tình hình của Hoàng Xương Hải, y bây giờ có thể hiểu tâm trạng của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh xem ra cũng rất khó xử.

Vương Trạch Vinh từ tốn nói:

- Lão Phùng, Ủy ban kỷ luật đã lén đến Cục Công Bình điều tra, chuyện chắc anh cũng biết. Trong này có liên quan đến Phó bí thư Tỉnh ủy Phú.

Phùng Triêu Lâm gật đầu đưa cho Vương Trạch Vinh điếu thuốc rồi nói:

- Việc này sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với công tác Thường Hồng.

Y bây giờ đang cười thầm trong lòng và muốn xem Vương Trạch Vinh làm như thế nào. Xử lý Hoàng Xương Hải sẽ đắc tội với Phó bí thư Tỉnh ủy. Không xử lý Hoàng Xương Hải, Vương Trạch Vinh kêu gọi đấu thầu công bằng là vô dụng.

- Lão Phùng, anh có ý gì không?

Phùng Triêu Lâm nghiêm túc nói:

- Tôi nghe Bí thư Vương.

Y nói như vậy có vẻ Vương Trạch Vinh yêu cầu y làm như thế nào, y lập tức làm như vậy.

- Anh chủ trì công việc trong thành phố một chút, tôi lên tỉnh báo cáo một chút.

Vương Trạch Vinh cũng chưa có quyết định.

Thấy Vương Trạch Vinh không ngờ có ý xử lý Hoàng Xương Hải, Phùng Triêu Lâm rất giật mình, trong lòng lại vui vì thấy Vương Trạch Vinh làm như vậy.

Vương Trạch Vinh đến văn phòng Uông Nhật Thần, hắn quyết định báo cáo việc này với Uông Nhật Thần. Dù sao cũng liên quan đến Phó bí thư Tỉnh ủy.

Ngồi im nghe Vương Trạch Vinh báo cáo xong, một lúc sau Uông Nhật Thần cũng không nói gì.

Một lúc sau Uông Nhật Thần nói:

- Việc này cậu không cần tham gia vào, để Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy làm.

Nghe Uông Nhật Thần nói như vậy, Vương Trạch Vinh rất cảm kích ông.

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, làm chuyện gì cũng phải đặt việc giám sát lên hàng đầu. Tại sao Cục Công Bình xảy ra chuyện như vậy, tôi thấy chủ yếu là do vấn đề quyền lực. Có người có quá nhiều quyền lực là bọn họ dám làm này làm kia. Sau khi về các đồng chí nhất định phải dành nhiều tâm trí trong việc này.

Đây ít nhiều có ý phê bình, Vương Trạch Vinh chỉ có thể thừa nhận sai lầm.

Ra khỏi chỗ Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh không về Thường Hồng ngay mà về nhà tại Phượng Hải.

Đối với việc này hắn quyết định phải suy nghĩ mới được.

Lữ Hàm Yên gọi tới cho Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Trạch Vinh, bố có việc cần nói với anh.

Vương Trạch Vinh vốn cũng không muốn nói việc này với Hạng Nam, nhưng bây giờ vừa lúc thấy ông cần nói chuyện nên cũng muốn hỏi ý kiến.

Không đợi Vương Trạch Vinh nói, Hạng Nam đã nói:

- Hạng Nam, gần đây con nên làm việc cần chú ý một chút, đưa ra đầu thầu công khai đã đắc tội không ít người.

Vương Trạch Vinh nói:

- Việc này không tốt sao bố?

- Chuyện đương nhiên là tốt nhưng cả Trung Quốc nhiều tỉnh thành như vậy sao chỉ có Thường Hồng làm như vậy, quan chức các nơi khác không nghĩ đến việc này sao? Con có nghĩ tới không?

Vương Trạch Vinh thật không nghĩ đến việc này nên trong lúc nhất thời không biết nên nói như thế nào.

Hạng Nam nói tiếp:

- Rất nhiều chuyện vốn là tốt nhưng vì sao các nơi không làm? Ở đây có rất nhiều điều nên nói, con từ từ sẽ hiểu. Một người nếu chặt tất cả con đường của mình thì không gian phát triển cũng sẽ không còn. Nước có cá thì mới có thể làm mình sống sót.

Vương Trạch Vinh thầm nghĩ càng lên cao thì tư tưởng triết học càng thêm quan trọng.

- Bố, khóa tới bố có hy vọng trở thành phó Thủ tướng không?

Nghe thấy Vương Trạch Vinh hỏi việc này, Hạng Nam cười nói:

- Cho dù chuyện gì cũng có thể và không thể.

Trong giọng ít nhiều lộ ra khả năng có thể.

Hạng Nam một lần nữa nhấn mạnh:

- Trạch Vinh, nhớ lời bố, bây giờ là thời kỳ quan trọng nên có thể không đắc tội với người thì cố gắng không đắc tội.

Vương Trạch Vinh mặc dù biết Hạng Nam không quá tán thành cách làm kia của mình, nhưng hắn đã hạ quyết tâm nên nói:

- Con nhất định phải phổ biến việc đó ở Thường Hồng, dù là đắc tội một số người cũng phải làm.

Hạng Nam nói:

- Con nên thường xuyên báo cáo công việc với Bí thư Uông, phải có sự ủng hộ của Bí thư Uông mới được.

Vương Trạch Vinh quyết định nói chuyện của Phú Thì Cách ra.

Sau khi Vương Trạch Vinh nói xong, không ngờ Hạng Nam lại nói:

- Nhất định phải xử lý Hoàng Xương Hải, đây không chỉ là khiêu chiến với sự uy tín của con, đồng thời cũng là tỏ thái độ với cấp trên.

Hạng Nam nói:

- Thân thích của Uông gia rất chú tâm trong việc trừng trị hủ hóa, Phú gia cũng không có quan hệ tốt với họ.

Nghe Hạng Nam nói như vậy, Vương Trạch Vinh cười cười, việc này xem ra đã liên quan đến Lãnh đạo trung ương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui